Hùng Đại Ny vừa tan làm là về nhà, vừa lấy chìa khóa từ túi sách ra để mở cửa thì nghe thấy tiếng mẹ cô từ trong nhà vọng ra:
- Thẩm Hoài tuy rằng có chút thô bạo, nhưng bản chất rất tốt. Hài, nếu Chu Minh mà được một phần của Thẩm Hoài thôi thì cái nhà này đã không phải khốn khổ như thế này rồi.
Nghe thấy mẹ nhắc đến Thẩm Hoài, Hùng Đại Ny ngẩn người ra một lúc.
Thời gian gần đây, Thẩm Hoài dường như trở thành chủ đề cấm kỵ trong nhà cô, lúc cả nhà nói chuyện với nhau mà vô tình nhắc đến cái tên Thẩm Hoài thì sau đó sẽ đổi sang chủ đề khác, chẳng ai dám nhắc đến hắn cả, Hùng Đại Ny không hiểu là đã xảy ra chuyện gì làm mẹ cô lại nhắc đến Thẩm Hoài, hơn nữa lại nói những lời lẽ tốt đẹp như thế.
Hùng Đại Ny đứng dựa vào cổng, nghĩ đến việc xảy ra tháng trước, cô cảm thấy có chút khó hiểu, trong chuyện này rõ ràng là đã đổ oan cho Thẩm Hoài, làm cho hắn phải chịu oan ức, Thẩm Hoài không kìm được cớ đánh cho Chu Minh một trận, Hùng Đại Ny lại không có cách nào để nói lời xin lỗi với Thẩm Hoài một cách đàng hoàng.
Chuyện này cũng giúp cho Hùng Đại Ny nhìn rõ bộ mặt thật của Chu Minh, nói cho cùng Chu Minh cũng chỉ là loài bò sát vùng vẫy dưới cái bóng của Thẩm Hoài mà thôi, hai năm nay y luôn coi Thẩm Hoài là địch thủ, để đến bây giờ xảy ra chuyện tày trời như thế này thì cũng là điều dễ hiểu.
- Thẩm Hoài bây giờ đã thực sự trở mặt với Đàm Khải Bình rồi, lần này Đàm Khải Bình chắc chắn không dễ dàng gì mà tha cho hắn đâu nhỉ?
Câu nói của Bạch Tố Mai vọng ra.
Hùng Đại Ny cảm thấy rất kỳ lạ:
Thẩm Hoài đã gây ra chuyện gì mà lại trở mặt với Đàm Khải Bình, rốt cuộc Thẩm Hoài đã làm gì mà khiến cho mẹ cô cho rằng con người hắn cũng không tệ, chuyện gì mà khiến Đàm Khải Bình bất chấp gia thế của Thẩm Hoài, quyết không tha cho hắn?
Hùng Đại Ny lấy chìa khóa mở cổng, thì ra mẹ cô đang nói chuyện với bố, nhìn thấy bố mình ngồi trong phòng khách, cô ngạc nhiên hỏi:
- Bố, hôm nay bố không đi làm ạ?
- Còn đi làm cái gì nữa, suýt nữa thì bị người ta làm cho tức chết, bây giờ phải về nhà đây này.
Bạch Tố Mai nghĩ đến việc hôm nay ở Thành Uỷ mà chồng mình gặp phải, nghĩ đến đã thấy bực mình rồi.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Hùng Đại Ny cố tình làm như không có chuyện gì xảy ra
- Hình như con nghe thấy mẹ bảo Thẩm Hoài lại gây ra họa rồi đúng không ạ? Hắn như là cái lò gây họa, ai chọc giận anh ta thì người đó đen đủi.
- Hài!
Bạch Tố Mai kể lại chuyện buổi chiều nay ở phòng họp Thành Uỷ cho con gái lớn nghe, bà lại than một hơi dài:
- Nói cho cùng cũng là chúng ta có lỗi với người ta.
Hùng Đại Ny đứng ngẩn người ta, đột nhiên không biết nói gì cho phải, chỉ hỏi:
- Thất Thất vẫn đang ngủ ạ?
Nói xong liền đẩy cửa phòng, cô không cầm được nước mắt, cô ngồi xuống, lưng dựa vào mép tường, nhìn âu yếm đứa con gái đang say giấc nồng.
