Trịnh Phong hận không tìm được kỹ đất để chui, mặt trướng đỏ bừng, cả đám Tân Kỳ nhìn hắn cũng cảm thấy đáng thương.
Thẩm Hoài nhìn Trịnh Phong, cũng không quan tâm đứa này đang nghĩ gì, nhún nhún vai với Trần Binh, nói: “Không ngờ người nhà lại phái xe đến đón thế này, xem ra tôi phải về một chuyến đã, làm phiền Trần chủ nhiệm, thật ngại quá…”
“Không sao, không sao, tôi cầm thuốc Thiệu Chinh gửi từ cậu, đi chuyến này đã không uổng rồi.” Trần Binh cười mị mị đùa.
Trần Binh cũng đánh giá tên tài xế, mài giũa ý tứ trong lời hắn.
Đều nói Thẩm Hoài bối cảnh lớn, nhưng đến cùng lớn bao nhiêu, những nhân mã đích hệ của hắn như Tiền Văn Huệ, Hà Thanh Xã cũng không hề rõ ràng. Hết thảy chỉ là một phiến mờ mờ, vân sơn vụ tráo… Trần Binh tất nhiên càng không rõ, từ kinh lịch hơn một năm qua của Thẩm Hoài ở Đông Hoa cũng khó nhìn ra được vết tích.
Một màn đơn giản trước mắt, lại khiến Trần Binh nhìn ra rất nhiều điều.
Trần Binh đến Bắc Kinh làm chủ nhiệm nhà khách, nhiệm vụ đầu tiên là thăm dò hết các cửa lối trong thủ đô, để tiện cho thị ủy đến Bắc Kinh làm việc.
Bình thường mà nói, lãnh đạo từ cấp thành phố trở lên ở Bắc Kinh, chỉ cần không phải là ủy viên bộ chính trị, thì dù có cảnh vệ cũng là cảnh vệ trực thuộc sở công an TP. Trong thời kỳ hòa bình, thông thường chỉ có cấp chính quân (chính quân cấp, tư lệnh quân đoàn, quân khu, ủy viên ban quân ủy) cùng với quan viên đảng chính cấp cao, ủy viên bộ chính trị mới có cảnh vệ viên chuyên chức thuộc ban cảnh vệ, bộ tư lệnh thủ đô. Dù là lui hưu, thì đãi ngộ chính trị này vẫn được giữ nguyên.
Trần Binh từ chỗ Thiệu Chinh được biết lần này Thẩm Hoài về là để chúc đại thọ cho người trong nhà, mới đoán chắc là “lão gia tử” (ông) mà tên tài xế cao to kia nói.
Tâm lý Trần Binh thầm nghĩ, trong nhà có ông lão bậc chính quân cấp hoặc ủy viên trung ương Đảng trở lên, bối cảnh thật là sâu không thấy đáy à, đích xác không phải mấy con tôm tép ở Đông Hoa có thể so.
Mà tên cảnh vệ cao to này khi chuyển nghề không về quê, lại đến bộ Nông nghiệp làm tài xế, hôm nay được “Tống cục trưởng” điều đến đón Thẩm Hoài về nhà, người tên “Tống cục trưởng” kia chắc cũng là người thân của Thẩm Hoài.
Nhất thời Trần Binh không nhớ ra có lãnh đạo nào ở bộ Nông nghiệp họ Tống hay không, nhưng nghĩ về nghe ngóng là rõ ràng thôi, cũng không giới ý để Thẩm Hoài được xe người nhà đón đi.
Đám người Hùng Đại Linh, Tân Kỳ không nghĩ được sâu như hắn, nhìn sự tình chỉ có thể nhìn được cái bề ngoài. Từ câu chuyện đối thoại ngắn ngủi giữa Thẩm Hoài và Ngụy Nhạc, các nàng cũng biết ba Trịnh Phong chắc chỉ là cán bộ bình thường trong bộ, còn nhà Thẩm Hoài mới thực sự có bối cảnh.
Tâm lý Hùng Đại Linh hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ mới thấy hẳn nên như thế. Ba nàng và Chu Minh thỉnh thoảng cũng bàn chút chuyện quan trường trước mặt nàng, nhắc đến Thẩm Hoài, cho dù Chu Minh rất hay oán thán, còn ba nàng thì có vẻ nhẹ nhàng hơn, song đều cho rằng gia thế hắn phức tạp hơn trong tưởng tượng nhiều.
Hết thảy trước mắt chẳng qua là nghiệm chứng suy đoán của ba nàng và Chu Minh mà thôi, thần tình nàng khá phức tạp, cũng không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy đây đó lại xa cách thêm một chút.
Thậm chí Hùng Đại Linh còn không biết vì sao quan hệ giữa nhà mình và Thẩm Hoài lại đột nhiên trở mặt như bây giờ.
