Editor: Chương này high nên để làm lì xì cho mọi người
Lãnh đạo khu an toàn khẩn trương tập hợp thanh niên trai tráng khỏe mạnh về bên hồ giúp sức.
Có điều, nhiều người tụ tập ở hồ đồng nghĩa với việc trong khu an toàn sẽ vắng đi kha khá.
Vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt, bây giờ Phương Trường khá là mệt mỏi. Thừa dịp mọi người đang hò hét bắt cá, cậu lặng lẽ rời đi. Cho dù người quyết định thắng thua là Hoàng Kinh Giản nhưng Phương Trường cậu mở đầu cuộc chiến cũng mệt lắm chứ.
Cá đã chín, người cũng chẳng thiếu nên Phương Trường không ham hố cống hiến sức trẻ cho nhân loại nữa, vẫn nên đi tìm chỗ nghỉ ngơi thì hơn.
Lững thững trở về, trùng hợp đụng mặt Tôn Lôi.
Nhìn cái bộ dáng khoan thai của Tôn Lôi, chắc hẳn cô ấy đã biết đám cá trê kia đã có người giải quyết cho rồi.
Hai người tình cờ đụng mắt nhau rồi cười rất chi là thân thiện.
Có điều . . .
Lúc Phương Trường lướt qua người Tôn Lôi, cô ấy nhanh tay chớp cơ hội vỗ mông cậu một phát.
Phương Trường không đề phòng, trực tiếp dính chưởng.
Cậu quay lại, mắt chữ O mồm chữ A nhìn Tôn Lôi như chờ một lời giải thích.
Phải công nhận khi Tôn Lôi cười lên là xinh đẹp đến động lòng người: "Anh có muốn suy nghĩ lại . . . đề nghị kia của tôi không?"
Phương Trường thấy nụ cười này liền biết Tôn Lôi lại bắt đầu đạp ga rồi.
". . ."
Nếu ở thời bình, giả dụ có người dám công khai gạ gẫm người lạ lên giường thì người là đùa, còn trường hợp thiểu số nghiêm túc duy nhất chắc hẳn là cô gái này. Thật sự độ chịu chơi của Tôn Lôi còn hơn khối thằng đàn ông đấy. Và thật sự đến bây giờ Phương Trường vẫn chưa hiểu động lực nào đã khiến cô ấy khăng khăng một mực muốn ngủ với cậu đến vậy ! ! !.
Nhưng dù thế nào thì Phương Trường vẫn giữ nguyên vẻ mặt "Lực bất tòng tâm" mà quyết đoán từ chối: "Không hề."
Trong đạn mạc có người mới vào xem nên chưa kịp lên xe.
【 Cô ấy bảo streamer cân nhắc việc gì vậy? 】
Lập tức có một hàng bình luận phổ cập khoa học bên dưới.
【 Hôm qua cô ấy vừa gạ streamer lên giường ấy mà.】
Cùng thời điểm đó, trên một con đường khác ở khu an toàn, có người vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ với vẻ mặt như sắp lâm đại địch. Đập vào mắt Hoàng Kinh Giản là một chuỗi bình luận phổ cập khoa học mà mấy người xem tri kỷ giải thích cho người mới chưa biết gì. Hắn đứng khựng lại.
Đương nhiên Tề Hưng Quân không nhìn thấy thứ trên mặt đồng hồ, ông liền lên tiếng hỏi: "Hoàng tiên sinh sao vậy? Ngài có chuyện gì à?"
Như lơ hết mọi thứ xung quanh, Hoàng Kinh Giản không trả lời mà quay người rẽ sang hướng khác.
Hoàng Kinh Giản đọc bình luận cũng đoán được tình hình đại khái rồi, hắn dùng quyền hạn xem lại đoạn livestream mấy hôm trước của Phương Trường, rất nhanh đã tìm ra cuộc đối thoại của cậu ấy và Tôn Lôi.
Xem xong đoạn video, bất giác, chân Hoàng Kinh Giản ngày càng tăng tốc.
Đột nhiên Hoàng Kinh Giản nhanh rảo bước khiến Tề Hưng Quân không đuổi kịp nữa. Ông đứng lại thở hồng hộc, rồi gọi với theo: "Hoàng. . .Hoàng tiên sinh, ngài đi đâu vậy?"
Hoàng Kinh Giản chỉ vô tình ném cho ông hai chữ "Chuyện riêng" rồi biến mất sau lối ngoặt.
————
Có người yêu thích bạn, coi như bạn không đáp lại tình cảm ấy nhưng chắc chắn sẽ không ghét đối phương. Đương nhiên rồi, càng được nhiều người yêu thích thì càng chứng minh cho mị lực của bản thân lớn đến cỡ nào.
Sau đó Tôn Lôi tiếp tục đi về phía hồ, còn Phương Trường quay về biệt thự nghỉ ngơi.
Trên đường, không hiểu vì sao mà Phương Trường cứ lẩm bẩm "Hừ. . .hừ".
Mới vừa "Hừ" đến lần thứ ba thì đã bị một cánh tay kéo sang một bên.
Phương Trường không phòng bị gì, chưa kịp chống trả đã bị tóm trúng. Trong nháy mắt, cậu lập tức muốn phản công, nhưng đối phương không cho cậu cơ hội. Người Phương Trường đập mạnh vào tường, may mà không đau. Đương nhiên rồi, cánh tay người kia làm đệm đỡ cho Phương Trường nên sao cậu có thể đau được cơ chứ.
"Anh —— "
Phương Trường chưa kịp dứt lời đã bị người kia ôm vào lòng.
Một tay Hoàng Kinh Giản đỡ lưng Phương Trường, một tay vuốt nhẹ tai cậu. Mà trong khi đó, Phương Trường còn đang túm lấy cánh tay Hoàng Kinh Giản định phản công, nhìn từ ngoài vàovào trông chẳng khác nào cậu đang cho phép hắn ôm lấy mình.
Phương Trường vừa được người xem livestream phổ cập khoa học rằng vị Hoàng Kinh Giản đây là đại lão tu chân Thiên Ly Hỏa cực kỳ đẳng cấp.
Vậy mà giờ đây đại lão đang đè cậu vào tường ư?
Sau sự việc của Đồng Tư ở tiệc rượu, Phương Trường ngã một lần không ra thêm, cậu biết mình lại "bị đùa giỡn" rồi.
Phương Trường lườm Hoàng Kinh Giản: "Buông ra."
Có là lão đại thì cậu cũng không nhịn đâu. Không sợ, không thèm sợ! ! !
Không cần biết tu vi của hắn ta cao đến đâu nhưng Phương Trường cậu đang livestream cơ mà. Cùng lắm thì thoát thẳng ra thôi, đến lúc ấy có mạnh đến mấy cũng không làm gì cậu được.
Thấy câu cảnh cáo của mình không có hiệu lực, Phương Trường không nhiều lời nữa, đánh thẳng lên cái tay đang vuốt ve tai cậu.
Chẳng ngờ, đối phương dễ dàng đỡ được, đã thế còn trực tiếp nắm lấy tay cậu.
Thoạt nhìn Hoàng Kinh Giản nắm rất hời hợt, nhưng làm cách nào Phương Trường cũng không dãy ra nổi.
Tiện tay đóng luôn livestream của Phương Trường.
Phần lớn người xem đều ngơ ngác. 【 Có chuyện gì thế! ! ? 】
Phương Trường – người đang bị đè lên tường – cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng hết cả lên mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Bây giờ trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ —— Tại sao hắn biết phòng livestream của mình! ! !?
Chưa kể đến việc người này phát hiện cậu đang livestream, coi như là đại năng đến từ thế giác thì tuyệt đối không có khả năng xem chứ đừng nói đến việc trực tiếp tắt như vậy.
Lòng Phương Trường hoảng hốt, và người xem cũng hỗn loạn không kém.
【 Streamer? Streamer, cậu đâu rồi? Sao tôi không thấy cậu nữa vậy? 】
【 Tôi cũng không thấy! Chết tiệt, mấy lần như vậy rồi, khiếu nại lên trên không có tác dụng gì hả?】
【 Nói không chừng chính tay streamer tự tắt đấy】
Vừa đóng phòng livestream, thấy khuôn mặt tràn đầy cảnh giác của Phương Trường, Hoàng Kinh Giản đột nhiên sững người, ngay cả tay đang nắm tay cậu ấy cũng vô tình thả lỏng ra.
Đáng . . . đáng yêu! ! !
Sao hắn lại có suy nghĩ như vậy nhỉ!?
Hoàng Kinh Giản giải trừ thuật dịch dung, thấp giọng trấn an Phương Trường: "Là tôi."
Hai từ này nhẹ nhàng như lời dỗ dành, dường như còn mang chút ý cười chọc ghẹo vui vẻ. Đột nhiên Phương Trường cảm thấy ấm áp như có ai cào nhẹ trái tim mình, hai chân cậu nhũn ra, bất giác liếm khóe môi hỏi lại: "Boss đại nhân?"
Lệ Minh Viễn "Ừ" một tiếng.
Hắn chủ động giải thích: "Tôi xem livestream, có phải thời điểm Trúc cơ em trực tiếp hấp thu Lôi kiếp đúng không? Tuy đấy là do em chỉ bậy đánh bạ muốn phục hồi linh lực thôi nhưng trong lôi kiếp có mang theo Nhân – Quả. Tôi thấy Nhân – Quả báo ứng ấy quá nặng, lo lắng em gặp nguy hiểm nên tới đây xem thử."
Phương Trường rất cảm động khi có ông chủ quan tâm chăm sóc tới nhân viên, nhưng sự săn sóc ấy sẽ còn tuyệt vời hơn khi hai người không áp sát nhau thế này.
Đầu Phương Trường mơ màng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Cậu nghĩ chắc hẳn boss đại nhân áp sát quá gần nên không khí hơi khó lưu thông.
Hay là mình lên cơn sốt rồi nhỉ!? Sao mặt mình lại nóng bừng lên thế này!!!?
Phương Trường: "Tôi cảm thấy có gì đó sai sai . . ."
Đương nhiên rồi, Phương Trường đang choáng váng thì làm sao có thể nhận ra người quý chữ hơn vàng như Lệ Minh Viễn nói nhiều đến vậy: "Yên tâm, tôi lấy thứ Nhân – Quả ấy ra cho em rồi."
Tuy có hơi mơ màng nhưng Phương Trường vẫn đủ nhanh nhạy để nắm được trọng điểm: "Boss đại nhân, nói cách khác, thứ Nhân – Quả kia đang trên người anh sao?"
Lệ Minh Viễn: "Không, tôi tiện tay ném lên người thứ tóc dài ngu xuẩn ở tiệc rượu kia rồi".
Phương Trường im lặng suy tư.
Đồng Tư . . .?
Ồ, còn tưởng ai bất bình ra tay thay người hành đạo, hóa ra là boss đại nhân! ! !
Từng câu Lệ Minh Viễn nói đều như lời tâm tình thầm thì, phải nói là ôn nhu đến bất thường.
Nhưng buồn rằng Phương Trường vẫn chưa nhận ra điều đó.
Cứ đứng nhìn nhau một lúc lâu, mãi bấy giờ Phương Trường mới tinh ý nhận ra nguyên nhân chính khiến mình choáng váng: "Boss đại nhân, chờ đã . . . anh có thể đứng cách ra một chút được không? Tôi . . . tôi hơi khó thở."
Trái lại, Lệ Minh Viễn không chịu nhúc nhích: "Chán ghét tôi hả?"
Phương Trường: "Không chán ghét . . . chỉ có điều tôi không quen cho lắm. Với lại như thế này thì . . . gần quá mức luôn rồi."
Lệ Minh Viễn: "Phương Trường"
"A . . . Dạ?"
Lệ Minh Viễn: "Em có muốn song tu với tôi không?"
Phương Trường hoảng hốt "Không không không . . . Từ từ, chờ đã, hình như tôi nghe nhầm rồi, anh có thể nhắc lại câu hỏi không?"
Lệ Minh Viễn: "Là tôi sai, sai trình tự rồi. Nghe kỹ này, em có nguyện cùng tôi kết thành đạo lữ không?"
Phương Trường: "..."
Phương Trường yên lặng cúi đầu, mặt cậu đỏ bừng hết cả rồi.
Cậu là thẳng nam . . .
Là thẳng . . .
Rất thẳng mà . . .
Thẳng . . .
. . .
Thế nhưng nghe những lời này sao cậu thấy rung động đến vậy?
Trống ngực đập loạn, dường như tim sắp nhảy ra ngoài.
Một lúc lâu sau, Phương Trường run rẩy lấy hết can đảm lên tiếng: "Boss đại nhân, anh đang muốn thử thách tôi . . ."
Không đợi nghe hết câu, Lệ Minh Viễn trực tiếp tách hai chân Phương Trường ra rồi chen đùi vào, ép chặt không cho cậu chạy.
"Kể từ khi tôi tu luyện đã năm trôi qua và tôi chưa từng có đạo lữ. Tôi sẽ không bao giờ lấy chuyện này ra đùa giỡn. Thử thách em? Em thấy câu nói này thì có thể thử thách em cái gì?" Tuy Lệ Minh Viễn rất nghiêm túc, nhưng thật sự không hề tức giận bởi hắn hiểu Phương Trường đang bối rối đến cỡ nào.
Lệ Minh Viễn gục đầu xuống vai Phương Trường, khẽ thì thầm vào tai cậu: "Rất ghét việc trở thành đạo lữ với tôi sao?"
Hiện tại Phương Trường đang rối trí lắm, nhưng kỳ lạ rằng boss đại nhân làm ra hành động như vậy mà cậu không thấy phản cảm chút nào.
Rất kỳ lạ! ! !
Chân boss đại nhân vẫn nằm giữa hai chân cậu khiến cả người Phương Trường nhũn hết cả ra.
Rồi cái cảm giác vừa vui vừa thẹn này là gì vậy? Chính cậu cũng không hiểu nổi mình nữa.
"Để tôi suy nghĩ, để tôi suy nghĩ. Boss đại nhân, anh bình tĩnh, không . . . không phải, trước tiên anh cứ thu chân lại đi đã."
Lệ Minh Viễn thu chân, lui về sau hai bước. Nhưng không biết vì lý do gì mà ngay sau đó, hắn đè cậu về tư thế cũ rồi nhẹ nhàng vỗ mông cậu.
". . . ! ! ! ! !" Đầu óc Phương Trường nổ tung, sững người.
Lệ Minh Viễn vỗ mấy cái, nhưng dường như cảm thấy chưa đủ, hắn ôm trọn Phương Trường vào lòng cho tiện vuốt ve, không cần dựa vào tường nữa.
Phương Trường: ". . . ?"