Tuy hôm nay là ngày Đàm Khải Bình đến Đông Hoa phó nhiệm, nhưng hắn đã có người của ban tổ chức tỉnh ủy đi theo, buổi chiều sẽ tham dự hội nghị đảng chính thành phố mở rộng, cùng gặp mặt với các thành viên trong thị ủy, Thẩm Hoài còn chưa có tư cách chen vào, chí ít phải là ủy viên thị ủy mới được tham gia.
Vợ Đàm Khải Bình cũng theo ông ta đến Đông Hoa phó nhiệm.
Văn phòng thị ủy đặc ý dọn ra một căn biệt thự chuyên khu cho các thường ủy, để nghênh tiếp tân bí thư thị ủy, chứ không an bài trú trong Nam viên như Trần Minh Đức trước kia. Hết thảy đồ đạc trong nhà mới đều do Hùng Văn Bân sắp sửa thăng nhiệm phó chánh văn phòng thu xếp.
Bản thân Thẩm Hoài, do thân phận con cháu Tống gia, lại thêm sự tình trong xưởng bộn bề không thoát thân ra được, nên đành mặc kệ không tham dự vào.
Hẹn Đàm Khải Bình gặp mặt vào buổi tối xong, Thẩm Hoài liền tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi này.
Năm , trong nước chưa ban hành luật lao động chính thức, cái gọi là nghỉ cuối tuần thực ra chỉ được có một ngày, lúc đó mọi người vẫn chưa có khái niệm làm tuần, ngày nghỉ như bây giờ.
Sáng sớm ra chạy bộ vài vòng, về phụ đạo giúp tiểu Lê tầm tiếng, cả buổi sáng cứ thế đi tong.
Giữa trưa Trần Đan mới từ trạm tiếp đãi trở về cùng Thẩm Hoài và tiểu Lê ăn cơm, không hề vì chuyện đêm qua mà có gì xa cách.
Là ngày nghỉ, lò hồ quang của xưởng cũng dừng nấu thép phế liệu, đây là hậu quả do tiền duy trì sản xuất và năng lực cung ứng phối bị điện thế không đủ, khiến dây chuyền sản xuất trung tâm của xưởng thép không thể không ngừng hoạt động, tạo thành lãng phí khá lớn… Nhưng nhờ thế, ban duy tu, bảo dưỡng mới có thể tiến hành điều chỉnh, bảo dưỡng càng triệt để, tận hết khả năng kéo dài tuổi thọ hoạt động cho thiết bị sản xuất.
Ăn xong cơm trưa, Thẩm Hoài không yên tâm lắm bèn chạy qua xưởng, xem hôm nay đám công trình sư Phan Thành xử lý phân đoạn đúc phôi làm ăn thế nào.
Dây chuyền luyện thép ở nước ngoài được thiết kế chịu tải tầm đến năm, nhưng trong nước vốn liếng ít, công nghệ thấp, chịu không nổi dày vò như thế. Bởi vậy, công tác duy tu bảo dưỡng cực được coi trọng, ai cũng hy vọng hết khả năng kéo dài thời gian sử dụng càng lâu càng tốt.
Thẩm Hoài xuất thân từ dân kỹ thuật, cũng say mê nghiên cứu, tuy hắn luôn luôn cường điệu bản thân phải thể hiện ra tư thái của người quản lý, nhưng đến khi bắt tay vào công việc cụ thể liền lộ nguyên hình.
May mà hắn mang theo vòng sáng của du học sinh nước ngoài trở về, nên thấy hắn hiểu nhiều, hiểu sâu đến thế, mọi người đều coi là chuyện đương nhiên. Không thế thì truyền thuyết lương tuyển dụng mấy chục, mấy trăm vạn cho phần tử từ hải ngoại trở về ở các thành phố lớn không phải chém gió ư?
Thời gian xử lý phân đoạn trôi qua rất nhanh, đến tầm h chiều, Thẩm Hoài còn muốn dọn dẹp thêm một chút, rồi mới chạy đến chúc mừng ngày đầu tiên đến Đông Hoa nhận chức của Đàm Khải Bình.
