Phong Khởi Đích Nhật Tử

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mai_kari

Sầm Thiếu Hiên cùng Lục Vân Phong không quay về căn nhà trọ mà trước đây họ ở, là đến căn nhà mới sửa lại.

Nơi này cũng không xa hoa, bởi vì thu nhập Sầm Thiếu Hiên không cao. Tu sửa cùng nội thất bên trong cũng do Lục Vân Phong quyết định, vừa gọn gàng vừa thanh toát, không có chút gì khoa trương, cũng rất thoải mái, nói chung là một ngôi nhà thật thụ.

Lần đầu tiên Sầm Thiếu Hiên nhìn thấy nhà của mình, rất thỏa mãn.

Cậu đỡ Lục Vân Phong vào cửa, dưới sự kiên trì không gì lay chuyển của anh, cẩn thận giúp anh tắm rửa. Lục Vân Phong nằm ở trong bồn tắm, không có chút khí lực nào, không thể làm gì khác hơn là nằm yên đó, nhìn người yêu nở nụ cười. Sầm Thiếu Hiên cũng ôn nhu cười rộ lên, đưa tay kéo anh lên, sau đó bọc khăn tắm lớn lại cho anh, sau đó ôm lấy, vào phòng ngủ.

Trước đây Lục Vân Phong chăm sóc Sầm Thiếu Hiên rất nhiều lần, lần này rốt cục lại thay đổi, trong lòng hai người chỉ có cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Trải qua cuộc khảo nghiệm sinh tử lần này, tình cảm hai người càng thêm giao hòa, không có chút cố kỵ nào.

Sầm Thiếu Hiên tắm rửa xong, nằm xuống bên cạnh Lục Vân Phong, không tự chủ mà gác đầu lên vai anh, nằm sát bên cạnh anh.

Lục Vân Phong đưa tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu.

Hai người cũng không hé răng, cảm xúc phập phồng.

Đã gần tháng rồi, hai người họ gặp không ít cực khổ, giờ lại có thể cùng ôm nhau nằm chỗ, trong lòng rất rất quý trọng.

Nhưng Lục Vân Phong vẫn còn yếu, Sầm Thiếu Hiên đau lòng, nên tất nhiên sẽ không làm gì, chỉ cần ôm nhau vậy thôi, thỉnh thoảng hôn một chút, cũng đã cảm thấy vui sướng rồi.

Qua thật lâu, Lục Vân Phong nhẹ nhàng mà hỏi: “Tiểu Diệp Tử có khỏe không? Sắp sinh chưa?”

“Ừ, dự tính ngày sinh là hai ngày nữa.” Sầm Thiếu Hiên lẳng lặng trả lời.

“Đặt tên cho con chưa?” Lục Vân Phong mỉm cười.

“Đặt rồi.” Sầm Thiếu Hiên nở nụ cười. “Nếu là con gái thì gọi là Sầm Diệp Vân, nếu là con trai thì gọi là Sầm Diệp Phong.”

Lục Vân Phong nghe xong, cảm thấy bất ngờ, đồng thời hài lòng, cúi đầu cười nói: “Là con của ba chúng ta.”

“Đúng vậy.” Sầm Thiếu Hiên nhẹ nhàng nhắc lại. “Là con của ba chúng ta.”

Lục Vân Phong mệt cực kỳ, cũng không cố chống chọi, rốt cục nhắm mắt lại ngủ.

Sầm Thiếu Hiên một tháng qua cũng không hề nghỉ ngơi, lúc này nằm ở trong lòng người mình yêu, thể xác và tinh thần thả lỏng, cũng ngủ sâu.

Ngủ thẳng đến sáng, thì tinh thần Lục Vân Phong đã tốt hơn nhiều, nhất thời không an phận. Quay đầu nhìn người bên cạnh mình, anh liền đưa tay qua.

Sầm Thiếu Hiên lập tức tỉnh, trong nháy mắt nhận định được tình huống trước mặt, liền tiên hạ thủ vi cường, xoay người đè lên.

Lục Vân Phong ôm cậu, mỉm cười hài lòng.

Sầm Thiếu Hiên lý trí hơn anh nhiều, chỉ cùng anh hôn môi một chút, liền trượt người xuống, ôm lấy anh nói: “Vân Phong, còn nhiều thời gian, chờ thân thể anh khỏe lại cái đã.”

Lục Vân Phong cũng biết thể lực mình quá kém, nếu như cố gắng muốn làm, chỉ sợ chưa kịp tận hứng đã ngất xỉu. Lúc này cũng không kiên trì, cười nói: “Được, nghe lời em.”

Đầu Sầm Thiếu Hiên gối lên ngực anh. Thích ý từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng mà nói: “Ở bên cạnh anh em thấy rất thoải mái. Thật muốn nằm hoài như vậy, không muốn dậy tí nào.”

Lục Vân Phong cười ra tiếng: “Đúng vậy. Anh cũng muốn như vậy. Chúng ta không cần phải suy nghĩ gì, cũng không phải làm cái gì, chỉ cần trốn vào một tòa thành nhỏ, cùng trải qua đông hạ xuân thu.”

Hai người nói liên miên một hồi, mộng tưởng hão huyền, cười, hôn, không hề thấy đói, dần dần trên chiếc giường mới trong căn phòng tràn đầy hạnh phúc ngủ say.

Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại di động đánh thức đưa bọn họ.

Thanh âm Viên Chi Lan gấp gáp: “Thiếu Hiên, Tiểu Diệp Tử sắp sinh rồi, cha mẹ đang đưa nó đến bệnh viện.”

Sầm Thiếu Hiên lập tức nói rằng: “Được, con lập tức tới.”

Lục Vân Phong cũng nghe rất rõ ràng, ngồi dậy theo cậu: “Anh đi cùng.”

“Không, anh ở nhà nghỉ ngơi, đâu cũng không cho đi.” Sầm Thiếu Hiên khẳng định. “Với lại, em đã gọi điện đưa cơm đến cho anh, cố gắng ăn cho hết, không được qua loa.”

Lục Vân Phong lộ ra khuôn mặt rất đau khổ: “Vậy rất khó chịu …”

Sầm Thiếu Hiên trừng con mắt: “Có phải anh muốn em bắt chước anh lúc trước, khóa trái anh ở trong nhà hay không?”

Nhất thời Lục Vân Phong nhớ tới việc đó, cười ha ha, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Được được, anh không ra ngoài, vậy là được rồi chứ gì?”

Sầm Thiếu Hiên cũng cười, hôn anh một chút, ôn nhu mà nói: “Con của chúng ta sắp ra đời rồi, anh ở nhà em cũng yên tâm hơn. Chờ đứa bé sinh ra, em sẽ gọi điện cho anh.”

“Ừ.” Lục Vân Phong hôn lại cậu, nhẹ giọng nói. “Chăm sóc Tiểu Diệp Tử thật tốt.”

“Em biết mà, anh yên tâm đi.” Sầm Thiếu Hiên hài lòng cười, mặc đồ ra cửa.

Bởi vì Diệp Oanh lo lắng cho Lục Vân Phong, với lại gần đây lại phải bôn ba về nhà đến bệnh viện, kết quả còn chưa tới dự tính ngày sinh thì đã bắt đầu đau bụng. Bất quá chỉ kém vài ngày, đứa bé vẫn đủ tháng, thai vị cũng đã yên nên bác sĩ cho rằng không có vấn đề gì lớn.

Lúc Sầm Thiếu Hiên chạy tới bệnh viện thì cũng là lúc y tá đang đẩy cô vào phòng sinh. Cậu chạy lên cầm lấy tay Diệp Oanh, thân thiết mà nói: “Tiểu Diệp Tử, em là người mẹ dũng cảm nhất thế giới này, anh sẽ chờ em, Phong ca cũng đang chờ em.”

Diệp Oanh đau đến đổ cả mồ hôi lạnh, nhưng không hề kêu khóc. Cô nắm chặt tay Sầm Thiếu Hiên, miễn cưỡng gật đầu: “Em biết, em sẽ sinh bé ra an toàn, bé là con của chúng ta.”

“Đúng, là con của chúng ta.” Sầm Thiếu Hiên cười, cùng cô tới tận cửa phòng, mới buông tay cô ra.

Sau đó, cha cậu Sầm Vân chạy tới, cùng với mẹ cậu ngồi ở bên ngoài chờ.

Sầm Vân sợ con trai mình lo lắng, liền cười nhắc lại quá khứ: “Nhớ hồi đó, lúc mẹ sinh con, cái gì cha cũng không biết, mà ông bà nội ngoại cũng không ở đây, mà lúc đó điện thoại cũng không nhiều, càng không có điện thoại di động, chỉ dựa vào thư viết tay, gửi rất chậm, nên không có ai chỉ cha phải làm sao cả. Mẹ con vào phòng sinh ban ngày, nhưng đến tối muộn mới hạ sinh, y tá đi ra nói cha biết là con trai, hai mẹ con bình an, cha liền yên tâm, cảm thấy cũng đã khuya, nên về nhà ngủ. Kết quả mẹ con đói bụng cả đêm, y tá cảm thấy kỳ lạ, còn hỏi mẹ con, rõ ràng là chị sinh con trai mà, sao mà người nhà chị lại không mang đồ đến cho chị ăn thế? Mẹ con chỉ có thể nói, bọn họ thích con gái, không thích con trai.”

