Lúc này cách Tết âm lịch cũng gần, khắp phố lớn ngõ nhỏ cũng dần có không khí năm mới.
Lúc này Đàm Khải Bình còn chưa biết Thẩm Hoài đón Thôi Hướng Đông đến Đông Hoa, đến Du Sơn để quay lại chốn cũ.
Mặc dù Thôi Hướng Đông là bạn chiến đấu của cha y, lại thường xuyên ở trong Khu cán bộ nghỉ hưu của Hải quân Từ Thành. Nhưng Đàm Khải Bình biết thù cũ của Thôi Hướng Đông với nhà họ Tống, mấy năm nay dường như cũng quên mất Thôi Hướng Đông, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến một Thôi Hướng Đông trong hai mươi năm nay không hề có động tĩnh rồi.
Đàm Khải Bình đứng trước cửa sổ văn phòng Thành ủy, nhìn những nhánh cây đã rụng hết lá bên ngoài, lại còn mơ hồ nghe được tiếng pháo hoa nổ.
Lưu Vĩ Lập gõ cửa bước vào, thấy Đàm Khải Bình đứng trước cửa sổ, không quay người lại để nghe y báo cáo công tác. Y liếc qua trên bàn làm việc, những tờ giấy trên bàn làm việc đó, là những ghi chép mà y có được về những động tĩnh trong hai ngày này của Thẩm Hoài.
Lưu Vĩ Lập nhìn thấy một bên mặt của Đàm Khải Bình phản chiếu lên cánh cửa kính, mày nhíu chặt không hề thoải mái. Trong lòng thầm nghĩ lúc này trong lòng y còn đang suy nghĩ về động tĩnh của Thẩm Hoài và nhóm người Mai Cương sao?
Mặc dù Lưu Vĩ Lập đảm nhận vị trí Chánh văn phòng Thành ủy sau Hùng Văn Bân, nhưng trước đó cũng đã đến Đông Hoa tạm giữ chức một thời gian, cũng gần như nhìn thấy thị trấn Mai Khê và Mai Cương lột xác. Thẩm Hoài gần như trong nháy mắt ngay trước mắt bọn họ mà quẫy đuôi có được ưu thế lớn.
Theo như lẽ thường, Thẩm Hoài càng gây ra động tĩnh lớn ở Du Sơn, giằng co với những người đứng đầu ở địa phương càng lớn, lại càng chứng tỏ rằng hắn có thể dễ dàng gây sức ép ở Du Sơn trong mấy năm. Điều này đương nhiên là việc mọi người hy vọng nhìn thấy, chỉ là con người Thẩm Hoài này, có lần nào là xuất bài theo lẽ thường tình đâu?
Mà đồng thời, đám người Tôn Khải Thiện, Johan Butler, Tống Văn Tuệ, Tống Hồng Quân mang theo thanh thế rất lớn đến Mai Cương, lúc rời đi lại âm thầm không hề có tin tức. Dường như chỉ muốn tham quan thành quả của việc xây dựng Xưởng Mai Cương và việc Tôn Khải Nghĩa đi vào khuôn khổ.
Nếu như nghĩ như vậy, cũng có thể hiểu được, nhưng lại luôn khiến người ta cảm thấy phía sau nó còn có một điều gì đó kỳ lạ.
Đàm Khải Bình quay người lại, nhìn thấy Lưu Vĩ Lập cầm một tập văn kiện trong tay, liền đưa tay nhận lấy, dựa vào cửa sổ xem văn kiện, rồi hỏi:
- Đã gọi điện thoại cho bên Khải Văn chưa, là việc chuyển nhượng công trình cải tạo đường Hạ Mai, bọn họ với Tạ Chỉ bàn bạc như thế nào rồi?
Lưu Vĩ Lập nói:
- Buổi chiều Tô Khải Văn có gọi điện đến, trong rất nhiều vấn đề, bọn họ đã thống nhất được với cô Tạ. Công trình sửa chữa đường Hạ Mai và việc khai thác hai doanh nghiệp thuộc khu vực thị trấn Mai Khê, bao gồm cả việc xây dựng công ty thép thành phố, sẽ do Tập đoàn công ty Liên doanh Hải Phong và Trường Thanh bỏ hai mươi triệu để thu mua. Điều kiện bồi thường bổ sung, chính là thị trấn Mai Khê phải cắt bốn mươi mẫu đất ở phía Tây cầu Chử Khê cho Tập đoàn công ty liên doanh Hải Phong và Trường Thanh, để họ làm văn phòng.