…
Lương Tiểu Lâm và Lưu Vĩ Lập ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa phòng sách, cánh cửa ấy đã đóng như thế hai tiếng đồng hồ rồi, yên tĩnh không có tiếng bước chân người đi lại, cũng không có bất kỳ động tĩnh nào khác, một sự yên lặng đến đáng sợ.
Nếu không phải họ tận mắt nhìn thấy Đàm Khải Bình bước vào phòng sách, nhốt mình ở trong đó, y vào trong đó lâu như vậy rồi, nếu không phải là thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ho khan thì hai người họ có lẽ đã cho rằng trong thư phòng không hề có người hoặc Đàm Khải Bình đã xảy ra chuyện gì bất trắc.
- Thẩm Hoài bình thường là một người nho nhã lễ phép, không nghĩ rằng hắn lại ác đến thế, lão Đàm đối xử với hắn không bạc, ai mà ngờ được sự việc đến mức như thế này, ai mà biết được hắn lại ăn cháo đá bát, lại dám quay lại chơi lão Đàm một vố, đúng là đạo lý trên đời này, biết người biết mặt không biết lòng, thật uổng cho Lão Đàm bình thường đối tốt với hắn như thế.
Vợ Đàm Khải Bình ngồi trên ghế sofa, luôn miệng lẩm nhẩm những câu như thế, Lương Tiểu Lâm và Lưu Vĩ Lập không biết nên nói gì, không tiếp lời cũng không được mà tiếp lời thì cũng chỉ lặp đi lặp lại vài câu như thế thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, hai người đành ngồi im đó, không nói thêm lời nào cả.
Lúc này Tô Khải Văn mới đóng điện thoại di động lại, từ hành lang bên ngoài bước vào.
Lương Tiểu Lâm, Lưu Vĩ Lập đồng thanh hỏi Tô Khải Văn:
- Trưởng ban thư ký Tô nghĩ thế nào về việc này?
- Thẩm Hoài lần này thật chẳng coi ai ra gì cả.
Tô Khải Văn nhét điện thoại vào trong túi, nói:
- Nhà họ Tống sẽ cho bí thư Đàm một câu trả lời thích đáng.
Lương Tiểu Lâm và Lưu Vĩ Lập liếc mắt nhìn nhau, không biết đây là quyết định của Tô Khải Văn hay là ý của bố y - Tô Duy Quân, bởi nếu như chỉ là ý của Tô Khải Văn thì thật chẳng có tác dụng gì, còn nếu như Tô Duy Quân cũng nói như thế thì còn có chút hi vọng.
Kết quả của cuộc họp Thường Uỷ hôm nay đã cho thấy rõ hậu quả của những việc làm mà Thẩm Hoài gây ra cho Đàm Khải Bình, những ảnh hưởng nặng nề gây ra cho nhà họ Đàm đã vượt quá mức tưởng tượng, thậm chí còn có khả năng hậu quả của sự việc không nằm trong tầm kiểm soát của họ.
Dù cho lúc trước là ai đúng ai sai nhưng nếu như lần này Đàm Khải Bình không thể trừng trị được Thẩm Hoài thì sau này còn mặt mũi nào để làm việc ở Đông Hoa nữa chứ, làm sao để chứng minh với tỉnh rằng, y vẫn còn đủ khả năng để nắm bắt đại cục ở Đông Hoa?
Nghĩ đơn giản hơn, cho dù tỉnh không có ý kiến gì về vụ việc lần này đi chăng nữa thì sau này chẳng phải là để cho Ngu Thành Chấn, Trần Minh Kinh, Cao Thiên Hà, Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền từng người từng người một đè đầu cưỡi cổ mà làm xằng làm bậy hay sao?
Sau khi Đàm Khải Bình đến Đông Hoa, y dùng mọi thủ đoạn để đè bẹp thế lực địa phương ở đây, tình hình cứ như thế trong hai năm nay, nhưng nếu như lần này không trừng trị nghiêm khắc Thẩm Hoài, há chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ, những thế lực ở Đông Hoa sẽ được đà lấn tới, lãnh đạo tỉnh và các thành phố khác chỉ chờ xem Đàm Khải Bình bẽ mặt, đừng nói đến việc cánh cửa thăng tiến từ đây sẽ đóng lại mà cục diện sau này Đông Hoa phải đối mặt với sẽ càng nguy hiểm hơn.
