Phòng Livestream Cá Mắm

chương 23: mồi nhử.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm Phương Trường cùng Vân Bác Vũ bàn tính, lại thêm một con quái vật từ trong đội ngũ rời ra, trực tiếp đi về phía Phương Trường, ôm cứng lấy khoang dinh dưỡng cùng với con quái vật lúc nãy.

Trong phòng livestream, người xem đều biểu thị: "Hai cái đầu cá thối rữa sắp xuyên qua lớp thủy tinh hôn lên má streamer rồi mà cậu vẫn có thể bình thản như vậy, cậu cao hứng là tốt rồi.", sau đó bắt đầu khen thưởng ầm ầm.

【 Hệ thống thông báo: người xem "Bám giường không rời" khen thưởng "Vi điện tử xâm nhập sơ cấp". 】

【 Hệ thống thông báo: người xem "Đấm chết mấy thằng tự kiêu" khen thưởng "Robot mini".】

【 Hệ thống thông báo: người xem "Mỉm cười" khen thưởng " Thiết bị do thám không người lái ngụy trang côn trùng".】

Theo kinh nghiệm, Phương Trường suy đoán những thứ tưởng chừng vô cùng hiện đại này chỉ là đồ chơi dỗ trẻ con, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày hoặc là đồ do học sinh tự làm mà thôi. Tuy những thứ này vô dụng đối với họ, nhưng lại là phụ trợ rất lớn đối với Phương Trường. Nhìn thấy một chuỗi thông báo khen thưởng, cậu chỉ muốn bật cười suиɠ sướиɠ trong bầu không khí căng thẳng như vậy.

Không hiểu sao khen thưởng hôm nay đột nhiên tăng gấp bội so với ngày hôm qua, khiến Phương Trường tò mò vô cùng, liền liếc qua thống kê số lượng người xem. Hóa ra là do dung nhan "mĩ miều" của đám quái đầu cá kia. Người xem là một đám máu M trong miệng kêu gào ghê tởm nhưng vẫn lũ lượt xông vào xem, hơn nữa còn không quên dụ dỗ những người khác. Vậy nên bất giác nhân số trong phòng đã tăng vọt lên hơn . người.

Có điều, đây cũng không hẳn là chuyện tốt. Vì nhân số tăng nhanh, đạn mạc dày hơn, số lượng vật phẩm khen thưởng cũng nhiều lên, gây nhiễu loạn tầm mắt những người xem còn lại.

Không chỉ khó trong việc cảm ơn nhận vật phẩm, tiếng thông báo nhận thưởng cũng hay cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu. Hơn nữa, nó rất cản trở việc Phương Trường giao tiếp cũng như tìm thông tin hữu ích từ bình luận của người xem.

Phương Trường quyết đinh chuyên tâm xử lí chính sự trước, liền nói " Mọi người cũng thấy đấy, tình huống bây giờ tương đối khẩn cấp. Trước tiên cảm ơn mọi người đã khen thưởng, nhưng mạn phép cho tôi ẩn phần bình luận đi, chuyên tâm xử lí chính sự cái đã."

Sau khi thông báo, cậu ẩn luôn phần bình luận của phòng livestream.

Rất nhanh, An Thiên Hạ đã tìm được An Nhiên. Không phụ công sức tìm kiếm của mọi người, nửa ngày sau, tất cả đều đã được tìm thấy.

Mọi người giới thiệu sơ qua thân phận của mình.

An Thiên Hạ tên thật là An Khang, tinh linh cung thủ 【メ lời nói dối ン là lời giải thích cho mọi đau khổ của tôiつ】gọi là Hứa Lôi, An Nhiên tên thật là Mạnh An Nhiên, em gái mục sư Giai Âm tên thật là Lâm Giai Âm, còn Thần Hào tên là Trịnh Hưng Sâm. An Nhiên là bác sĩ dinh dưỡng thì cậu đã biết, còn lại mấy người An Khang, Giai Âm là lập trình viên cùng Trịnh Hưng Sâm là kỹ sư máy móc. Nếu bàn về sức chiến đấu mà nói thì bốn người này đúng là mấy cục nợ to đùng.

Chẳng ngờ nhìn thế mà không phải thế...

Làm cho Phương Trường bất ngờ nhất chính là Lâm Giai Âm cùng Trịnh Hưng Sâm.

Lâm Giai Âm thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, giọng nói dịu dàng là vậy nhưng trước khi làm lập trình viên cô từng là huấn luyện viên thể hình, tố chất thân thể khỏi phải bàn. Mà Trịnh Hưng Sâm xuất thân là lính đánh thuê, một chấp mười không thành vấn đề.

Bây giờ thì tình huống tốt hơn nhiều rồi, ít nhất em gái Lâm Giai Âm cùng Trịnh Hưng Sâm chắc chắn sẽ không kéo chân sau.

Mọi người đã có thời gian để chấn chỉnh lại suy sụp sau khi chứng kiến thế giới thực nên không một ai còn hoảng loạn, tâm tình khá ổn định.

Mạnh An Nhiên lên tiếng đầu tiên: "Bây giờ, tôi nghĩ mọi người đều đã rất rõ ràng tình hình rồi. Trước mắt, theo tôi thì chúng ta cần tập trung giải quyết hai điều. Điều đầu tiên là nghĩ xem có cách nào loại bỏ ký sinh trùng trong dạ dày không. Điều thứ hai là yêu cầu cứu viện từ bên trên."

Phương Trường: " Thời điểm out game tôi đã liên hệ cho bạn bè bên Hắc Ám đại lục nhờ báo cáo lên trên rồi."

"Thật à!" An Thiên Hạ hai mắt sáng ngời "Vậy chúng ta cứ chờ ở chỗ này chờ cứu viện không được sao?"

" Không được, quá nguy hiểm." Lâm Giai Âm phủ nhận luôn ý nghĩ kỳ lạ của An Khang."Vấn đề là chúng ta có thể chờ lâu như vậy hay không?."

Mạnh An Nhiên rất tán thành với Lâm Giai Âm " Đây cũng là ý của tôi. Hiện tại cái thứ ký sinh trong bụng chúng ta như bom hẹn giờ vậy, có thể nổ bất cứ lúc nào. Chúng ta đã đợi quá lâu rồi, ai biết được trong khoảng thời gian đó thứ quái vật kia sẽ gây ra cái quái gì. Tôi tin chắc rằng nó sẽ không có lòng tốt mà cung cấp protein đâu."

Mạnh An Nhiên: "Theo tôi, điều quan trọng nhất bây giờ là giải quyết cái thứ trong cơ thể chúng ta đã."

Hứa Lôi nói chen vào: "Có một phòng y tế khẩn cấp ở phía bắc của phi thuyền, trong đó chứa thiết bị phẫu thuật cùng robot phụ trợ để đề phòng những tình huống nguy cấp thế này."

An Khang: "Vấn đề là cái phòng y tế đó có an toàn không??"

Hứa Lôi: "Chỉ cần người có thể vượt qua nói, vấn đề cũng không lớn, phi thuyền toàn thể cấu tạo chính là khoảng cách thức, mỗi cái phân khu chi gian đều có miệng cống. Miệng cống vật liệu đặc thù, chỉ phải đóng lại miệng cống là có thể đem những quái vật này chặn ở bên ngoài."

Miễn là mọi người có thể vượt qua thì vấn đề sẽ không lớn. Cấu trúc tổng thể của phi thuyền là được chia thành nhiều khoang riêng biệt, và có các cửa ngăn cách giữa mỗi khoang. Vật liệu làm cửa rất đặc biệt, có lẽ ngăn được lũ quái vật kia.

Lâm Giai Âm: "Có điều, mụn mủ của mấy con quái vật đó có tính ăn mòn, chỉ cần có thứ đó thì chúng nó có thể đi xuyên qua tất cả, vậy cửa thì có tác dụng gì?"

Hứa Lôi: " Đây cũng là điều tôi muốn nói. Vị trí kho dinh dưỡng của tôi đối diện với lối ra của hội trường. Bên ngoài là một trong những lối thoát hiểm, lối ra D. Cửa đó mở ra, và tôi thấy cổng C bên trong vẫn còn nguyên vẹn, không chút tổn hại. "

An Khang: "Cho nên?"

Không chỉ một mình An Thiên Hạ thắc mắc, tất cả mọi người đều không biết Hoa Lôi muốn biểu đạt điều gì thông qua ý "cửa đã mở".

Hứa Lôi: "Trước khi lên phi thuyền mọi người đều không đọc nội quy cùng phần giới thiệu thân tàu sao?

An Khang: "Cái quyển sổ dày hơn ba quyển từ điển cộng lại kia sao? !"

Hứa Lôi thở dài, nghe An Khang hỏi vậy là biết chẳng ai thèm đọc rồi. Hắn thở dài "Được rồi, sách hướng dẫn đánh dấu rõ ràng mặt cắt của tất cả các khoang và vị trí cửa thoát hiểm. Lối thoát hiểm đối diện với tôi là lối vào và lối ra lớn nhất trong ba lối D, G, H của phi thuyền. Ba nơi này là cổng tự động được điều khiển bằng cơ học. Ngoại trừ ba cửa này, các cửa khác là đều là cửa thủ công cần được vận hành bằng sức người trong các tình huống khẩn cấp. Hơn nữa, lối ra D nằm ở phía ngoài cùng bên trái phi thuyền. "

Hứa Lôi: "Cửa D rộng mở, nhưng cửa C rất gần đó lại không có vấn đề gì. Tuy không biết lũ quái vật này từ đâu tới nhưng hai cánh cửa D, C gần nhau. Phía sau cửa C là một đại sảnh nhỏ im lìm, nơi cảnh vệ đóng quân làm nhiệm vụ, không có lí nào chúng nó lại chừa ra một cửa không phá. Tôi có chút nghi ngờ, không biết bọn họ cố tình hay vô ý mà công tắc đóng mở của cửa D bị hỏng, khiến khu D kích hoạt cơ chế khẩn cấp: cắt toàn bộ điện, biến thành cửa thủ công. Nói cách khác, dù nó có bị ăn mòn đến đâu cũng không thể đột nhập từ bên ngoài vào. "

Trịnh Hưng Sâm nói chen vào: "Tôi vừa nhìn bản đồ, tôi có một ý tưởng này, một khi thành công, có lẽ không chỉ cứu được chính mình mà còn cứu được cả những người khác.".

An Khang có chút hứng thú với câu nói của Trịnh Hưng Sâm "Anh nói đi ?"

Trịnh Hưng Sâm: "Kế hoạch này thành công hay không đều dựa vào mức độ chính xác ở suy luận của Hứa Lôi. Mọi người thấy đó, sảnh bên trái và bên phải được kết nối với bên ngoài cửa D. Sảnh bên trái dẫn thẳng đến quầy bar, vì tính thương mại, nên bốn lối thoát hiểm có thể được mở toàn bộ. Phía bắc là tủ đông chứa ống gen nuôi cấy động thực vật, trong đó đều là môi trường chân không được khóa bởi cửa thủ công. Chỉ cần dụ chúng vào đó thì chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn để đánh thức mọi người, đồng thời vào phòng phẫu thuật lấy cái thứ ký sinh gớm ghiếc đó ra."

Lâm Giai Âm: " Nhưng vấn đề là dùng thứ gì để dụ lũ quái vật?"

Đối với vấn đề này, Trịnh Hưng Sâm chỉ im lặng.

Đang thắc mắc, bỗng nhiên Lâm Giai Âm khựng lại, 'A ——' một tiếng ngắn ngủi nhưng đầy sợ hãi, sau đó liền không nói gì nữa.

Mạnh An Nhiên cùng Vân Bác Vũ cũng đoán ra được điều gì đó, không hẹn mà cũng trở nên im lặng.

Kênh trò chuyện bỗng dưng im bặt.

Chỉ có An Thiên Hạ ngây thơ lên tiếng"Cái gì vậy? Là ai có thể hấp dẫn bọn chúng? Mọi người nói đi?? "

Phương Trường liếm liếm môi, cảm thấy có chút buồn cười: "Hạt nhân của kế hoạch này chỉ có thể là tôi."

Thứ gì có thể hấp dẫn những quái vật này tới? Ai có thể khiến bọn chúng như thiêu thân lao đầu vào lửa?

"Nghi thức" vừa nãy của bọn chúng đã cho bọn họ đáp án rồi. 'Người không bị ký sinh nhưng có cơ hội được ký sinh' là thứ tồn tại thu hút quái vật nhất.

Trong số bọn họ, chỉ có Phương Trường là không bị ký sinh.

Ẩn ý của Trịnh Hưng Sâm chính là: Nếu muốn kế hoạch này diễn ra một cách hoàn hảo, suôn sẻ thì phải cử Phương Trường đi làm mồi nhử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio