Cát Vĩnh Thu cầm điện thoại lên, gọi tới số chuyên dụng của thị trưởng Cao Thiên Hà, đem chuyện vừa xảy ra trong xưởng kể lại vắn tắt một lần.
Chu to mồm ngồi bên cạnh, nghe thấy giọng điệu trong điện thoại chợt thình lình cao vút lên, hiển nhiên là Cao Thiên Hà khi nghe xong chuyện này cũng thập phần chấn giận.
Nhân viên công tác ở phủ thị chính lại chạy đến xí nghiệp gây lộn đánh nhau, không có một thị trưởng nào khi nghe xong chuyện này lại có thể bình tĩnh được cả. Chu to mồm ẩn ẩn nghe thấy tiếng Cao Thiên Hà phân phó Cát Vĩnh Thu trong điện thoại: “Việc này cậu báo cáo trực tiếp với Trần thị trưởng, xem hắn xử lý thế nào!”
Chu to mồm cũng biết lúc này phải lấy đại cục làm trọng, nhưng ác khí trong lòng vẫn âm ỉ, khi nghe thấy Cao Thiên Hà lệnh trực tiếp cho anh rể đem chuyện này đá sang cho Trần Minh Đức, liền dùng ánh mắt mong chờ nhìn sang.
Cao Thiên Hà muốn Cát Vĩnh Thu đem chuyện này đá sang cho Trần Minh Đức, tất nhiên khi đó Trần Minh Đức không có khả năng công khai bao che Thẩm Hoài.
Cát Vĩnh Thu nuốt một ngụm nước bọt, hắn biết Cao thị trưởng vừa nghe chuyện này xong cũng lửa giận công tâm, sợ rằng nhất thời sẽ không nghĩ đến những khúc chiết ở đằng sau…
Chờ qua tầm bốn năm giây, đợi bên đầu dây kia tâm tình Cao Thiên Hà bình tĩnh lại, Cát Vĩnh Thu mới nói tiếp: “Sợ là sợ Trần thị trưởng mượn chuyện này làm cái cớ, còn có dụng ý khác…”
“….” Chu to mồm không nghe rõ Cao Thiên Hà nói gì trong điện thoại.
Cát Vĩnh Thu nói tiếp: “Loại không có đầu óc như Thẩm Hoài hôm nay lại nói linh tinh trong xưởng thép, đầu mâu chỉ thẳng vào việc kinh doanh bết bát mấy năm nay. Lấy trình độ của hắn mà luận hẳn không nhìn sâu được đến thế, e rằng Trần thị trưởng đang ngầm nghiên cứu vấn đề của xưởng thép. Nếu để Trần thị trưởng lấy việc điều tra vụ tai nạn để làm đột phá khẩu, co kéo sợ rằng sẽ rất lớn…”
Nói đến chỗ này Cát Vĩnh Thu liền dừng miệng. Chu to mồm vểnh tai lên nghe ngóng vẫn không thấy âm thanh gì, chắc những lời nói của Cát Vĩnh Thu khiến Cao Thiên Hà phải trầm tư suy nghĩ.
Trầm mặc một lúc lâu Cát Vĩnh Thu mới lại lên tiếng, nói qua ống nghe: “Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, Thẩm Hoài gây chuyện ở xưởng thép không chừng là do Trần thị trưởng ngầm xúi giục… Được, tôi biết rồi, tôi biết rồi.” Xong hai tiếng “tôi biết rồi”, Cát Vĩnh Thu liền trực tiếp ngắt điện thoại.
“Cao thị trưởng phân phó thế nào, không lẽ chuyện này cứ thế bỏ qua?” Cho dù vì đại cục mà không truy cứu, nhưng chuyện này bị bỏ qua vô thanh vô tức như vậy vẫn khiến tâm lý Chu to mồm khó chịu: Nếu không có câu trả lời thích đáng, về sau ở trong xưởng thép hắn làm sao còn mặt mũi gặp người khác?
“Không bỏ qua thì mày định thế nào?” Cát Vĩnh Thu cường nhẫn nộ khí, uất khí trong lòng, nhíu mày nhìn thằng em vợ ăn hại, nói: “Cho dù sau lưng việc này không có âm mưu, đem rắc rối đá sang chỗ Trần Minh Đức, ngươi cho rằng thật có thể trị được thằng súc sinh kia?”