Còn về việc xử phạt Thẩm Hoài như thế nào thì ở hội nghị Thành Uỷ đã bị đám người Ngu Thành Chấn, Trần Minh cản trở, bây giờ chỉ có thể trông chờ vào nội bộ nhà họ Tống trừng trị Thẩm Hoài.
Nhưng nếu như nhà họ Tống không trừng trị Thẩm Hoài thì sao?
Đàm Khải Bình nên làm gì bây giờ? Con đường phía trước nên bước tiếp thế nào đây?
Lương Tiểu Lâm, Lưu Vĩ Lập khi mới thấy Thẩm Hoài làm loạn hội trường thì chỉ nghĩ là vì Thẩm Hoài sau khi bị Trần Khắc Hoa chọc tức không thể khống chế được bản thân, nhưng vụ việc tiến triển đến mức như thế này thì họ cũng hiểu ra rằng, con đường bây giờ họ lựa chọn rất nhiều chông gai, nếu không có biện pháp giải quyết tốt thì con thuyền do Đàm Khải Bình lãnh đạo sẽ nhanh chóng bị lật đổ.
Lúc này mới thực sự cảm thấy vấn đề khó giải quyết, vụ việc này còn nghiêm trọng hơn họ tưởng tượng nhiều.
…
Điền Gia Canh đã quen với việc ngày nào giải quyết việc của ngày hôm đó rồi mới rời khỏi công ty, các tập tài liệu vụ việc của cả một tỉnh đều đặt ở trên bàn, phải phân tích kỹ lưỡng từng cái một, công việc thật nhiều quá đi mất.
Điền Gia Canh xem xong tập tài liệu cuối cùng trong tay, nhìn đồng hồ đã là h đêm rồi. Anh để những tập tài liệu đã phê duyệt sang một bên rồi đứng dậy vươn vai, đẩy cánh cửa, nhìn sang phòng bên cạnh đèn vẫn sáng, đẩy cửa bước vào, anh thấy Lí Cốc cũng đang xem tài liệu.
Điền Gia Canh chỉ vào đồng hồ:
- Muộn rồi đấy, Anh đã thấy đói bụng chưa vậy? Hôm nay tôi mời bữa ăn đêm.
Lý Cốc thấy bí thư Điền xong việc rồi liền đặt tệp tài liệu xuống, cầm lấy áo khoác ngoài, nói:
- Cứ làm như là anh lúc nào cũng mang tiền bên mình không bằng ấy.
Lý Cốc bước vào văn phòng thư kí, ra hiệu cho những thư ký phải ở lại trực đêm ra về, Lý Cốc cùng với Điền Gia Canh ngồi xe ô tô tìm chỗ để ăn đêm.
Lý Cốc nói với Điền Gia Canh:
- Hôm nay ở Đông Hoa lại có chuyện rất thú vị.
- Ồ, vậy sao, anh nói nghe xem nào.
Điền Gia Canh xoa xoa thái dương, làm dịu cơn mệt mỏi, dựa đầu vào ghế, nghe Lý Cốc kể về sự việc hôm nay xảy ra ở Đông Hoa.
Thẩm Hoài làm náo loạn hội trường, gần một nửa thành viên của Đảng ủy đều tận mắt chứng kiến, đương nhiên Lý Cốc cũng có cách của mình để biết được mọi tình tiết câu chuyện. Y kể lại câu chuyện một cách tường tận cho Điền Gia Canh nghe, rồi nói:
- Những câu nói của Thẩm Hoài với Đàm Khải Bình khi rời khỏi hội trường đằng đằng sát khí, làm cho Đàm Khải Bình chân tay luống cuống, không biết làm thế nào.
- Thế à?
Điền Gia Canh nghe xong câu chuyện cũng chẳng thấy có gì đáng ngạc nhiên cả, y nói:
- Nhưng hình như có chút gì đó hơi lạ…
- Tôi cũng cảm thấy có chút kì lạ, Thẩm Hoài lúc này muốn dồn Đàm Khải Bình vào bước đường cùng, hình như hơi sớm thì phải.
