Thẩm Hoài vừa muốn đóng cửa, Kim tử đột nhiên từ bên ngoài chen vào, Trần Đan cũng theo gót sát sau, muốn kéo Kim tử về nhà, Thẩm Hoài bèn cười nói: “Không sao, dù gì ở nhà cũ cũng chỉ có mình tôi với nó, thôi cứ để nó ở đây, coi như là bồi dưỡng cảm tình…”
“Kỳ lạ thật, xem ra Kim tử và Thẩm bí thư đúng là có duyên.” Trần Đan nghe Thẩm Hoài nói muốn bồi dưỡng cảm tình với một con chó, không khỏi bật cười khach khách, mặt lại không tự chủ được nóng lên, nhìn Kim tử từ trong khe cửa ló đầu ra liếm liếm lên tay mình, khẽ nhấc tay vỗ nhẹ lên đầu nó một cái, mặc kệ con chó hiếu động này.
Nhìn Thẩm Hoài yêu thương sờ sờ lên cổ nhẵn sáng lông tơ của Kim tử, cả người cả chó cùng nhau quay vào phòng. Tâm lý Trần Đan không khỏi kỳ quái: Sao Kim tử đối với người lạ luôn sợ như chuột thấy mèo, lại quay sang thân cận với anh ta thế nhỉ? Chẳng lẽ thực sự có duyên phận.
Nghĩ mãi vẫn không ra, Trần Đan nhu nhu vầng trán hơi nhưng nhức, xoay người về nhà rửa ráy đi ngủ.
Ngày thường Trần Đan rất ít khi ngủ muộn thế này, vốn hẳn phải mệt mỏi đến bã người. Nhưng hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến nàng thay đồ ngủ, nằm lên giường rồi mà vẫn không tài nào ngủ được.
Từng màn xảy ra hôm nay và cảm giác hoảng loạn lúc nãy Thẩm Hoài mang đến, cứ như đèn kéo quân hiện ra trong đầu.
Trong cơn mê hồ đầu óc dần dần chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt Thẩm Hoài cứ lúc ẩn lúc hiện, hơi hơi mơ hồ, song ý thức lại cảm nhận rõ rệt…. Bỗng chợt nghe thấy tiếng Kim tử kêu lên ngoài cửa, Trần Đan mới thình lình tỉnh lại.
Ngoài song trời đã sáng trưng, Trần Đan cầm đồng hồ hoa mai trên bàn lên, đã h rưỡi rồi, liền rướn người dậy, cố nhớ lại đêm qua đã mơ những gì, hình như trong mơ Thẩm Hoài đã làm gì đó với mình thì phải, nhưng cụ thể là việc gì lại không tài nào nhớ được. Chỉ biết giấc mơ đêm qua khiến cả người rã rời, toàn thân tràn ngập cảm giác thoải mái rất khó dùng từ ngữ để diễn tả.
Trần Đan vội lay tỉnh tiểu Lê còn đang say sưa trong mộng dậy, lại nghe tiếng Kim tử nức nở bên ngoài liền tất tả đi ra mở cửa, chỉ thấy Thẩm Hoài và con chó đang ngồi trên bậc xi măng trước thềm, cả hai cùng ăn bánh bao thịt.
Chắc Kim tử không vừa ý khi chỉ được Thẩm Hoài vứt cho vỏ bánh chứ không có phần nhân, miệng ư ử liên hồi tỏ vẻ kháng nghị.
Trời thu khá lạnh, song Thẩm Hoài chỉ mặc một chiếc áo mỏng, sau lưng thấm đẫm mồ hôi, hiện ra từng phiến cơ lưng rắn rỏi, trông khá bắt mắt, hình như anh ta mới vừa mang theo Kim tử chạy bộ về.
Lúc này Trần Đan mới chú ý thấy trên tay cầm bên cửa có treo một túi bóng, bên trong có đầy đủ đồ ăn sáng như bánh bao, bánh quẩy, đậu tương… Nàng vốn định dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho Thẩm Hoài, không ngờ mãi ngủ quên mất.