Tâm tư Tân Kỳ đơn giản hơn, hôm qua mới gặp lần đầu, tuy bị phong cách ăn nói và khí độ chững chạc của hắn hấp dẫn, đặc biệt là hành động nhường vé cho mẹ con đứa nhỏ bị ốm, hảo cảm với hắn càng tăng, cũng hiếu kỳ: Thanh niên có hộ khẩu Bắc Kinh lại rời nhà gần chục năm nay không về, chạy đến mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi là Đông Hoa làm cán bộ hương trấn. Đúng là rất dễ khiến người liên tưởng ra rất nhiều chuyện phong phú ở mặt sau.
Lúc này Tân Kỳ căn bản không có tâm tình để đồng cảm với Trịnh Phong đang hận không tìm được kẽ nứt nào để chui, gom lại, cười nói với Thẩm Hoài: “Được rồi, hai chiếc xe đều đến để đón anh, uy phong thế còn gì. Nhưng mấy người đáng thương bọn em thì sao, trời nóng bức thế này, không lẽ phải chen lên xe bus mà đi…”
Đối với cô bạn vừa thoải mái lại mạnh bạo này của Hùng Đại Linh, Thẩm Hoài cũng khá có hảo cảm.
Nếu đã trực tiếp về nhà, hắn cũng không cần tránh hiềm gì, hỏi Hùng Đại Linh: “Bọn em chưa sắp xếp chỗ trọ, hay là theo Trần chủ nhiệm về nhà khách nghỉ?” Lại hỏi Trần Binh: “Hai ngày nay nhà khách Đông Hoa có phòng trống hay không?”
“Đại Linh đến Bắc Kinh chơi với bạn, nếu người làm chú như tôi không sắp xếp tốt, lần tới gặp Hùng Văn Bân thì biết ăn nói thế nào.” Trần Binh cười nói: “Cậu cứ đi trước đi, để tôi gọi một chiếc xe đến nữa…”
“Vậy phiền Trần chủ nhiệm…” Thẩm Hoài nói, lại nhìn sang Trịnh Phong cười: “Tiểu Trịnh, bọn tôi đưa cậu về nhà trước hay cậu cùng theo Đại Linh đến nhà khách Đông Hoa luôn?”
Tâm lý Trịnh Phong phập phồng, làm con dân dưới chân Hoàng thành, quan tâm thời chính (thời sự-chính trị) là một đặc điểm khá quen thuộc. Mấy chuyện đại loại như Kinh thành bát đại công tử, thường thường ai cũng biết là những ABCXYZ nào…
Trịnh Phong không rõ quan hệ giữa Thẩm Hoài và cục trưởng nhân sự bộ Nông nghiệp Tống Bính Sinh là thế nào, nhưng cũng đại thể đoán ra hắn là con cháu nhà họ Tống, nhưng vì sao hắn lại mang họ “Thẩm”?
Dưới vòng sáng chói mắt của Tống gia, Trịnh Phong tự thấy mình như đứa hề bị lột hết quần áo ném ra giữa sân khấu sáng choang, xấu hổ, thẹn ngượng, hận không thể trốn thật xa khỏi cái thế giới này.
Đối với nhân vật nhỏ như Trịnh Phong hiển nhiên là Thẩm Hoài không qúa để ý, nhưng không muốn mất phong độ trước Hùng Đại Linh mới tiện mồm hỏi một câu. Nếu tố chất tâm lý Trịnh Phong tốt đến mức dám ngồi xe về nhà với mình, không khéo hắn còn nhìn cao thêm một chút.
Thẩm Hoài lại giải thích qua quan hệ giữa Trịnh Phong và Hùng Đại Linh với Ngụy Nhạc, rồi đem cả đám sinh viên ném cho Trần Binh, cáo từ một tiếng, theo Ngụy Nhạc rời đi trước.
.......................
Ngồi trong Audi đen bóng mẫu C nhập khẩu về nước từ cuối những năm , cũng là chiếc A bây giờ, Thẩm Hoài khá có cảm khái khi nhìn quang cảnh đường phố dần qua trước mắt.
“Thẩm Hoài” trước đây cũng chỉ sinh hoạt trong BK năm; còn bản thân hắn phải đến khi công tác ở xưởng thép, vì nghiên cứu kỹ thuật với chuyên gia nước ngoài khi cải tạo máy móc mới có cơ hội ngốc ở Bắc Kinh tháng.
Hai tháng kia đều ăn ở trong sở nghiên cứu, chỉ rút ra được gần một ngày du ngoạn, chạy đến bia kỷ niệm, Thiên An môn… dạo chiêm ngưỡng một vòng, thực tế không có ấn tượng gì quá sâu sắc với BK cả.
Thẩm Hoài và Ngụy Nhạc mới gặp nhau lần đầu, không quá thân quen, trong đầu lại mãi nghĩ chuyện nên trên xe hắn ngồi ghế sau, không nói lời nào, mặc cho Ngụy Nhạc tự lái xe.