Lý Cốc nói:
- Nhưng sau khi Thẩm Hoài làm náo loạn hội trường, thì Đàm Khải Bình đã triệu tập hội nghị thường ủy thành phố, thảo luận về việc phải nghiêm khắc xử lý Thẩm Hoài, muốn lấy lại danh dự. Anh có biết kết quả thế nào không?
- Thế nào chứ?
Điền Gia Canh không muốn nghĩ nhiều về việc này liền hỏi ngay Lý Cốc.
- Điều kỳ lạ là….
Lý Cốc lần này không bảo bí thư Điền đoán nữa, liền nói:
- Đàm Khải Bình muốn xử lý Thẩm Hoài nhưng Ngu Thành Chấn - trưởng ban tổ chức cán bộ Thành Uỷ và Trần Minh Kinh - chủ nhiệm ủy ban kỷ luật của Đông Hoa đều phản đối, làm cho kiến nghị của Đàm Khải Bình không được thông qua, mà nếu như biết trước Ngu Chấn Thành và Trần Minh Kinh đều phản ứng như thế thì hành động của Thẩm Hoài muốn lật đổ Đàm Khải Bình cũng không phải là không đúng lúc.
- Anh có cảm thấy rằng chính Thẩm Hoài đã lôi kéo Ngu Chấn Thành và Trần Minh Kinh không?
Điền Gia Canh không quá quan tâm những tình tiết nhỏ nhặt này, anh không có nhiều thời gian để quan tâm cặn kẽ đến thế, liền hỏi thẳng Lý Cốc:
- Tôi không nghĩ là có khả năng này.
Lý Cốc lắc đầu nói:
- Đúng là khả năng này không lớn lắm, bởi nếu đúng như thế thì nửa năm trước Thẩm Hoài đã không nên nhượng bộ.
- Cũng đúng.
Điền Gia Canh gật gật đầu, đối với những sự việc đau đầu của Đông Hoa, có những lúc không phải một bí thư tỉnh ủy như anh có thể nắm rõ được.
Ở Đông Hoa, vốn dĩ mối quan hệ giữa Chủ tịch thành phố Cao Thiên Hà với Đàm Khải Bình đã không tốt đẹp gì, ví dụ như việc thu hút đầu tư ở khu công nghiệp nặng Hoài Liên, thì đã từng hợp tác với Thẩm Hoài, Thẩm Hoài nếu như có được sự ủng hộ của chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, trưởng ban tổ chức cán bộ Thành Ủy thì nửa năm trước, hắn đã không cần phải nhượng bộ Đàm Khải Bình.
Thực tế là, nửa năm về trước, nếu như không phải Thẩm Hoài ra tay ngăn Đàm Khải Bình lại, thì thị trấn Mai Khê suýt chút nữa thì bị chia tách rồi, sau đó là nhờ vào những kiến nghị của hắn, lập nên phương án quận mới Mai Khê, chính vì thế mà Thẩm Hoài không được tham gia vào dự án này.
- Nhưng tôi vẫn cảm thấy, nếu như quận mới Mai Khê xây dựng thành công thì Thẩm Hoài lúc này ra tay với Đàm Khải Bình cũng rất đúng lúc đấy chứ.
Lý Cốc nói:
- Từ khi hắn chủ động từ bỏ chức vụ bí thư Đảng ủy ở Mai Khê, không hề nhúng tay vào quận mới Mai Khê cho đến nay cũng gần được nữa năm rồi còn gì. Hơn nữa anh cũng phê duyệt vụ xây dựng quận mới Mai Khê, chắc chắn cũng có chút niềm tin với Thẩm Hoài chứ.
- Vậy hắn dựa vào cái gì mà dám chắc chắn tỉnh sẽ làm theo ý của hắn?
Điền Gia Canh hỏi:
- Cho dù bây giờ tôi quyết tâm lôi Đàm Khải Bình xuống khỏi cái ghế bí thư Thành Uỷ Đông Hoa đi chăng nữa, thì cũng không chắc có thể thuyết phục các thành viên Thường ủy khác đồng ý.
Lý Cốc cười ha hả, y hỏi Điền Gia Canh:
- Anh thật sự định cách chức của bí thư Thành Uỷ Đông Hoa Đàm Khải Bình hay sao? Tôi lại cứ nghĩ anh sẽ ra mặt để giúp hắn cơ đấy.