- Bọn họ quả thật không lỗ…
Đàm Khải Bình khẽ thở dài, nói.
Đàm Khải Bình cũng biết mấy người Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa là những nhân vật luôn muốn giành lợi lộc. Nếu y không để bọn họ có được lợi ích, thì cũng đừng trông mong bọn họ vô duyên vô cớ ủng hộ y.
Phía Tây cầu Chử Khê, cùng với khách sạn Bằng Duyệt, ai có thể xây được một tòa nhà ở đó, thì chính là tòa nhà đầu cầu của khu phía Tây thị trấn Mai Khê, cũng được xếp vào khu thương mại trong khi quy hoạch thành phố.
Bốn mươi mẫu đất ở đó, sẽ không chỉ đáng giá là hai mươi triệu.
Tập đoàn Hải Phong và Trường Thanh muốn lấy bốn mươi mẫu đất ở đó làm điều kiện bồi thường, cũng tương đương với việc bọn họ muốn nẫng mất công trình cải tạo đường Hạ Mai, cùng với việc khai thác hạng mục hai doanh nghiệp và việc xây dựng công ty thép thành phố.
Tuy nhiên, Đàm Khải Bình cũng không có nhiều lựa chọn hơn nữa.
Cho dù là ở Đông Hoa, hay ở Tống hệ, Đàm Khải Bình bây giờ đều phải cần đến sự trợ giúp của hai người Tạ, Tôn.
Đàm Khải Bình phải cố hết sức giải quyết những vấn đề còn lưu lại của Thành ủy cố gắng để không để lại hậu họa, hơn nữa còn để công trình cải tạo đường Hạ Mai có thể thi công trở lại sau tết Âm lịch, cũng thuận lợi hơn trong việc y nhanh chóng nắm bắt thế cục, nắm bắt quyền chủ động.
Tuy Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành trước đó đã ký một loạt hiệp ước về nguy cơ, cũng như việc xử lý quyền cổ đông trong việc góp vốn xây dựng nhà máy thép với Chính quyền thành phố Đông Hoa, Tập đoàn Tỉnh cương, Mai Cương, Công ty chế tạo thép Fuji và những công ty khác. Nhưng phía thành phố cũng cần có những lợi ích nhiều hơn nữa, để Tập đoàn Hải Phong và Trường Thanh nhanh chóng thực hiện hiệp nghị bước đầu.
Đàm Khải Bình lại nghĩ đến một việc, hỏi Lưu Vĩ Lập:
- Miếng đất phía Tây cầu Chử Kiều, không phải đã sớm cấp cho Tập đoàn Tân Thành Đầu Mai Khê rồi sao? Lấy từ trong đó ra bốn mươi mẫu, Tập đoàn Tân Thành Đầu đồng ý không?
Mặc dù Thẩm Hoài đã rời khỏi Mai Khê, nhưng bộ máy mà y để lại ở Mai Khê vẫn còn chưa tan vỡ hoàn toàn.
Sau khi Tô Khải Văn đến thị trấn Mai Khê, vẫn chưa có cách nào để nhúng tay việc đầu tư Mai Khê và Tân Thành Đầu Mai Khê, mà hai Tập đoàn này lại vừa hay nắm giữ quyền sở hữu tài sản và quyền giải quyết sự việc thương đối lớn của thị trấn Mai Khê.
Tô Khải Văn muốn đụng tới hai tập đoàn này, ít nhất cũng phải điều chỉnh một bộ phận tương đối của bộ máy Đảng và Chính quyền thị trấn Mai Khê đi, mới có thể có khả năng. Mà công việc này cần có một khoảng thời gian.
- Tôi đã từng đặc biệt hỏi qua, khi nhắc đến phần điều kiện này, Hoàng Tân Lương cũng có mặt ở đó. Y đồng ý chia phần đất này cho Tập đoàn Trường Thanh và tập đoàn Hải Phong xây dựng văn phòng làm việc, lợi nhuận thu được sẽ giao cho thị trấn Mai Khê.
Lưu Vĩ Lập nói.
- Ồ…
Đàm Khải Bình nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng sự nghi ngờ trong ánh mắt vẫn chưa tan hết.
Lưu Vĩ Lập có thể biết được vì sao Đàm Khải Bình lại nghi ngờ.