Ngụy Nhạc lại rất chủ động, đem tình cảnh của mình giới thiệu sơ qua với Thẩm Hoài.
Quê hắn là một vùng nông thôn ở đông bắc Liêu Ninh, năm nhập ngũ, vì nắm đấm lớn, lại luyện qua quyền cước, căn chính mầm hồng, thêm chút cơ hội nên được biên vào ban cảnh vệ TW. Có điều lúc đó Thẩm Hoài đã ra nước ngoài, nên đối với những cảnh vệ bên thân ông nội không quen biết mấy ai.
Năm trước Ngụy Nhạc phục viên, vốn chỉ có nước về địa phương, cả cơ hội chuyển nghề cũng không có, nhưng cảm tình của ông nội với nhân viên công tác bên người rất tốt, liền gọi thằng ba, cũng tức là phụ thân Thẩm Hoài, Tống Bính Sinh, sắp xếp cho Ngụy Nhạc đến bộ Nông nghiệp làm tài xế.
Audi khá rộng thoáng, nhưng bị đứa mét chín to cao như Ngụy Nhạc chen vào, ghế lái giống như bị chèn lên một ngọn núi vậy.
Thẩm Hoài thầm nghĩ: Hắn làm cảnh vệ viên bên thân ông nội không ít năm, chắc cũng biết rất nhiều bí văn của Tống gia, lại thấy hắn chỉ nói chuyện bản thân mà không hé răng hỏi gì cả, khiến mình không cách nào từ những lời kia suy đoán được tin tức nào có giá trị, khá thú vị, cảnh vệ viên xuất thân có khác, ý thức bảo mật không nhỏ a.
Thẩm Hoài đoán có lẽ Đàm Khải Bình biết mấy ngày nữa là đại thọ ông nội, dù không thể tự thân đến chúc, nhưng ít nhiều vẫn phải gọi điện chúc mừng và xin phép… Qua mồm Đàm Khải Bình, người nhà họ Tống mới biết lần này hắn cũng ngồi xe lửa lên BK. Đến nỗi vì sao Đàm Khải Bình biết hành trành của hắn, chắc là từ chỗ Phan Thạch Hoa hoặc mồm ai đó biết chuyện thôi.
Thẩm Hoài làm bí thư đảng ủy trấn, không cách nào tùy tiện rời Đông Hoa được, cần phải xin phép báo cáo hành trình với khu ủy trước.
Cho dù phái tài xế đến đón, nhưng trước đó không hề gọi điện liên lạc một cái, cũng khiến Thẩm Hoài cảm nhận được sự đạm bạc đập mặt mà tới, thầm nhủ, có lẽ phái tài xế đến đón cũng là bất đắc dĩ làm tư thái cho người ngoài nhìn thôi.
Xe ngừng lại trước một dãy tập thể nửa mới nửa cũ, Ngụy Nhạc quay đầu nói với Thẩm Hoài: “Tống cục trưởng nói mấy năm nay cậu không về nhà, lần này đột nhiên trở về, cũng không báo trước câu nào, phòng ốc trong nhà không thu dọn kịp, phiền cậu ở tạm trong đây mấy ngày…”
Vốn hắn cho rằng “phụ thân” phái xe đến đón là biểu hiện cho người ngoài nhìn, không ngờ “phụ thân” chỉ không muốn hắn đột nhiên về “cửa nhà”, mới phái người dẫn hắn đến ở tạm chỗ này trước….
Thẩm Hoài trầm mặc không nói gì. Mà hắn lại có thể nói gì được, vốn dĩ lần này hắn đã tính trước tìm khách sạn nào đó ở tạm cơ.
Ngụy Nhạc tiếp lấy ba lô, dẫn Thẩm Hoài lên thang máy.
Căn nhà tập thể khá nhiều phòng, nhưng thang máy lại thanh vắng, hình như rất ít có người ở… Ngụy Nhạc mở cửa một căn phòng trong góc, để chìa khóa trên tủ, nói với Thẩm Hoài: “Tống cục trưởng nói muốn tôi về cơ quan có việc. Cậu xem còn thiếu thứ gì, lát nữa xong việc tôi đưa qua luôn?”
Nhìn vết tích trong phòng tựa hồ đã rất lâu không ai vào ở, nhưng phòng ốc hẵng còn mới, đồ đạc cũng đủ, chắc không thiếu thứ gì, Thẩm Hoài mới trả lời: “Không cần phiền hà thế đâu, tôi chỉ cần có chỗ ngủ là được rồi…” Nếu “cha con” đã phiền chán tới mức mắt không thấy tâm không phiền, cần gì phải để một đứa tài xế chạy tới chạy lui giữa hai bên? Thẩm Hoài tiếp lấy ba lô, nói không cần Ngụy Nhạc qua đây nữa.
« Vậy tôi xin phép đi trước. » Ngụy Nhạc chào một tiếng rồi đi xuống lầu. Chuyện nhà họ Tống, người ngoài như hắn cũng không nên nói nhiều.