- Con người Đàm Khải Bình cũng chẳng có gì xuất sắc lắm, tôi ra mặt giúp hắn làm gì cơ chứ?
Điền Gia Canh nói:
- Nhưng cho dù là cố tình điều động Đàm Khải Bình đi thì cũng có hai vấn đề tương đối khó cần phải giải quyết. Một là làm thế nào để thuyết phục những người khác trong tỉnh đồng ý để Đàm Khải Bình đi, hai là ai là người có khả năng hơn Đàm Khải Bình giữ chức bí thư Thành Ủy Đông Hoa hai vấn đề này phải giải quyết trước đã.
Lý Cốc gật đầu, y biết rằng Điền Gia Canh suy nghĩ thấu đáo hơn y nhiều, cũng không đi theo Triệu Thu Hoa, mà một lòng chỉ muốn kéo bè kết phái ở địa phương, nên trước mắt là cơ hội tốt để lật đổ Đàm Khải Bình, Lý Cốc lại nói:
- Bí thư Điền, anh nghĩ xem, nhà họ Tống sẽ trừng phạt Thẩm Hoài như thế nào?
- Nếu như Đàm Khải Bình yêu cầu nhà họ Tống xử lý Thẩm Hoài thì tôi nghĩ họ sẽ trừng phạt Thẩm Hoài, bởi vì nói gì đi chăng nữa, xử lý việc trong nhà để răn đe người ngoài
Điền Gia Canh nói:
- Có lẽ Thẩm Hoài không suy nghĩ được sâu xa như cậu nghĩ đâu.
- Đây cũng là điều làm cho tôi không thể hiểu được.
Lý Cốc nói.
- Nhưng Đàm Khải Bình ở Đông Hoa thế lực có vẻ đã yếu đi, có lẽ Thẩm Hoài đã đoán ra chỉ một thời gian ngắn nữa thôi Đông Hoa có thể sẽ gặp rắc rối trong tay của Đàm Khải Bình, lần này hắn ra tay, thật sự là đã ép Đàm Khải Bình đến bước đường cùng phải đánh lại hắn. Nhưng nghĩ lại, Thẩm Hoài cũng không hề dụ dỗ Đàm Khải Bình làm chuyện sai trái gì, cũng không có ý đẩy Đàm Khải Bình vào con đường cùng. Cho dù nhà họ Tống lần này muốn lấy việc nhà để đi răn đe thiên hạ đi chăng nữa, buộc Thẩm Hoài phải tiếp tục cúi đầu trước Đàm Khải Bình, thì như thế mọi người cũng chỉ cảm thấy Thẩm Hoài ở Đông Hoa bị Đàm Khải Bình bắt nạt cũng đủ thê thảm rồi, thế thì, lần sau, Thẩm Hoài có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa để cắn trả Đàm Khải Bình thì mọi người cũng chẳng cảm thấy có gì lạ cả, mà họ sẽ nghĩ rằng Đàm Khải Bình gieo gió gặt bão, nếu đúng là như thế thì cho đến lúc đó nhà họ Tống cũng cứ để mặc, không cần phải xử lý nghiêm khắc việc trong nhà để răn đe người ngoài nữa.
- … Cái này cũng khó nói lắm.
Điền Gia Canh cũng chẳng buồn nghĩ nhiều đến việc ở Đông Hoa, y xoa thái dương, nhíu lông mày, nói:
- Ngoài ra, Triệu Thu Hoa năm nay sau khi đến Đông Hoa mấy lần, còn sai Trần Bảo Tề thay y đến Đông Hoa vài chuyến nữa, chắc chắn không đơn thuần chỉ là vì việc liên doanh với Xưởng thép.
- Ý của bí thư Điền là Ngu Chấn Thành và Trần Minh Kinh hôm nay đứng ra bán đứng Đàm Khải Bình rất có thể là có liên quan trực tiếp đến Chủ tịch tỉnh Triệu?
Lý Cốc nói.
- Khả năng này không phải là không thể.
Điền Gia Canh nói, vừa nghĩ đến Triệu Thu Hoa, y lại cảm thấy đau đầu.
Lý Cốc thở dài, tình hình quả thực phức tạp hơn so với bề ngoài của nó nhiều.