“Làm sao không thể trị được?” Ác khí trong lòng Chu to mồm vẫn chưa tiêu, nghe thấy tỷ phu tỏ vẻ khiếp thế đối phương, lại nhịn không nổi cục tức, gằn giọng hỏi lại: “Thẩm Hoài không phải là con chó bên cạnh Trần Minh Đức ư? Chó chạy đi ra loạn cắn người, chủ có che chở đến đâu cũng phải đánh mấy gậy, cho mọi người một lời giải thích chứ!”
“Mày đây là có ý gì? Muốn trút giận lên đầu tao?” Cát Vĩnh Thu lệ thanh quát mắng, hắn áp không nổi Thẩm Hoài, nhưng không tin không áp nổi thằng em vợ này, trừng mắt quát hắn.
Chu to mồm rất sợ anh rể, giọng điệu Cát Vĩnh Thu vừa chuyển, khí thế của hắn liền xẹp xuống, ôm tay ngang ngực ngồi xuống ghế: “Em trút giận lên anh lúc nào? Tuy nói người bị đánh là em, nhưng nói đến cùng người mất mặt không phải là anh? Ở Đông Hoa này có ai không nể mặt anh như thế chưa? Nếu không thể làm gì công khai, vậy để em sai mấy thằng tìm cơ hội cho nó một trận nên thân, rốt cuộc không thể cứ thế bỏ qua được.”
“Điên à, mày mà làm như thế lỡ chọc ra chuyện coi chừng không ai đứng ra cứu được mày đâu.” Cát Vĩnh Thu dùng ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm em rể, lại sợ hắn dấu mình làm loạn, liền nhẫn xuống, nhẹ giọng khuyên: “Tên Thẩm Hoài này không phải đơn giản như mày nghĩ đâu…”
“Không đơn giản thế nào?”
“Trần Minh Đức là từ trên tỉnh phái xuống, chúng ta không thể không điều tra rõ bối cảnh của hắn…” Cát Vĩnh Thu nhỏ giọng tiếp: “Thẩm Hoài là do Trần Minh Đức dẫn từ trong tỉnh theo, mày nói xem chúng ta có thể bỏ qua không điều tra hắn ư?”
“…” Chu to mồm phụng phịu không đáp lời. Ở trước nghe Cát Vĩnh Thu nói Trần Minh Đức tới Đông Hoa rất có thể sẽ uy hiếp đến địa vị của Cao Thiên Hà, Cao Thiên Hà cho người điều tra bối cảnh Trần Minh Đức, đây là chuyện quá mức bình thường.
Hắn biết chắc hẳn Trần Minh Đức phải có ô dù, nhưng không rõ ràng, vì sao một con chó bên cạnh Trần Minh Đức cũng không thể đụng đến?
“Trước khi tới Đông Hoa Trần Minh Đức là phó chủ nhiệm tỉnh kế ủy (ban kế hoạch kinh tế tỉnh ủy), còn Thẩm Hoài làm giáo viên được hơn một năm ở học viện kinh tế tỉnh. Trước đó không biết hắn du học trường khỉ gì đó ở nước ngoài, tóm lại là muốn năng lực không năng lực, muốn nghiệp vụ không nghiệp vụ, chỉ lừa ăn lừa uống trong học viện kinh tế tỉnh. Trước khi đến Đông Hoa còn làm to bụng một nữ sinh trong học viện, nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm, bức con nhà người ta đi phá thai, kết quả cô ta cắt mạch tự tử…”
“Mẹ nó, quả thật không phải thứ tốt đẹp gì!” Chu to mồm chửi đổng một tiếng, hồn nhiên không nghĩ đến nhân phẩm bản thân mình.
“Chuyện này thành cú phốt khá lớn trong học viện kinh tế, thậm chí có một số giáo sư bãi khóa yêu cầu khai trừ Thẩm Hoài. Nhưng cuối cùng ban giám đốc học viện chỉ yêu cầu hắn đình chức phản tỉnh. Chuyện này vừa qua được hai tháng, Thẩm Hoài liền cùng Trần Minh Đức đến Đông Hoa…” Cát Vĩnh Thu tóm lược một số chuyện mà hắn biết được kể cho em vợ nghe.
Cho to mồm chép chép môi, ở xưởng thép hắn cậy uy quyền của anh rể tác uy tác phúc, nhưng chưa hẳn đã dám làm loạn thế này.
“Thẩm Hoài mới điều đến Đông Hoa được mấy tháng, nhưng mèo vẫn hoàn mèo…” Cát Vĩnh Thu không nguyện ý đem chuyện áp không nổi thuộc hạ nói ra, lại nhớ đến khuôn mặt Thẩm Hoài liền nhịn không nổi nhíu mày: “Trong phủ thị chính hắn rất khinh cuồng, thậm chí có đồng chí cục trưởng lâu năm của một cục trực thuộc thị ủy đến tìm Trần Minh Đức phê báo cáo, bởi vì đi giày dính bùn vào phòng làm việc, liền bị thằng súc sinh kia chỉ vào mặt đuổi ra ngoài bắt chùi lại giày…”
“Ai vậy?” Chu to mồm hiếu kỳ hỏi.
“Là ai mày không cần quan tâm, đây cũng không phải chuyện công khai. Người biết chuyện chỉ lác đác, truyền đi ra thì phiền phức.” Cát Vĩnh Thu làm quan tận nửa đời người, tính cẩn thận hơn hẳn kẻ bình thường, không như vậy cũng sẽ không được Cao Thiên Hà coi là tâm phúc, lại nói rằng: “Thằng súc sinh này bình thời cũng không để ta vào mắt, thậm chí còn ngoài sáng trong tối động tâm tư với Chu Dụ…”
“Chu Dụ? Súc sinh kia dám công khai động tâm tư? Chu Dụ không phải thượng ti của hắn ư?” Chu to mồm há hốc mồm, nhớ đến khuôn mặt thiên kiều bá mị kia của Chu Dụ liền nhịn không nổi tưởng chảy nước miếng.
“Hừ!”
Trong tiếng “hừ” này của Cát Vĩnh Thu chứa đầy vẻ không đáng, lại vừa hâm mộ và chua chát.
Ở trên quan trường, đàn bà xinh đẹp, đặc biệt là đàn bà xinh đẹp mà có chồng vì bị tai nạn nên nằm tê liệt trên giường, rất khó tránh khỏi lời ong tiếng ve, nhưng Chu Dụ là một ngoại lệ.
Khác với Chu to mồm, phó chán văn phòng phủ thị chính xuất thân Chu gia, nhân mạch ở thành phố Đông Hoa rất rộng.
Tạm không nói đến trưởng bối Chu gia, riêng anh chị em Chu Dụ, người kinh thương, kẻ từ chính, tại thành phố Đông Hoa đều là nhân vật có số có má, lại cùng trong tỉnh có không ít quan hệ.
Bản thân Chu Dụ từ sớm đã tiến vào phủ thị chính công tác, tới sau lại gả vào làm dâu nhà bí thư thị ủy tiền nhiệm. Dù chỉ là phận đàn bà, song trên quan trường Đông Hoa cũng lên như diều gặp gió, bản thân lại có năng lực, không đến ba mươi tuổi đã là phó bí thư trưởng phủ thị chính.
Khoan nói Chu gia không để người ngoài tùy ý khi phụ, bố chồng Chu Dụ là bí thư tiền nhiệm, tuy đã lui xuống nhưng sức ảnh hưởng còn tại, ai lại mờ mắt đi đụng đến con dâu nhà hắn?
Chu to mồm không nghĩ đến thằng súc sinh Thẩm Hoài này vừa đến Đông Hoa đã dám công khai động thủ đến trên đầu Chu Dụ.
Đương nhiên Chu to mồm có mờ mắt đến đâu cũng biết một đạo lý cơ bản: Tất cả những kẻ cuồng vọng, nếu không bị người khác giẫm chết, vậy chắc chắn hắn có tiền vốn để mà cuồng vọng.
Chu to mồm lập tức không nhắc đến chuyện tìm người âm thầm “xử” Thẩm Hoài, nhưng cũng hiếu kỳ về bối cảnh của y, liền tò mò hỏi: “Đến cùng tiểu tử này là ai?”
“Tài liệu ban tổ chức lưu trữ chỉ viết từ nhỏ cha mẹ hắn đã ly hôn, mẹ hắn chết bệnh khi hắn mới mười hai tuổi, từ đó người giám hộ của hắn là ông bà ngoại. Sau khi học xong trung học ở Bắc Kinh thì xuất ngoại, ba năm trước mới trở về nước. Nhưng không về Bắc Kinh, mà lại lêu lổng hơn nửa năm ở Hoài Hải. Đến sau mới vào học viện kinh tế tỉnh làm giáo viên, nói là thi tuyển vào, nhưng chắc chắn có người đứng sau dùng sức…”
“Năm nay hắn bao nhiêu tuổi?”
“” Cát Vĩnh Thu đã âm thầm quan sát Thẩm Hoài không phải ngày một ngày hai, tư liệu lưu trữ tất nhiên là thuận miệng mà phun, có điều thông tin trong đó quá đơn giản, khiến người ta khó nhìn ra được đầu mối.