Sầm Thiếu Hiên lần đầu tiên nghe chuyện đó, trong lòng dù bất an cũng nhịn không được nở nụ cười.

Viên Chi Lan cũng cười: “Y tá đó vừa nghe xong, nói cô ta lần đầu tiên nhìn thấy người sinh con trai mà người thân lại không mang cơm đến đó.”

Sầm Thiếu Hiên càng cảm thấy buồn cười.

Viên Chi Lan nhìn bạn già, khoái trá mà nói: “Sáng sớm cha con mới vào lại, chỉ cầm theo bốn cái trứng luộc cho mẹ, mẹ ăn ngấu nghiến, hoàn toàn chẳng no gì cả.” Sầm Vân ha hả cười nói. “Sao tôi biết sức ăn của bà lại tăng như vậy chứ? Lúc trước ăn hai trứng thì bà đã no rồi, nên lần đó tôi mang đến tận trứng, chẳng phải dư rồi hay sao?”

Sầm Thiếu Hiên nghe hai người đối thoại, nói từ lúc ở cữ đến lúc mang cậu, trong quá trình đó có biết bao chuyện tiếu lâm xảy ra, trong lòng cảm thấy hạnh phúc ấm áp. Cậu vẫn ngồi đó nghe cha mẹ nói chuyện, thỉnh thoảng nhận được người trong đội gọi điện tới, vừa báo cáo công tác rồi xin chỉ thị, vừa biết con cậu sắp sinh nên cảm thấy hưng phấn. Tin tức này nhanh chóng lan truyền đi.

Cứ nửa tiếng thì Sầm Thiếu Hiên gọi điện lại cùng Lục Vân Phong trò chuyện vài câu, biết anh đã ăn xong, cũng không chạy loạn, liền yên tâm.

Hai tiếng sau, tiếng trẻ con khóc truyền ra.

Viên Chi Lan vừa nghe đã nói: “Là bé gái.”

Sầm Thiếu Hiên ngạc nhiên nói: “Mẹ, sao mẹ biết?”

“Tiếng khóc này rất mềm mại, không mạnh mẽ như tiếng con trai.” Viên Chi Lan hài lòng vô cùng. “Đương nhiên con không hiểu rồi, mẹ vừa nghe đã biết.”

Sầm Thiếu Hiên thè lưỡi: “Mẹ, mẹ thật lợi hại.”

Y tá đẩy cửa ra, mỉm cười ôm lấy bọc vải, đưa tới tay Sầm Thiếu Hiên, khoái trá mà nói: “Là bé gái, lớn lên rất đẹp, tương lai nhất định là mỹ nhân.”

Sầm Thiếu Hiên ngốc ôm lấy, nhìn trong bọc vải hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Nhìn trái nhìn phải, da bé hồng hồng, con mắt thì nhắm, cái miệng nhỏ nhỏ chu ra, thực sự nhìn không thấy đẹp chỗ nào. Cậu nghi hoặc hỏi: “Thật sự rất đẹp à?”

Y tá kia nhìn người cha trẻ lại tuấn tú trước mặt, không khỏi bật cười: “Anh cứ nhìn đi, chúng tôi vừa nhìn liền biết, rất ít thấy có bé nào đẹp được như thế.”

Sầm Thiếu Hiên cảm thấy bản thân mình về vấn đề này như thằng đần, nên người ta nói gì thì cũng phải tin thôi, nghĩ đến bé sau này là mỹ nhân, nhất thời tâm hoa nộ phóng.

Viên Chi Lan đưa tay đón lấy bé trong tay cậu, nhìn chút, liền khẳng định: “Rất đẹp.”

Y tá cười với bọn họ: “Trước tiên nên cho bé bú nước đường ấm.” Sau đó xoay người quay về phòng sinh.

Sầm Thiếu Hiên vội vã gọi cô: “Xin hỏi, mẹ của bé sao rồi?”

“Yên tâm, cô ấy rất khỏe.” Quay đầu lại quay đầu lại cười. “Lập tức đi ra.”

Sầm Thiếu Hiên yên tâm, quay đầu nhìn lại, Viên Chi Lan để Sầm Vân ôm bé, sau đó lấy bịt đường đường glu-cô cùng một bình sữa nhỏ, đến máy nước nóng lấy nước. Sầm Vân nhìn cháu gái, vẻ mặt vui mừng, quên mất bên cạnh còn có con trai.

Sầm Thiếu Hiên cười lấy điện thoại cầm tay ra, hài lòng mà nói: “Vân Phong, chúng ta có con gái rồi, bé rất đẹp.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio