Tối nay có tiệc mời Tống Hồng Quân dưới danh nghĩa cục đầu tư Đường Ấp. Sau cuộc họp, Thẩm Hoài và Chu Dụ, Viên Hồng Quân trực tiếp ngồi xe đuổi tới khách sạn Bằng Duyệt. Thiệu Chinh đã lái xe đưa Tống Hồng Quân qua trước, đang do Chu Tri Bạch bồi đánh Golf trong sân.
“Không ngờ ở Đông Hoa còn có chỗ tốt thế này, sớm biết thế tôi đã vào đây ở rồi…” Tống Hồng Quân vung gậy lên, nói với Thẩm Hoài.
Tuy chỉ là sân luyện đánh Golf, nhưng trước mắt kinh tế đại lục còn xa mới bằng được các nước Tây Âu và Bắc Mỹ, cũng không phải thành phố nào đều có sân golf cả.
Khái niệm hội sở kiểu CLB mà Chu Tri Bạch muốn làm trong khách sạn Bằng Duyệt cơ hồ không có thị trường ở Đông Hoa, chỉ có thể bù lỗ để duy trì hoạt động, là một vết đen trong kinh doanh của tập đoàn Bằng Duyệt những năm gần đây. Nhưng đối với người thường sinh hoạt trong đô thị phồn hoa như Tống Hồng Quân, đây lại là một trong những điểm sáng của thành phố Đông Hoa cổ nát, lạc hậu; tự nhiên là khen không dứt miệng.
“Vậy được thôi, tối nay anh cứ nghỉ ở đây, Chu tổng là người rất hiếu khách.” Thẩm Hoài cười nói.
Vì cái sân bóng này mà Chu Tri Bạch đã chịu đủ đả kích; bị bức phải chấp nhận điều kiện mà Thẩm Hoài đưa ra, lấy phương thức bảo đảm tín dụng, giúp kiến thiết Cồn Giang vay triệu từ ngân hàng thương nghiệp để xây dựng cầu đường Chử Khê, nhằm cải thiện hoàn cảnh ngoại vi xung quanh khách sạn Bằng Duyệt, cũng phần nào thừa nhận đây là quyết sách đầu tư sai lầm mà mình mắc phải.
Chẳng qua, con người luôn cần có ai đó khẳng định và an ủi. Nghe Tống Hồng Quân tán thưởng thế này, Chu Tri Bạch rất là thư thái.
Thẩm Hoài không thích đánh golf, hắn thà phơi nắng dưới hoàng hôn, nằm trên sạp mềm ngắm trời ngắm đất còn hơn. Quay sang Chu Dụ, Viên Hồng Quân bàn một số ý tưởng liên quan đến khu công nghiệp; Phần Thiệu Chinh đứng ở một bên, đang liên hệ người tới tham dự yến tiệc.
“Thẩm bí thư…”
Thẩm Hoài nghe có tiếng người gọi, quay đầu nhìn một cái, thấy là một trung niên cùng theo cục trưởng cục đầu tư Đường Xuyên đang chạy lại. Sững một lát mới nhớ ra đây là nhạc phụ Triệu Đông, Tiêu Minh Kiến, bèn đứng lên bắt hay hỏi: “Sao Tiêu công cũng theo Đường cục trưởng thế này?”
“Hiện giờ lão Tiêu là chủ nhiệm văn phòng cục bọn tôi, tôi và hắn qua mời Chu khu trưởng, Thẩm bí thư sắp xếp yến tiệc, xem có chỉ thị gì không…?”
“Đường cục trưởng, anh và Tiêu chủ nhiệm cứ quyết định, khách khứa chắc không có yêu cầu gì đặc biệt đâu, chỉ cần đầu bếp của khách sạn trổ hết thực lực là được.” Thẩm Hoài nói, nhìn sang nụ cười như tràn ra trên mặt Tiêu Minh Kiến, hơi kỳ quái.
Đợi Đường Xuyên và Tiêu Minh Kiến rời đi, Thẩm Hoài hỏi Chu Dụ mới được biết, hôm nay Đường Xuyên mới tiến cử Tiêu Minh Kiến ra làm chủ nhiệm văn phòng. Chu Dụ sớm biết con gái Tiêu Minh Kiến, Tiêu Minh Hà là vợ Triệu Đông, tuy chưa tổ chức tiệc cưới nhưng đã làm giấy tờ. Một cái ghế không trọng yếu thế này, tự nhiên nàng cũng thuận thế đẩy thuyền chấp nhận.
Chủ nhiệm văn phòng cục đầu tư, trong mắt Chu Dụ, Thẩm Hoài không tính là cái gì, nhưng tốt xấu thì cũng là chính cổ cấp.
Tiêu Minh Kiến công tác trong khu đã năm, nhưng mãi vẫn là cán bộ biên chế sự nghiệp phổ thông. Lần này cùng Đường Xuyên rời cục kiến thiết, vào cục đầu tư mới được thành lập, theo đó tiến lên cương vị lãnh đạo, cảm giác hưng phấn khi mới được trọng dụng phải cần một thời gian nữa mới tiêu đi được.
Thẩm Hoài nhìn thân hình mập mạp của Đường Xuyên, tâm lý đành chịu lắc lắc đầu. Hiện tại hắn còn không biết năng lực con người Đường Xuyên này như thế nào. Song không thể không thừa nhận hắn là đứa tinh minh. Cũng không thể trách lãnh đạo sẽ ưa thích loại người này. Loại này có dù ngàn điểm không tốt, nhưng chỉ cần một điểm tốt thôi là đủ bù hết thảy. Đó là hắn có thể vờ như bất động thanh sắc, lại đi chiếu cố người khác thoải mái đến từng lỗ chân lông.
Có lẽ loại chỗ tốt này chỉ có người địa vị cao hơn hắn mới có thể cảm nhận được. Nhưng lúc ấy Thẩm Hoài thật không cách nào cự tuyệt ý lấy lòng từ y. Trong vòng tròn, loại người này không thể quá nhiều, nhưng cũng không thể thiếu, tất cần một hai người làm dầu bôi trơn hệ thống.
Triệu Đông, Uông Khang Thăng, Từ Khê Đình, Tiền Văn Huệ và Dương Hải Bằng, Chu Lập, Chử Hợp Lương, Hà Thanh Xã, Lý Phong, Quách Toàn, Hoàng Tân Lương, Trương Lực Thăng dần dần ngồi xe đến nơi, Thẩm Hoài liền đánh đứt hứng trí đánh golf của Tống Hồng Quân, giới thiệu đám Triệu Đông cho hắn làm quen.
Đến lúc tiệc sắp bắt đầu, Ngô Hải Phong, Chu Viêm Bân và Dương Ngọc Quyền cũng chạy tới.
Tuy Tống Hồng Quân không cần phải bày thân phận con cháu nhà họ Tống ra, chỉ dựa vào gia tài và thực lực công ty trong tay đã đủ để nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của địa phương. Chẳng qua hắn lăn lộn trên thương trường gần mười năm nay rồi, sớm đã nuôi ra tính lung linh tám mặt, không cầm nắn thân phận, cùng mọi người ăn uống đùa vui rất náo nhiệt.
Nhưng sau bữa rượu, Tống Hồng Quân không muốn quá nghiêm túc ngồi trong khách sảng bàn chuyện phát triển kinh tế, nhấc tay nhìn đồng hồ, trực tiếp hỏi Thẩm Hoài: “Trước khi đến đây, tôi có tìm mấy người bạn nghe ngóng qua. Họ bảo ở Đông Hoa có khách sạn Anh Hoàng rất được, là chỗ thích hợp để uống rượu. Giờ cũng nên cho tôi làm chủ một lần, tiếp theo chúng ta đổi chỗ khác làm tăng chứ?”
Mọi người đều cười mà không nói, Ngô Hải Phong đứng lên cười nói: “Khách sạn Anh Hoàng là chỗ cho đám trẻ các cậu vui chơi, tôi không qua gom náo nhiệt nữa…”
Đám Viên Hồng Quân cũng biết lần này Tống Hồng Quân muốn lôi Thẩm Hoài đi “dạo đêm” ở Đông Hoa. Hoạt động này không phải cứ nhiều người là hay, năm sáu người đi với nhau là thích hợp nhất. Bọn hắn không đủ thân thiết để góp vui, thức thời lần lượt cáo từ trước.
Bằng Duyệt và Chu Dụ do Chu Tri Bạch đứng ra đại diện, Tôn Á Lâm thì có đuổi cũng vô ích, phần Thẩm Hoài chỉ đích danh Dương Hải Bằng, Triệu Đông ở lại bồi cùng, còn những người khác đều tán về cả.
Dương Hải Bằng, Triệu Đông và Chu Tri Bạch ngồi một chiếc, Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân, Tôn Á Lâm ngồi xe còn lại, do Thiệu Chinh lái.
Luồn vào xe, Tống Hồng Quân mới nhịn không nổi hiếu kỳ hỏi: “Vừa rồi lúc tôi nhắc đến khách sạn Anh Hoàng, sao mọi người đều cười lạ thế?”
“Người bạn kia của anh mấy năm không đến Đông Hoa rồi?” Tôn Á Lâm quay đầu hỏi Tống Hồng Quân: “Anh không biết ông chủ Anh Hoàng vì đắc tội Thẩm Hoài nên bị đứa này chỉnh đảo mấy tháng nay rồi…”
Thấy Tống Hồng Quân nghi hoặc nhìn sang, Thẩm Hoài cười nói: “Tình cảnh ở Đông Hoa của tôi gian nan hơn bề ngoài nhiều. Rất nhiều sự tình Đàm Khải Bình đều tỏ vẻ trầm mặc, không phản đối cũng không ủng hộ, tôi lại không thể công khai vác tấm biển Tống gia ra làm việc được, không nhổ mấy cây đinh kia, tay chân làm sao co duỗi thoải mái?”
Tống Hồng Quân sờ sờ cằm, không để ý chuyện Thẩm Hoài chỉnh đảo mấy tên địa đầu xà lắm, chỉ là hỏi: “Quan hệ giữa cậu và Đàm Khải Bình hình như không mật thiết như trong tưởng tượng a…”
Thẩm Hoài cười cười, hôm nay tiền nhiệm bí thư thị ủy, hiện nhiệm chủ nhiệm Nhân Đại Ngô Hải Phong đến làm khách, nếu Tống Hồng Quân không phát giác được điều gì dị thường thì khứu giác chính trị đúng là quá kém.
Chẳng qua Thẩm Hoài vẫn cười nói: “Muốn người khác coi trọng mình, nói đến cùng thì mình phải có vốn liếng gì đó để người ta coi trọng; Mật thiết hay không, căn nguyên đều ở đó cả. Trên thế giới này làm gì có yêu hay hận vô duyên vô cớ…”
Thẩm Hoài không muốn nói quá nhiều đến vấn đề này, Đàm Khải Bình có cân nhắc và lựa chọn thực tế của Đàm Khải Bình, hắn cũng có cân nhắc và lựa chọn cho riêng mình.
Lúc ấy Đàm Khải Bình gấp ở củng cố quyền thế, lôi kéo đám người Lương Tiểu Lâm, Phan Thạch Hoa vào vòng tròn quanh bản thân. Lại không đủ khí phách đề bạt quan viên có năng lực, thực sự làm được việc. Bây giờ Thẩm Hoài không có tư cách chỉ trách sự đúng sai của Đàm Khải Bình. Nhưng hắn tuyệt không đồng tình với những hành vi của ông ta.
Tống Hồng Quân gật gật đầu.
Mấy ngày tiếp xúc ở BK, tuy ấn tượng Thẩm Hoài đem lại cho hắn rất sâu. Chẳng qua những ấn tượng đó toàn lưu ở bề nổi. Lần này đến Đông Hoa có mấy hôm, nhưng vấn đề được tiếp xúc lại sâu hơn nhiều, cảm xúc cũng càng thâm.
Trước là thành tích Mai thép dựng sừng sững ở trước mắt khiến hắn cực độ chấn kinh; Thêm nữa là dạ yến hôm nay, sự góp mặt của đám Ngô Hải Phong, Chu Viêm Bân, Dương Ngọc Quyền khiến Tống Hồng Quân nhìn ra được, lúc ấy tuy Thẩm Hoài thân ở hương trấn, song sức ảnh hưởng thực tế của hắn tại Đông Hoa sâu hơn trong tưởng tượng nhiều.
Hai ngày nay còn có một chuyện nữa khiến Tống Hồng Quân ấn tượng rất sâu.
Vãn yến chiêu đãi hôm qua là tổ chức dưới danh nghĩa thị ủy thị chính phủ, những người tham gia bồi yến có thể nói toàn là nhân vật chóp đỉnh ở Đông Hoa.
Vãn yến hôm nay lại tổ chức dưới danh nghĩa cục đầu tư khu ủy, trừ đám Ngô Hải Phong, Chu Viêm Bân, Dương Ngọc Quyền ra, Thẩm Hoài chủ yếu triệu tập quan viên ở Mai Khê, nhân viên quản lý trong Mai thép và một số nhân vật liên quan thôi.
Theo lẽ thường, tầng thứ của những nhân vật có mặt trong yến tiệc hôm nay hẳn phải thấp hơn hôm qua nhiều, song nhận thức thực tế của Tống Hồng Quân lại ngược hoàn toàn.
Trong ấn tượng của Tống Hồng Quân, cán bộ hương trấn và xí nghiệp chỉ là dăm ba đứa nhà quê, được mấy đồng bạc đã lên mặt ra vẻ ta đây; trước mặt những nhân vật quyền thế chân chính, hai đầu gối lại mềm như bún, không thể đứng vững…
Nhưng hôm nay, đám người Chu Tri Bạch, Trương Lực Thăng thì khoan nói làm gì. Riêng phần Chử Hợp Lương, Chu Lập, Dương Hải Bằng, Triệu Đông, Hoàng Tân Lương, dù lý lịch và danh vọng không đặc biệt chói mắt, nhưng những gì bọn họ biểu hiện trong bữa tiệc, đặc biệt là khí chất ăn nói, những kiến giải đối với sự vật trong xã hội, và trình độ chuyên nghiệp trong lĩnh vực tham gia thì không hề kém những tinh anh xã hội mà dĩ vãng Tống Hồng Quân có tiếp xúc trong chốn đô thị phồn hoa.
Sự tự tin trên thân bọn hắn khiến người ta rất khó hình dung đó là những người dưới cơ sở, dưới chốn “nông thôn”.
Chỉ có tiếp xúc sâu thế này, Tống Hồng Quân mới có thể hiểu càng nhiều, biết càng thâm. Sự thành công của Thẩm Hoài ở Mai thép không hề là vận may hay kỳ tích mang tính ngẫu nhiên gì cả.
Có thể nhanh chóng tụ tập một nhóm tinh anh hình thành vòng tròn xung quanh mình, trước phải có mắt nhìn người, thứ nữa là khí phách dùng người, còn phải cần mị lực thu phục người khác, đây không phải đơn thuần cứ là con cháu Tống gia là làm được.
Người ngoài thường cho rằng con cháu nhà hào môn nhất định sẽ ưu tú, dù không ưu tú cũng là phần tử ngoan ngoãn, trên thực tế cách nhìn đó rất ấu trĩ. Bất luận trong quần thể nào cũng vậy thôi, số nổi bật vĩnh viễn chỉ là thiểu số. Con cháu nhà hào môn chẳng qua là chiếm được nhiều nguồn lực và ưu thế khởi đầu.
Trong vòng tròn mà Tống Hồng Quân sinh hoạt, hắn tiếp xúc với quá nhiều con cháu nhà hào môn, dù là những kẻ có tâm với sự nghiệp, hoặc kinh thương hoặc từ chính, có thể dựa vào gia thế tụ thành vòng tròn quanh thân mình, song đa phần toàn tốt xấu không đều.
Tống Hồng Quân lăn lộn thương trường mười năm, nếu chỉ so sánh quy mô tiền bạc, cả đất nước này chỉ có chừng - người so sánh được với hắn mà thôi. Lần này hắn đến Đông Hoa mang tính dạo chơi là chính. Nhưng dưới cờ hắn có mười mấy công ty, nhân viên cũng lên tới hơn . Những năm qua thân tín đích hệ và bạn bè làm ăn theo hắn chìm nổi, tổng cộng chỉ khoảng chừng người, tính là ban bệ tự mình.
Chẳng qua Tống Hồng Quân không đủ tự tin, rằng kéo ban bệ của mình ra nhất định sẽ mạnh hơn nhóm người ở Mai Khê và Mai thép này.
Trong lòng Tống Hồng Quân rất hiếu kỳ, tính tính thời gian Thẩm Hoài đến Đông Hoa nhận chức, trước sau cộng lại chỉ mới hơn năm rưỡi mà thôi, bằng cách nào mà hắn tìm ra được những người kia, rồi tụ lại dưới cờ, tìm được không gian thích hợp cho bọn họ thi triển quyền cước?
Đồng thời với đó, giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình có vết nứt như thế nào? Để đến nỗi Thẩm Hoài không thể không bày ra tư thái tự lập môn hộ ở Đông Hoa. Nhưng thấy Thẩm Hoài không có ý nói sâu thêm, Tống Hồng Quân cũng biết giờ còn chưa phải là thời cơ thích hợp, liền chuyển sang chuyện khác, hỏi: “Anh Hoàng bị cậu quét bằng rồi, vậy giờ chúng ta đi nơi nào? Liệu Đông Hoa còn chỗ nào tốt hơn Anh Hoàng không?”
“Tuy chỉnh thể kinh tế Đông Hoa còn lạc hậu, nhưng rốt cuộc cũng là thành phố gần triệu người. Thị trường lớn thế này đủ khiến mỗi năm Anh Hoàng kiếm được đầy bồn đầy bát. Giờ Anh Hoàng đảo rồi, anh cho rằng khối bánh ngọt không ai đứng ra giành ăn nữa?” Thẩm Hoài cười nói: “Đương nhiên nếu anh muốn tìm những chỗ cao cấp như ở HK, Quảng Nam, hiện tại ĐH còn chưa có…”