“Vậy làm sao nhìn ra bối cảnh lớn bao sâu, chắc không khả năng là con cháu đại lão trung ương đấy chứ?” Chu to mồm mài giũa một trận, cuối cùng mới tự cho là đúng hỏi rằng: “Nhìn Trần Minh Đức bao che hắn thế này, có phải giữa họ có quan hệ gì đó đặc biệt không?”
Cát Vĩnh Thu biết thằng em vợ này không có đầu óc, không nghĩ đến hắn lại có thể mò ra chút môn đạo, thầm nghĩ hắn làm cán bộ trung tầng trong xưởng thép đúng là còn được rèn luyện đôi chút.
Trước nay làm thư ký là lối tắt để thăng thiên trong quan trường, một phương diện là tiếp cận được trung tâm quyền lực, dễ dàng mở mang đầu óc; một phương diện khác là làm thân tín tâm phúc cho lãnh đạo, có thể phân hưởng được một số quyền lực mà vốn dĩ cấp bậc này không nên hưởng.
Giống như Thẩm Hoài, tuy hắn chỉ là cán bộ cấp chính khoa, nhưng có thể không chút kiêng kị ẩu đả người khác trước mặt cấp phó sảnh là Cát Vĩnh Thu. Nói đến cùng là cáo mượn da hổ, được phân hưởng quyền lực và uy nghiêm vốn nên thuộc về phó thị trưởng thường ủy Trần Minh Đức.
Chính bởi sự đặc thù đó, thế nên chức vụ thư ký trong cơ cấu quyền lực thường thường được cấp cho một số người tuổi trẻ có bối cảnh, đồng thời lại thiếu hụt tư lịch, cần được rèn luyện thêm.
Nhưng không quản nói ra sao, lúc lãnh đạo tuyển chọn bí thư đều sẽ tuyển một người cẩn thận ổn trọng, có năng lực làm việc, có thể khiến mình tín nhiệm.
Với tên kiêu ngạo khinh cuồng như Thẩm Hoài, chưa nói đến tính cách thích gây sự sinh phi, trên thực tế cũng là kẻ bất học vô thuật, không có năng lực, ưu điểm gì cả.
Trần Minh Đức là quan viên có phong thái học giả, chú trọng đến hiệu suất công tác, yêu cầu đối với thuộc hạ thập phần nghiêm cách, thậm chí có thể nói là hà khắc, song lại có thể nhẫn nhịn để loại người như Thẩm Hoài làm thư ký bên người, thực khiến người khác nghĩ không ra.
Có một số người trong phủ thị chính thậm chí còn bóng gió nói Thẩm Hoài có khả năng là con tư sinh của Trần Minh Đức…
Biết đâu đấy? Trừ tầng quan hệ này ra, thật không thể dùng gì để giải thích vì sao Trần Minh Đức lại muốn dùng tên súc sinh chuyên gây họa như hắn làm thư ký.
Nhìn kỹ lý lịch Trần Minh Đức có thể thấy trong khoảng thời gian trước khi Thẩm Hoài rời Bắc Kinh ra nước ngoài du học, hắn một mực đảm nhiệm chức vụ ở các ban ngành TW; sau được điều đến Hoài Hải, trước khi tiến vào tỉnh kế ủy từng tạm giữ chức một đoạn thời gian ở học viện kinh tế tỉnh.
So sánh lý lịch công tác của Trần Minh Đức và Thẩm Hoài, người hơi chút tế tâm liền có thể nhận ra trong đó có khá nhiều điểm nghi hoặc…
Nếu nói bối cảnh Thẩm Hoài mạnh đến mức nhất định bắt Trần Minh Đức phải nhẫn nhịn, trừ phi hắn đúng là con cháu đại lão TW.
Nhưng con cháu đại lão TW nếu muốn nhập sĩ đồ, cũng là chức vụ bí thư, trừ quốc vụ viện, quân ủy TW, nhân đại toàn quốc (hội đồng nhân dân toàn quốc – quốc hội) chỉ thiểu số mới có thể tiến vào, thì các ban ngành TW, tỉnh, rồi thành phố trực thuộc trung ương, có không biết bao nhiêu chỗ béo tốt thơm ngọt lưu cho con cháu đại lão gia TW đi ra rèn luyện, nào phải chịu khổ, chạy đến một thành phố cấp III (địa thị cấp) chim chẳng buồn ỉa như cái đất Đông Hoa này.