Thẩm Hoài đi khỏi Mai Khê, làm bộ khua chiêng gióng trống; Tôn Khải Thiện, Johan Butler, Tống Văn Tuệ cũng đã rời khỏi Đông Hoa, không có thêm động tĩnh nào nữa. Ngay cả Hoàng Tân Lương và những cán bộ có quan hệ mật thiết với Mai Cương, lúc này cũng đều tỏ vẻ phục tùng, điều này quả thật khiến người ta không thể nào an tâm được.
Lưu Vĩ Lập quay trở lại văn phòng, nhân viên công tác mang mấy tập văn kiện qua, đưa cho y xem.
Lưu Vĩ Lập nhận tập văn kiện, đây là kết quả điều tra cuối cùng của chuyên gia an toàn lao động tỉnh đối với sự việc nổ ở Thị cương hôm ., gửi qua để nhờ Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy Đông Hoa xác nhận.
Kết luận lần này vô cùng bất lợi cho Lương Tiểu Lâm – Phó chủ tịch thường trực thành phố, phân công quản lý các Xí nghiệp trong thành phố, quản lý công tác an toàn. Đây cũng là hậu quả tất yếu phát sinh do vấn đề của Thị cương không thể giải quyết trong phạm vi thành phố Đông Hoa, mà phải trình lên tỉnh giải quyết.
Vấn đề Thị cương đã nghiêm trọng đến mức độ này, trách nhiệm không phải chỉ còn một mình Tổng giám đốc Tập đoàn có thể gánh vác được nữa rồi. Triệu Thu Hoa ở tỉnh đang nhìn chằm chằm vào Đông Hoa, Đàm Khải Bình hoặc là bảo Cao Thiên Hà cùng với Lương Tiểu Lâm cùng nhau xuống đài, hoặc là chỉ có thể bảo Lương Tiểu Lâm một mình gánh lấy tiếng xấu này.
Thời gian hợp, thời thế hợp!
Lúc Đàm Khải Bình mới đến Đông Hoa, người đầu tiên y muốn đè đầu chính là Cao Thiên Hà. Lúc đó nếu y không nghĩ quá tàn ác, không muốn bảo thân thích của Triệu Thu Hoa hoặc Điền Gia Canh đến Đông Hoa đảm nhiệm vị trí Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, để tạo nên quyền uy trực tiếp cho y, thì trước tiên y phải nên bảo vệ cho Cao Thiên Hà.
Đàm Khải Bình biết, giữ một người luôn quan tâm bảo vệ bản thân là Cao Thiên Hà ở lại vị trí quý báu là Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, là có lợi đối với y.
Hơn nữa do Lương Tiểu Lâm gánh hết trách nhiệm, rất nhiều nguy cơ sẽ được loại trừ, chỉ còn lại những thành tích chói ngời trong hai năm qua về việc kinh tế phát triển nhanh chóng của Đông Hoa.
Về phần Lương Tiểu Lâm, Đàm Khải Bình cũng chỉ có thể an ủi mà cho y chức vụ Phó chủ nhiệm Mặt trận Tổ quốc kiêm Trưởng ban thư ký.
Sự việc đã như vậy rồi, Lương Tiểu Lâm cho dù không can tâm, cũng không có cách nào khác, kéo Cao Thiên Hà xuống nước đối với y mà nói cũng chẳng có ích lợi gì.
Lương Tiểu Lâm đảm nhận vị trí Phó chủ nhiệm Mặt trận Tổ quốc kiêm Trưởng ban thư ký, mặc dù từ đây sẽ rời khỏi trung tâm quyền lực của thành phố Đông Hoa, nhưng dù sao cũng tốt hơn kết cục phải phối hợp với Ủy ban Kỷ luật thành phố để lập án điều tra; Lương Tiểu Lâm cũng biết lúc này y không thể quá cầu toàn, trước tiên cứ vượt qua khoảng thời gian này, trong tương lai y chưa chắc lại không có ngày có thể quay lại.
Còn về phần ai thay thế vào vị trí của Lương Tiểu Lâm, mà Ngu Thành Chấn là người dưới trướng Triệu Thu Hoa ở Đông Hoa, liệu Triệu Thu Hoa có ngay lập tức nhường lại chỗ có lợi cho ông ta hay không, đó lại là việc đấu đá lẫn nhau giữa các lãnh đạo lớn ở tỉnh; Lưu Vĩ Lập còn chưa thể nào đưa ra phán đoán chuẩn xác vào thời điểm này.
Lưu Vĩ Lập trước tiên cẩn thận xem qua bản fax, chuyên gia ở tỉnh quả nhiên là chuyên gia, các bên đều mặc nhận rằng trách nhiệm chỉ cần truy cứu đến Phó chủ tịch thành phố phân quản Lương Tiểu Lâm là được. Kết luận mà tổ chuyên gia đưa ra không dài dòng lắm, lời lẽ ít, vừa đủ để đẩy hết vào người Lương Tiểu Lâm.
Lưu Vĩ Lập nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ tan tầm rồi, trong lòng thầm nghĩ Đàm Khải Bình cũng khó có cơ hội không nhiều việc mà được về đúng giờ, y liền không có ý định cầm bản fax này đi tìm Đàm Khải Bình để phá vỡ tâm tình của y.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông. Lưu Vĩ Lập cầm máy, nghe người ở đầu dây bên kia nói mấy câu, mày càng chau lại chặt hơn, làu bàu nói với đầu dây bên kia:
- Được rồi, tôi lập tức đi báo cáo với Bí thư Đàm…
Khó có cơ hội buổi tối không có buổi ăn cơm tiếp đãi nào, Đàm Khải Bình có thể về sớm một chút để ăn bữa cơm với vợ con. Y đứng trước bàn làm việc, vừa thu dọn lại cặp công văn, vừa nghĩ ngợi xem có nên bảo Khải Văn đến nhà ăn cơm. Thấy Lưu Vĩ Lập vội vàng gõ cửa đi vào, y liền hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Chủ tịch thành phố Dương Ngọc Quyền mới gọi điện thoại đến.
Lưu Vĩ Lập liền báo cáo,
- Ông ta nói chiều hôm nay có một cán bộ hải quân lão thành tìm ông ta phản ánh vấn đề hồ chứa nước Du Sơn. Bước đầu ông ta tìm hiểu một chút tình hình, hồ chứa nước Du Sơn có khả năng tồn tại vấn đề khá nghiêm trọng. Chủ tịch thành phố Dương hỏi tiếp thì biết rằng người cán bộ hải quân lão thành này có thể là chiến hữu của cha Bí thư Đàm. Chủ tịch thành phố Dương nhờ tôi xin chỉ thị từ Bí thư Đàm là: Có cần ông ta cùng dẫn người cán bộ hải quân lão thành này đến đây để báo cáo vấn đề hồ chứa nước Du Sơn với anh hay không?
Đàm Khải Bình nghi hoặc nhìn Lưu Vĩ Lập một cái, hỏi:
- Dương Ngọc Quyền có nói người cán bộ hải quân lão thành này là ai không?
- Chủ tịch thành phố Dương không nói tên người này, để tôi gọi điện thoại hỏi nhé?
Lưu Vĩ Lập nói.
- Không, cậu bảo Chủ tịch thành phố Dương trực tiếp dẫn người đến đây.
Đàm Khải Bình nhất thời cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì. Nghĩ lại Dương Ngọc Quyền cũng sẽ không tìm một người nào đó để giả mạo là chiến hữu của cha y, lúc này nếu để Lưu Vĩ Lập gọi điện thoại hỏi thì có vẻ như đang điều tra, có chút thất lễ.
Bây giờ các cán bộ lão thành phía Trung ương cũng như các địa phương, nhìn qua thì có vẻ sắp lui về rồi, không có quyền bính gì nữa. Nhưng sau lưng nếu bọn họ tùy tiện nói vài câu, cũng khiến người khác vô cùng đau đầu. Cho nên, cán bộ mới lên trước tiên phải đi chào hỏi cán bộ lão thành, từ trước đến nay đó là tác phong tốt đẹp trong Đảng.
Lưu Vĩ Lập gọi điện thoại trả lời cho Dương Ngọc Quyền, Đàm Khải Bình bảo Lưu Vĩ Lập để cửa mở một khe nhỏ. Y nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân của hai ba người, liền mở cửa đi nghênh đón vị cán bộ lão thành.
Nhưng nhìn thấy Thôi Hướng Đông râu tóc bạc trắng cùng với Dương Ngọc Quyền đang đi trên hành lang nhỏ, Đàm Khải Bình cũng có chút giật mình:
- Chú Thôi, sao chú lại đến Đông Hoa?