Đến giờ Thẩm Hoài còn chưa rõ Đàm Khải Bình có nhận lễ hay không, nhưng rốt cuộc quy trình khi thăm hỏi vẫn không tránh được.
Lại nhớ ra trước đây khi Thẩm Hoài từ Pháp trở về, có mang theo một bức tượng đồng phong cách khá cổ xưa, hình như còn vứt ở trong nhà.
Bức tượng đồng kia chỉ cao khoảng cm, tạc hình Phật Di Lặc, hình thái rất tinh tế, nhìn qua chỉnh thế có vẻ là tinh phẩm hiếm thấy.
Hắn cũng không rõ giá cả cụ thể của bức tượng ấy là bao nhiêu, chỉ nhớ là vật mà năm đó ông cố ngoại, cũng là nhà tư bản dân tộc số một số hai ở Đông Hoa trước giải phóng Tôn Diệu Đình rất yêu thích. Sau bởi bà ngoại Thẩm Hoài được gả đến nhà ông ngoại Thẩm Sơn mới thành của hồi môn, cuối cùng là một trong số ít di vật mà mẹ Thẩm Hoài Thẩm Quế Tú lưu lại cho hắn…
Giờ Thẩm Hoài đã dời hồn đổi xác, thân phận này chỉ là tấm mặt nạ hắn mượn để tồn tại, cảm tình đối với nhân sinh trước đây không quá sâu sắc, đối với Thẩm gia…trong trường hợp này, chính xác hơn phải là Tôn gia, ông ngoại Thẩm Sơn và bà ngoại sau khi ra hải ngoại có được kế thừa một bộ phận di sản, nhưng trọn cả gia tộc vẫn lấy con cháu họ Tôn làm chủ… cũng không có cảm tình gì đặc biệt. Nên khi nghĩ đến chuyện đem bức tượng tặng cho Đàm Khải Bình không có quá nhiều gách vác về mặt tâm lý, ngược lại còn thấy khá là thích hợp.
Không biết Thiệu Chinh từ đâu biết được tin tức, mà khi Thẩm Hoài đến xưởng thép, hắn cũng đuổi tới trực, chuẩn bị cho Thẩm Hoài tùy thời dùng xe.
Thẩm Hoài liền để Thiệu Chinh lái xe đưa mình về túc xá trước.
Không biết buổi chiều Trần Đan và tiểu Lê đi đâu mà nhà cửa vắng tanh, cửa khóa kín mít không thấy bóng người, cả Kim tử cũng biến đi đâu mất. Thời này cả thị trấn Mai Khê chỉ có mấy chiếc di động, không nhìn thấy người thì chịu không cách nào liên lạc được.
Thẩm Hoài thay quần áo, rồi để Thiệu Chinh lái xe đưa hắn về nhà cũ tìm bức tượng đồng kia.
Để Thiệu Chinh dừng xe ngoài đường lớn, Thẩm Hoài men theo đường đất đi vào, chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng Kim tử sủa, rồi chợt biến thành tiếng ư ử, hình như bị người đá.
“Đồ lẳng lơ ăn trong bới ngoài, đừng tưởng trên trấn có người che chở thì lên mặt. Nói cho cùng mày chỉ là trái bầu điếc thôi rác rưởi thôi. Gà mẹ còn biết đẻ trứng, còn mày… hừ hừ, đã thế còn ăn trong bới ngoài…”
Tiếng chửi chói tai vang ầm lên, đứng cách tường gạch mà vẫn nghe thấy rõ ràng.
Đối với giọng chửi này Thẩm Hoài không hề xa lạ, đây là giọng của bác gái hắn, mà đối tượng bà ta đang mắng là Trần Đan. Sau khi gả vào nhà họ Tôn, bụng nàng mãi mà không có động tĩnh, gà mái không biết đẻ trứng, ở nông thôn đây là điều nhà chồng khó nhẫn thụ nhất.