Thẩm Hoài và Kim tử cùng tranh nhau chén bánh bao nhiệt tình, nàng nhìn mà không nhịn nổi nhoẻn miệng cười, dựa lưng vào cửa ngắm nhìn hai bọn họ.
Thẩm Hoài nghe thấy tiếng động lạ, quay lại mới thấy vẻ mặt ngái ngủ của Trần Đan đang đứng sau lưng, khuôn mặt nàng trắng nõn, không chút bụi bẩn, trong bộ đồ ngủ càng có vẻ dễ thương động lòng người. Có điều đồ ngủ quá bảo thủ, trước ngực hơi gồ lên nhưng không hề hiển rõ, chiếc áo hơi ngắn, lộ ra da thịt trắng mềm giữa eo, nhìn tựa như bạch ngọc.
Thẩm Hoài bắt chuyện trước: “Tiểu Lê đã dậy chuẩn bị đi học chưa? Đúng rồi, nếu trên trấn không cần dùng căn phòng này vào việc gì thì lưu lại cho tôi, đoạn thời gian này chắc phải ở lại trong xưởng thép nhiều, về bên kia nghỉ ngơi cũng không tiện.”
“Được, anh là bí thư, bách tính bình dân như tôi luôn nghe chỉ thị của lãnh đạo…” Trần Đan cười nói.
Thẩm Hoài lại hỏi: “Trạm tiếp đãi thị trấn trực thuộc văn phòng đảng chính, biên chế của cô cũng thuộc văn phòng đảng chính?”
“Ừ” Trần Đan nghiêng đầu, hỏi: “Sao à?”
Thẩm Hoài nói: “Trạm tiếp đãi là đơn vị được đấu thầu cho tư nhân, nhưng cô, cả Hà Nguyệt Liên, khả năng còn một số người khác vẫn chiếm biên chế của thị trấn, chắc thời gian tới sẽ phải thanh lý. Nói trước với cô một tiếng để chuẩn bị, nếu cô muốn mắng tôi thì giờ mắng mấy câu cho bõ tức. Cô cũng biết rồi đấy, muốn làm được việc ở hương trấn, điều trước tiên cần làm là trở mặt không nhận người.” Lại đùa thêm một câu: “Nếu bận tâm không có cơm ăn, chỉ cần cô không ăn nhiều bằng Kim tử…”
“Thôi đi…” Trần Đan gắt giọng: “Không chiếm biên chế của thị trấn là được chứ gì, chẳng lẽ tự tôi không biết kiếm cơm ăn?”
Trần Đan không bận tâm lắm đến chuyện bị thanh lý biên chế, thậm chí còn có vẻ như trút gánh nặng, thần tình hơi mông lung, như đang nhớ lại chuyên gì đó, Thẩm Hoài nhìn nàng mà không khỏi ngẩn ngơ, vô thức vuốt vuốt cánh mũi, nói: “Lát nữa cô có rảnh, giúp tôi cầm mấy bộ quần áo đã giặt sạch qua đây… Chắc đám Hải Bằng, Triệu Đông đã dọn đồ đến nhà cũ hết rồi…”
Trần Đan cầm bữa sáng lên, khẽ cười nhẹ, cũng không thấy phàn nàn gì thêm về chuyện mất biên chế trên thị trấn.
Kim tử chầu chực bên người Thẩm Hoài mãi mà vẫn không ăn được nhân bánh, liền nhảy đến bên người Trần Đan, chúi đầu vào trong túi nilon, khiến Trần Đan vội giơ túi cao lên, xoay người đi vào trong nhà, không để Kim tử có cơ hội ăn vụng.
Thẩm Hoài nghiêng đầu kỳ quái nghĩ: Hôm qua còn mẫn cảm nhảy tránh xa xa, sao giờ lại như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy? Đàn bà đúng là khó hiểu thật!
Nghe thấy tiểu Lê đã thức dậy, đang trò chuyện với Trần Đan trong nhà, Kim tử cũng phe phẩy đuôi chui vào nhà theo, Thẩm Hoài liền về phòng gọi điện cho Đàm Khải Bình.
Lúc sự tình hôm qua được xử lý thì đêm đã khuya, không tiện gọi điện làm phiền Đàm Khải Bình. Nhưng nếu thông báo muộn, hoặc giả để Đàm Khải Bình nghe được chuyện này từ trong miệng người khác, thì rắc rối to.
Đàm Khải Bình là kẻ cuồng công tác, tinh lực rất dồi dào, có thói quen dậy sớm làm việc trong thư phòng. Thẩm Hoài gọi điện tới, quả nhiên bắt được máy ngay, liền đem hết thảy sự việc hôm qua kể lại một lượt vắn tắt.
“Ừm, tôi biết rồi.” Đàm Khải Bình nói: “Đại khái còn tầm nửa tháng nữa tôi mới đến Đông Hoa được, cậu và Hùng Văn Bân cứ mở cục diện trước, nếu được thì tốt…”
Rốt cuộc hương trấn là đơn vị cơ sở, tầng thứ hơi thấp, cho dù chọc ra chuyện lớn bằng trời cũng không trực tiếp thông thẳng lên tỉnh. Đàm Khải Bình cũng không quá bận tâm Đông Hoa xảy ra chuyện sẽ khiến hắn mất đi sự ủng hộ của tỉnh ủy. Trong khi Thẩm Hoài với tư thái cường ngạnh trong công tác ở Mai Khê, vừa vặn có thể giúp hắn cạy mở thế cục hiện nay.
Đối với hành động của Hùng Văn Bân, Đàm Khải Bình cũng không có gì không mãn ý. Trước mắt hắn còn chưa chính thức đến Đông Hoa phó nhiệm, không đến vạn bất đắc dĩ, không cần thiết đi giao phong chính diện với Cao Thiên Hà hoặc Ngô Hải Phong.
Hiện tại Đàm Khải Bình chưa có chỗ nào không vừa lòng về Thẩm Hoài. Nếu nói có bận tâm, thì là bận tâm về năng lực quản lý, không biết Thẩm Hoài có đủ sức trị cả xí nghiệp quy mô gần trăm triệu như thế không. Nhưng mà cũng không sao, xưởng thép Mai Khê đã thành dạng kia rồi, tệ lắm thì đóng cửa phá sản là cùng, chút chuyện này, Đàm Khải Bình còn đủ tự tin che chở được.
Báo cáo với Đàm Khải Bình xong, Thẩm Hoài liền thay quần áo đến xưởng thép làm việc.
Lúc này trên phố đã nườm nượp bóng người, kẻ đi chợ, người đi làm, đưa con cái đi học, đi thể dục buổi sáng… nô nức như đi trẩy hội, khiến cả con phố Học Đường hỗn loạn, bát nháo cả lên.
Trên đường từ túc xá thị trấn đến xưởng thép, người dân cư trú men con phố phần nhiều là công nhân trong xưởng, cả dân chúng vây xem hôm qua cũng đa phần là gia thuộc công nhân viên.
Trải qua chuyện hôm trước, hầu hết bọn họ đều nhận ra xưởng trưởng mới của xưởng thép Mai Khê. Tâm tư đại bộ phận người ở đây khá đơn thuần, không biết cụ thể nội tình sau màn, tưởng cuối cùng Cao Thiên Hà ra mặt xử lý sự việc là thay mặt chính phủ đứng ra chủ trì công đạo cho nhân dân. Nhưng sâu trong lòng họ cũng khá nể vị tân xưởng trưởng này, đầy tâm mong đợi hắn có thể mang đến hy vọng mới cho xưởng thép. Nên trên đường, chỉ cần nhìn thấy Thẩm Hoài, bọn họ đều dồn dập lên tiếng chào hỏi.
Giờ cách thời gian làm việc còn tầm mấy chục phút, nhưng tin sáng sớm nay Thẩm Hoài đến công xưởng thị sát đã nhanh chóng truyền khắp khu phố. Thẩm Hoài vừa đi đến cổng chính xưởng thép, cũng tức là cửa bắc trên giao lộ giữa đường xưởng thép và phố Học Đường, liền thấy mười mấy thanh niên mặc đồ bảo hộ lao động chạy đuổi theo, chắc muốn biểu hiện một chút trước mặt lãnh đạo.
Trong đám người kia có cả Hồ Chí Cương, người Thẩm Hoài khá có ấn tượng về biểu hiện nổi bật hôm qua.
Thẩm Hoài đứng lại trước cổng, kéo tay Hồ Chí Cương, nói: “Này, lát nữa tôi muốn đến khu sản xuất, nhưng không có đồ bảo hộ và mũ an toàn, tôi thấy cậu và tôi thân hình tương đương nhau, giúp một cái nhé, lát nữa nhờ đưa một bộ đến văn phòng xưởng giùm… Ok?”
Hồ Chí Cương không nói hai lời, nhảy lên xe đạp quay đầu về nhà lấy đồ cho Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài đến văn phòng xưởng, Triệu Đông và Từ Khê Đình, phó tổng công trình sư xưởng thép Mai Khê, cũng là một người cũ của xưởng thép thành phố đã đứng đợi trước cửa văn phòng từ lúc nào, còn mấy tay phó xưởng trưởng và phụ trách các phòng khoa lại không thấy một ai.
công trình sư: một dạng quản lý, kiểu như đốc công, quản đốc.
Thẩm Hoài khá quen thuộc Từ Khê Đình, năm đó khi hắn vừa đến xưởng thép thành phố làm việc, chính Hùng Văn Bân đã chỉ định Từ Khê Đình làm sư phụ chỉ dẫn cho hắn.
Con người Từ Khê Đình có trình độ kỹ thuật rất cao, nhưng tính cách lại khá mềm yếu.
Trong xí nghiệp công nghiệp nặng như xưởng thép, đa phần công nhân là đàn ông vai u thịt bắp, kẻ nào tính cách không cường ngạnh thì rất khó đảm đương nổi chức vụ quản lý sản xuất. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến Từ Khê Đình một mực không có cơ hội thăng tiến, dù trong xưởng thép thành phố có tiếng là người thành thật, hai đầu không đắc tội ai.
Sau khi đến xưởng thép Mai Khê, hắn vẫn không phát huy được ưu thế kỹ thuật bản thân, nguyên nhân của việc này lại càng phức tạp.
Nếu để Từ Khê Đình phát huy được trình độ, đào tạo ra một nhóm công trình sư hợp cách, thì với sản lượng thiết kế hơn vạn tấn/năm của xưởng thép, sao có thể không phát huy ra nổi % công suất.
“Kỹ sư Từ, chào anh, chào anh.” Thẩm Hoài nhìn thấy Từ Khê Đình và Triệu Đông đang đứng trước văn phòng xưởng, liền bước nhanh lại gần, vươn tay nắm chặt tay Từ Khê Đình, nói: “Triệu Đông một mực kiến nghị tôi gặp anh, có điều trước đây tuy có phong thanh nói tôi sẽ tới Mai Khê làm phó bí thư, nhưng rốt cuộc vẫn là đồn đoán, bởi thế mãi vẫn chưa thu xếp nói chuyện với anh được. Hôm qua đọc diễn văn, phát biểu là chính, hôm nay coi như tôi chính thức chào anh…”
Từ Khê Đình vội nắm lấy tay Thẩm Hoài, lắc lắc thật mạnh.
Tuy Triệu Đông nhiều lần đề cập đến chuyện hai bên gặp mặt giao lưu một cái trước khi Thẩm Hoài chính thức nhận chức. Nhưng Từ Khê Đình luôn một mực thoái thác, hắn sợ sau khi Thẩm Hoài đến Mai Khê mà vẫn không nắm giữ được cục diện, đến lúc đó không phải mình cũng bị dẫn vào trong hố?
Hôm qua Từ Khê Đình mới có cơ hội chiêm ngưỡng tư thái cường ngạnh đến mức thị trưởng cũng phải cúi đầu của Thẩm Hoài. Cả đêm hắn thao thức không tài nào ngủ được, lo rằng Thẩm Hoài có tâm khúc mắc với mình, sẽ thanh tẩy hắn cùng lượt với những quản lý xưởng khác.
Khắc này, Thẩm Hoài chủ động kéo trách nhiệm không thể gặp mặt trước đây về phía mình, khiến Từ Khê Đình hơi hơi cảm động, lo lắng đêm qua cũng biến mất tăm mất tích.
Nói thật, Triệu Đông cũng bận tâm Thẩm Hoài sẽ có ý kiến với Từ Khê Đình, dẫn tới không trọng thị trình độ kỹ thuật của anh ta. Song giờ thấy Thẩm Hoài chủ động tiêu trừ căng thẳng và lo lắng trong lòng Từ Khê Đình, liền biết xem ra mình đã bận tâm hơi nhiều.
“Đối với những vấn đề trong xưởng thép kỹ sư Từ nhiều lần bàn bạc với Triệu Đông, Triệu Đông cũng đã kể lại hết với tôi.”
Thẩm Hoài còn chưa biết phòng làm việc của mình đặt ở đâu, chiều tối hôm qua một mực ngồi trong phòng hội nghị dưới tầng một xử lý sự vụ. Thế là bèn dẫn Từ Khê Đình, Triệu Đông vào đó thảo luận, nói:
“Những lời tôi nói hôm qua không phải nói cho vui đâu, lúc mở đại hội công nhân viên, kỹ sư Từ cũng phải lên võ đài. Đương nhiên tôi tin tưởng trình độ của anh, cũng tin tưởng năng lực phán đoán của Triệu Đông và Hùng chủ nhiệm. Nhưng trong thời gian quen thuộc tình hình trong xưởng, không thích hợp mở hội nghị công nhân viên ngay. Trước khi đó, tôi muốn ủy nhiệm kỹ sư Từ tạm thế chức vụ tổng công trình sư, Triệu Đông sẽ kiêm nhiệm trợ lý cho anh. Hai người kiểm tra lại tình hình máy móc, trình độ công nhân trong xưởng một lần, xem chúng ta có bao nhiêu tiềm lực có thể phát huy, đồng thời là căn cứ để lập ra mục tiêu rõ ràng cho quá trình chỉnh đốn sản xuất tiếp theo…”
Theo lý thuyết thì Từ Khê Đình không phải là nhân tuyển tốt nhất cho ghế tổng công trình sư, nhưng trước mắt không tìm được ai thích hợp hơn anh ta. Trình độ Triệu Đông cũng không kém, càng thích hợp công tác quản lý hơn Từ Khê Đình, nhưng rốt cuộc vẫn là người mới, chưa quen thuộc nội tình trong xưởng.
Lực lượng kỹ thuật của xưởng thép Mai Khê rất mỏng, nếu muốn tự mình bồi dưỡng lại cần thời gian tương đối dài, tiện nhất là thông qua Triệu Đông móc người từ xưởng thép thành phố sang đây… Bởi thế, trước khi kỹ thuật và năng lực của Triệu Đông được toàn bộ công nhân viên trong xưởng thừa nhân, Thẩm Hoài sẽ không tính toán nhấc hắn lên vị trí quá cao, để miễn bộ phận quản lý ngày sau chia thành hai phe, xưởng thép thành phố và Mai Khê.
Từ Khê Đình còn đang bận tâm kiến nghị của mình có khả năng bị Thẩm Hoài phủ định, không biết có nên mở miệng nói ra hay không. Ai ngờ Thẩm Hoài vừa buột miệng đã trực tiếp chỉ rõ trọng điểm khi chỉnh đốn sản xuất, trực chỉ yếu hại của vấn đề.
Từ Khê Đình không cho rằng Thẩm Hoài có kinh nghiệm quản lý cơ sở công nghiệp lớn như xưởng thép. Chỉ nghĩ chắc trước đó Thẩm Hoài đã nghe qua ý kiến Triệu Đông, thầm nhủ, nếu tân xưởng trưởng đã tín nhiệm Triệu Đông đến vậy, nói không chừng mình có thể triển khai tay chân làm chút sự tình, liền gật đầu đồng ý.