Nếu không phải nghĩ đến món tiền cầu hôn hơn . kia, bác gái hắn đã sớm quét Trần Đan ra cửa rồi, chứ không cần Trần Đan chủ động đề ra yêu cầu ly hôn.
Có điều cuộc hôn nhân giữa Trần Đan và anh họ Tôn Dũng sớm đã có danh mà không có thực, Thẩm Hoài chỉ không hiểu Trần Đan ăn trong bới ngoài ở điểm nào, để đến nỗi bác gái hắn tức tối mắng chửi thế này?
Thẩm Hoài liền chạy tới, hắn không thể để Trần Đan bị người khác bắt nạt như thế được, cho dù người bắt nạt là bác gái mình cũng không thể.
“Nhà này là của cha mẹ Hải Văn và tiểu Lê để lại, trước khi cha Hải Văn qua đời đã phân chia rõ ràng rồi. Lúc Hải Văn còn sống, sao không thấy mấy người đến tranh, Hải Văn chết, đương nhiên nhà này được lưu lại cho tiểu Lê. Giờ các người muốn cướp trắng, không phải bắt nạt trẻ con ư? Nhà khác có quyền có thế còn biết đi khi phụ người ngoài, các người thì hay rồi, quay ngược lại bắt nạt đứa cháu ruột! Thử hỏi hàng xóm láng giềng quanh đây xem, đạo lý ở đâu?” Hiển nhiên Trần Đan cũng không vừa, đốp chát lại!
Thẩm Hoài quan sát thấy trong sân còn có không ít hàng xóm đến xem náo nhiệt.
Đối với nhà bác cả Thẩm Hoài đã thất vọng thấu đỉnh, nhà người ta thì anh em giúp đỡ lẫn nhau, cho dù một bên mất đi cũng sẽ tận lực chiếu cố cô nhi quả mẫu bên kia. Nhưng sau khi cha mẹ Thẩm Hoài mất đi, bác cả hắn chỉ một lòng muốn chiếm lấy căn nhà này.
Địa thế căn nhà nằm bên một gò nhỏ, ba mặt là nước, sau nhà, trên gò là một luống đất, do khá nhỏ nên không đủ phân phối cho người trong thôn bởi thế liền coi như là đất nhà này, trồng mấy khóm trúc, bình thời có rất nhiều chim chóc đến trú, là cảnh đẹp nhã trí có tiếng của thôn. Hơn nữa lại cách đường lớn Hạ Mai không xa, rẽ thêm một đoạn là bến xe bus, giao thông đi lại rất tiện lợi.
Tuy trước đây Thẩm Hoài sinh hoạt trong xưởng thép thành phố không được như ý, nhưng trong mắt bà con láng giềng hắn chí ít cũng là cán bộ, là người nhà quan. Mọi người đều nói gò đất này phong thủy tốt, bác cả dọn ra nhà mới, thấy mấy đứa con không đứa nào nên hồn nên càng thèm thuồng nhà cũ, càng muốn đoạt lại để thay đổi phong thủy nhà mình.
Trước khi hắn “chết”, bác cả đã vì căn nhà này mà gây chuyện mấy lần, đến nỗi hai nhà không thèm nhìn mặt nhau, không ngờ mình vừa “chết”, nhà bác cả đã cậy thế muốn đem nhà cũ cướp lại.
“Mày cả ngày không ở nhà, ở bên ngoài còn làm mất mặt nhà họ Tôn bọn tao, giờ còn dám ăn nói linh tinh.” Một giọng nói thô trầm khàn khàn chửi theo, Thẩm Hoài nghe ra, đây là tiếng của bác cả Tôn Xa Quý: “Mấy năm trước Hải Văn nghèo như tẩy, lấy không nổi vợ, tao làm bác mới chủ động dọn ra. Không quản thế nào, căn nhà này vẫn có một nửa là của tao. Mày nói con nhà này có phần của tiểu Lê, có ai bảo gì đâu, hàng xóm láng giềng làm chứng, có ai thấy tôi nói muốn đem tiểu Lê đuổi khỏi đây chưa? Chỉ là Tôn Nghĩa sắp kết hôn, nhà tôi không còn đất mới xin chia hai phòng ở đây làm chỗ tá túc, có gì không đúng ư? Chẳng lẽ đem phòng dâng cho người khác mới hợp lý…”
“Mấy người mắng tôi thế nào cũng được, nhưng nhà này đã cho người ta thuê rồi, cũng làm công chứng với chính quyền thôn, các người không thể ném đồ đạc người ta ra thế được…” Trần Đan nói.
“Tiểu Lê được xưởng thép nuôi, chẳng lẽ thiếu chút tiền đó? Hơn nữa tiểu Lê còn chưa thành niên, nếu muốn cho người khác thuê, cũng cần người làm bác là tôi đứng ra đại diện. Mày đã không chịu vào cửa nhà họ Tôn, vậy chuyện ở đây không đến phiên mày xía vào? Nói công chứng với phía chính quyền thôn, thế bí thư thôn đang ở đây, mày đưa hợp đồng ra cho chúng tôi xem, coi thử chữ ký là của mày hay của tiểu Lê…”
Thẩm Hoài cố kiềm chế lửa giận trong lòng, đẩy cửa bước vào, Trần Đan và tiểu Lê đang bị đám đông vây xung quanh, bốn người nhà bác cả khí thế hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống hai người… Đồ đạc mà trước đây hắn dọn tới đã bị ném hết ra ngoài sân, chất thành đống, hỗn loạn vô cùng.
Hàng xóm láng giềng đứng một bên xem kịch vui, không một ai đứng ra nói giùm cho chị em nàng cả.
Họ Tôn là họ lớn nhất trong Tôn gia thôn, bí thư thôn Tôn Quảng Vũ là người trong tộc với bác cả, ba đời trước còn là thân thích, luận bối phận thì hơn hắn một đời, lúc này đang chắp tay đứng bên cạnh.
Thẩm Hoài biết mấy năm nay bác cả nhận thầu lò gạch trong thôn, quan hệ với bí thư Tôn Quảng Vũ rất mật thiết, Tôn Quảng Vũ được bác cả mời sang đây, rõ ràng là để mượn thế ép người.
“Nhà này là do tôi thuê.” Thẩm Hoài đứng trước cửa, mắt đăm đăm nhìn Trần Đan, tiểu Lê bị nhà bác cả bắt nạt, tà hỏa trong đầu áp không nổi phún ra, mặt lạnh tanh, hỏi: “Có chuyện gì ở đây thế này? Sao đồ đạc của tôi lại bị ném ra hết ngoài sân?”
“Cậu là người thuê nhà?” Tôn Dũng thấy Thẩm Hoài ra mặt, mấy ngày trước hắn nghe nói Trần Đan cặp bồ với một thằng tiểu bạch kiểm, trong lòng một mực như bị ong châm, giờ nhìn đến chính chủ, cảm giác khó chịu lại trào lên, nói: « Người cho cậu thuê trước đây không phải chính chủ. Có thắc mắc gì tìm người ấy mà hỏi, dù sao nhà này cũng không cho thuê nữa, mời cậu chuyển đồ đạc đi cho. »
Thẩm Hoài khắc chế xung động muốn đạp lên mặt Tôn Dũng, lành lạnh liếc sang bác cả Tôn Quảng Bân.
“Xin lỗi, xin lỗi anh!” Trần Đan thấy Thẩm Hoài đứng ra, vừa thẹn vừa tủi thân, đến trước mặt Thẩm Hoài, nàng có kiên cường đến đâu cũng không nhịn nổi khóc lên thất thanh, lệ châu trong vắt chảy dài xuống mặt, nhìn càng khiến người thương cảm.
Cha mẹ chồng, cả chồng nàng, mượn thế bí thư thôn, muốn trắng trợn cướp nhà của cháu ruột, em ruột… Trần Đan không mặt mũi nào đi giải thích hết thảy cho Thẩm Hoài, tâm tình vốn cứng rắn trong phút chốc bị kích vỡ, tiểu Lê cũng chạy theo khóc lớn, vừa tủi thân lại vừa đau lòng.
Kim tử mới vừa bị đá cho một cước, thấy Thẩm Hoài xuất hiện, vội chạy tới quẹt quẹt người lên cẳng chân hắn mong được an ủi. Điều này không nghi ngờ gì càng khẳng định suy đoán về quan hệ giữa hắn và Trần Đan trong mắt người khác.
Đám đông xem kịch vui có kẻ nhịn không nổi cười trào phúng Tôn Dũng: “Nhìn coi, vợ cậu cặp bồ với tiểu bạch kiểm bên ngoài, mà đúng là trông hắn ngon lành hơn cậu nhiều.”
Trần Đan bực đến cả người run lên, mặt Tôn Dũng trong phút chốc xanh đen cả lại, nhìn Thẩm Hoài rắn chắc hơn mình, hắn không dám động chỉ, quay sang nắm lấy tóc Trần Đan mắng xối xả: “Con này, giỏi lắm, dám đưa cả tình nhân về đây! Hôm nay bố đánh chết mày, con !”
Thẩm Hoài đứng trên bậc thềm, so Tôn Dũng cao hơn cả một đoạn, liền nhấc chân đạp thẳng vào mặt y, quát: “Con mẹ nó đứa nào dám ra tay đánh người, vô pháp vô thiên?”
Tôn Dũng đúng là không dám đánh Trần Đan thật, chỉ là vừa rồi giận quá mất khôn mới níu tóc Trần Đan lại chửi, bị một đạp của Thẩm Hoài giẫm lên mặt, cả người ngã ra sau, máu mũi đầm đìa, vội bò giật lùi, vừa bò vừa sờ lên mũi, la thất thanh: “Hắn đánh tôi, hắn đánh chết tôi…”
Tôn Xa Quý thấy thằng cả bị đánh, liền động nộ, cùng con thứ xông lên muốn đập Thẩm Hoài.
Thiệu Chinh đang ngồi trong xe đợi, nghe bên này có động tĩnh lạ, bèn vội chạy tới xem sao.
Đúng lúc thấy có người xông lên đánh Thẩm Hoài, Thiệu Chinh vội xộc tới, ngăn trước mặt, đạp thẳng một cước vào đùi Tôn Xa Quý, đá văng hắn ra tận ba bốn thước, quát: “Mấy người ăn gan hùm hay sao mà dám đánh Thẩm bí thư?”
Thiệu Chinh vóc người tầm thước, nhưng trung khí đủ mười, hét lên thừa sức chấn điếc toàn trường. Rốt cuộc là lính tình nguyện xuất ngũ, vẫn giữ được truyền thống trong quân đội, mặt đen lại, nộ mục trợn tròn, cộng với thân hình rắn chắc càng giống như dân xã hội đen, tức thì khiến đám người trong sân im phăng phắc.
Đám đông trong sân hơi sững lại, đứa thanh niên cặp kè với con hồ ly Trần Đan kia là bí thư…? Bí thư cái gì mới được…?
Lúc này không biết Trần Đồng từ đâu nghe được tin, vội vàng kịp cưỡi xe đạp đuổi tới. Thấy bộ dạng khóc đến sưng húp mắt của chị gái, hắn ném xe sang một bên, chạy lại rống giận hỏi: “Chị, đứa nào không mọc mắt dám động đến chị?”
Trần Đồng nhìn sang bộ dạng khiếp nhược của Tôn Dũng, cũng không quản đứa này là anh rể, xông lên muốn đạp cho mấy cái…
“Trần Đồng!” Trần Đan chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào đứng trước Thẩm Hoài, thương tâm vô cùng, cũng không muốn để Trần Đồng làm to chuyện, vội kéo chặt tay, không để hắn đánh Tôn Dũng, càng không để Thẩm Hoài chứng kiến bi kịch của mình.