Người kia trầm ngâm một chốc, sắp xếp lại câu từ rồi khe khẽ kể: “Ngược trở về mấy trăm năm trước, có vị đại năng đứng đầu của một đại môn phái Chính đạo đến tìm Chưởng môn, nói rằng hắn phát hiện một trận pháp cho phép luyện hóa Ác trùng có thể thao túng trình độ của tu sĩ. Thế nhưng với cương vị đó hắn không tiện hành sự nên muốn Vân Môn phái giúp một tay.”
“Mấy người đáp ứng?” Phương Trường gặng hỏi.
“Căn bản khi đó tôi mới lọt đến đây nên không có tư cách can dự, sau này mới biết Chưởng môn đã triệu tập tất cả các Trưởng lão thương nghị, hồi lâu sau thì đáp ứng.”
Phương Trường: “Tại sao?”
“Nghe bảo là bởi điều kiện của đối phương đưa ra tốt đến mức Vân Môn phái không cách nào từ chối cho cam. Sau này cũng vì chỗ tốt ấy mà trong thời gian ngắn, Vân Môn phái trở mình từ một môn phái vô danh tiểu tốt thành một phái thường bậc trung. Hơn nữa, khi đó đối phương một mực nhấn mạnh chỉ nhắm vào Tà đạo, đánh trúng tâm lý hận không thể diệt sạch phái Tà tu của các Trưởng lão nên mối hợp tác này triển khai rất nhanh.”
Người kia dừng lại, thở hắt ra một hơi rồi mới tiếp lời: “Ban đầu rất thuận lợi, Vân Môn phái chỉ phụ trách về kiến trúc, cách bày trận pháp... Sau khi trận pháp bố thành, đối phương một mực không cho người Vân Môn phái tiếp xúc. Mãi về sau chúng tôi mới biết thật sự đã có một nhóm Ác trùng thành công ra đời, còn tiếp thì chẳng có thông tin gì nữa.”
Phương Trường: “Vậy tình hình đến cái mức không thể nào khống chế như hiện nay là do cuối cùng vị đại năng kia thay lòng theo Tà?”.
Người kia lắc đầu: “Không, vị đại năng kia chết rồi.”
Phương Trường siết chặt tay: “Chết rồi? Hắn chết rồi vậy các người đang vì ai mà tiếp tục làm công việc này?”
“Sau này chúng tôi cũng mới biết vốn trận pháp này là Tà trận. Ác trùng mẹ thụ hưởng dinh dưỡng từ trận pháp nên dần sinh ra linh thức, trí lực cực cao, tốc độ sản sinh Ác trùng con cũng ngày một tăng. Nhưng đối với vị đại năng kia mà nói thì dường như số lượng Ác trùng con như thế là chưa đủ, hắn cho là do sinh linh cung cấp dinh dưỡng cho trận pháp vẫn thiếu, từ đó mở ra một cuộc gió tanh mưa máu liều mạng bắt cóc những vị tu sĩ hay môn phái nhỏ đến làm mồi. Những người đó linh lực làm dinh dưỡng, thân xác thành phân bón cây, cũng theo đó mà mẫu trùng ngày càng lớn mạnh.”
Nghe đến đấy cũng đủ đoán được kết cục, Phương Trường mường tượng sau này sẽ còn vô số người vì đó mà chết, cậu bất giác đứng thẳng người, cắn răng nện một quyền vào không khí, hai mắt theo đó mà đỏ ngầu vì tức giận: “Chỉ vì có thế? Cuộc chiến Chính – Tà là thứ chó má gì? Đến cùng các người đang tranh chấp cái gì cơ chứ? Các người chán ghét Tà đạo, nhưng những việc làm ra đều rặt một lũ với nhau cả, thậm chí đáng khinh thường hơn Tà đạo nhiều!!!”.
Vị đại năng Chính đạo kia lấy danh nghĩa diệt Tà đạo làm cờ hiệu mà giết người vô pháp vô thiên, đáng thống hận hơn Tà đạo trăm lần, vạn lần!!!
Luôn miệng kêu thống hận Tà đạo, phải trừ sạch Tà đạo, nhưng nếu Tà đạo đã vào hàng “Trời không dung, đất không tha” thì hành động của hắn nên xếp vào loại gì?
Phương Trường: “Nuôi Ác trùng diệt Tà đạo gì chứ, hắn là đang lập đàn hiến tế, bán sinh linh người vô tội cho rắn độc!!! Dưỡng hổ di hoạ!”.
“Đâu chỉ là Dưỡng hổ di hoạn!” Trên mặt người kia đầy vẻ sợ hãi: “Sau này, tôi theo Chưởng môn tới nơi đây vì nhận được thông cáo của vị đại năng kia, cho là có nhiệm vụ khác, kết quả vừa đến nơi đã thấy xác vị đại năng kia chết khô. Tự mình hại mình. Có điều, Ác trùng mẹ vứt thi thể đại năng kia chắc chắn để thị uy chúng tôi. Một là đáp ứng yêu cầu của nó, hai là nó sẽ đến gặm nhấm vết hở phong ấn kia, để thế giới này lọt vào kẽ hở thời không.”
“Không ai giết được nó??”
Người kia cười khổ: “Với thực lực hiện tại cùng với uy lực của của trận pháp, chỉ cần Ác trùng mẹ không chủ động ra ngoài thì có là đại năng tài giỏi đến mấy cũng thành xác khô thôi.”
Phương Trường: “Yêu cầu của nó chính là để mấy người đi bắt dân thường vô tội, giúp nó nuôi con?”
“Đúng vậy. Nếu làm Ác trùng mẹ phật ý, thế giới này sẽ nát tan trong chốc lát, còn nếu tuân theo, trong khoảng vài trăm năm tới thế giới sẽ bị nó khống chế, thà vậy còn hơn. Chọn chết ngay tức khắc hay bị một con đao cùn xẻ từng mảnh thịt vương, chọn vế nào cũng chẳng cần suy nghĩ nữa. Phong ấn đứt đoạn, tất cả sẽ tận diệt, còn đáp ứng yêu cầu của nó thì chỉ cần hi sinh một phần nhân số nhỏ để cứu cả thế giới. Cứ kéo dài thêm chút nữa, nói không chừng sẽ tìm ra điểm đột phá giết chết Ác trùng mẹ.”
Theo lời của người này thì Chưởng môn Vân Môn phái đã lựa chọn một con đường thông minh: Chết từ từ. Để một phần nhỏ dân số hi sinh thành chất dinh dưỡng cho Ác trùng, kéo dài thời gian tìm cơ hội tiêu diệt Ác trùng.
Kể xong toàn bộ câu chuyện, người kia trầm mặc không nói nên lời.
Phương Trường trao đổi ánh mắt với boss đại nhân, lại vươn tay vỗ nhẹ lên cánh chim sáo.
Chim sáo hiểu ý, một cước đạp thẳng lên đầu người đó.
Bị chim sáo đạp trúng, người kia phản kháng theo bản năng, nhưng mới vừa ý thức được mà quờ quạng tay thì đã đo đất.
Hồ Thuyên đứng gần đó thấy anh ta bị tập kích, định tới ứng cứu nhưng không sao nhúc nhích nổi, chỉ đành quỳ khuỵu xuống đất.
Phương Trường cười khẩy: “Lời anh nói, một chữ tôi cũng không tin.”
Một con sâu dựa vào khu phong ấn mà có thể uy hiếp nguyên một môn phái ngay từ lúc còn non?
Nếu người môn phái này còn đầu óc chắc chắn phải tìm đến sự viện trợ của các đại môn phái lân cận, nhường nào phải chịu khuất nhục dưới mệnh lệnh của một con sâu?
Hơn nữa, theo lời của chính anh ta thì anh ta cũng chẳng phải nhân vật cốt cán gì, sao có thể đi theo Chưởng môn can dự vào việc trọng yếu đến vậy, đâu phải các đại năng trong phái đã chết hết? Chỉ cần một cường giả trong phái chưa chết, cho dù trời có sập xuống cũng không đến lượt một con tép riu như anh ta đến chống.
Còn nữa, nghe bảo vết nứt của thế giới cũng đã từng xảy ra chuyện nhưng sau đó nhanh chóng được phong ấn, chẳng lẽ thành công lần một lại thất bại lần hai? Đáng sợ đến mức ấy sao?
Coi như vì phong ấn nên linh khí vị diện không dồi dào, đường tu đạo gian nan nhưng có đến mức bình quân thực lực của tất cả mọi người đều thấp tới độ có dồn sức cũng chẳng thể bít nổi vết nứt không?
Không dừng lại ở đó, người chết là đại năng đứng đầu của một đại môn phái? Nếu đúng thật là như vậy thì Chính đạo cũng đâu cạn người tài? Vắng mợ thì chợ vẫn đông, chết một thì còn trăm mà? Huống hồ gần trăm năm nay, nghe bảo các môn phái phát triển rất ổn định, chưa phát hiện trường hợp có ai tẩu hỏa nhập ma mà nổ chết.
Người này miệng lưỡi lắt léo, chỗ nào cũng đầy mùi gian dối. Anh ta ỷ Phương Trường không phải dân bản địa liền tùy tiện bịa chuyện, thậm chí hầu như chẳng có câu nào là thật.
Anh ta bị chim sáo đè chặt trên mặt đất mà vẫn luôn miệng gào to: “Tôi nói thật mà!!!”
Phương Trường ngồi xổm ngang tầm với đối phương: “Cho anh mặt mũi là anh tưởng bở à? Đừng vuốt mặt mà không nể mũi, nói thật cho tôi biết ngay!!! Anh nghĩ tôi ngu hả? Người tu chân giới chết sạch rồi hay sao? Trời sập xuống cũng không biết đến giúp Vân Môn phái mấy anh à? Anh bảo lọt từ Tinh tế đến, chắc hẳn không biết còn bao đại môn phái ngoài kia nhỉ? Anh nói cường giả có lợi hại cỡ nào thì lọt vào trận cũng chỉ có con đường chết? Vậy các cường giả Luyện Hư thì sao? Hợp Thể đâu? Đại thừa đi đâu hết rồi? Anh đừng phun ra mấy câu như kiểu thế giới này không có đại năng Hợp thể, nghe ngứa đòn lắm.”
Người kia chột dạ, lảng tránh ánh mắt Phương Trường.
Phương Trường không đợi cho anh ta có thời gian thở, tiếp lời luôn: “Tôi không quan tâm trước đây anh nhận định về tôi thế nào, nhưng hiện tại tôi hi vọng anh nhớ kỹ, đúng là tôi cứu người, nhưng cũng sẽ giết người. Không tin anh có thể thử, thuận tiện để tôi nhìn xem anh có lợi hại như miệng lưỡi của anh không. Đánh cược một lần đi nào!!!”
Người kia im thin thít.
Đột nhiên Phương Trường ngộ ra trình bức cung của mình càng ngày càng chuyên nghiệp. Mới đến thẩm tra tên móc túi, tiếp đến là Trưởng lão Vân Môn phái, còn bây giờ là người này. Có điều, chiêu hù dọa này không hiệu nghiệm với anh ta, mà hiện tại Phương Trường vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì để ép anh ta mở miệng.
Rừng rậm phía sau lưng cậu lao xao gió thổi.
Nhưng có vẻ người tên Hồ Thuyên kia nghe được âm thanh này là không chịu nổi mà run lẩy bẩy, ôm đầu ngồi thụp xuống, tha thiết khẩn cầu: “Van cầu ngài, xin hãy vào giết chết con sâu kia đi!!!”
Lệ Minh Viễn: “Sao?”
Hồ Thuyên: “Chúng ta đều bị nó không chế rồi!! “.
Dưới vuốt chim sáo, người kia sợ đến mức nhũn như con chi chi nhưng tinh thần căng như dây đàn, chỉ chực vùng dậy hất tung chim sáo ra. Lệ Minh Viễn lại gần đè anh ta xuống giúp chim sáo khiến người kia lại càng gấp gáp: “Thả tôi ra, tôi không thể nói!!”.
Hồ Thuyên run rẩy: “Đại năng là thật, phong ấn là thật, Chưởng môn chấp nhận yêu cầu là vì Ác trùng kia có thể cung cấp một loại linh dược thần kỳ. Chỉ cần một viên linh dược, không cần tu luyện thì dù có phế vật đến cỡ nào cũng đạt được thành tựu của người khác phấn đấu sớm đi tối về chục năm. Trong môn phái có rất nhiều người dùng nó. Sau này mọi người phát hiện linh dược này có thành phần gây nghiện, những người nghiện nặng tháng nào cũng phải đi tìm Ác trùng xin linh dược. Đến lúc này Ác trùng mẹ mới đưa ra điều kiện rằng tìm người đến cho nó bổ sung linh khí, thai nghén Ác trùng con. Hết thảy đều nghiện thứ linh dược đó nên mới bị khống chế, chỉ cần diệt nó đi thì mọi thứ sẽ trở về quy luật bình thường, căn bệnh cũng tự động biến mất.”
Biết ngay, Vân Môn phái chẳng vĩ đại như người kia nói.
Rặt một lũ sâu mọt!!!
Cái gì mà hi sinh nhỏ đổi lớn cơ chứ, đều là chó má hết.
Những lời nói hoa mỹ đều chỉ để che đậy sự thối nát, mục ruỗng đến tận xương tủy có môn phái này mà thôi.
Chỉ vì ham muốn đi đường tắt nên bọn họ mới bị Ác trùng mẹ lợi dụng.
Không khống chế được dục vọng liền hi sinh người khác để thỏa mãn bản thân, hi sinh hàng trăm sinh mệnh vô tội để tự bán mình cho quỷ dữ. Thiệt mình hại người.
Phương Trường đứng lên, nhìn người bị đè dưới móng chim sáo mà lạnh lùng nói: “Mấy người cũng nên chết luôn đi.”
______
Ngoài trận pháp, từ miệng Hô Thuyên mà Phương Trường cùng Lệ MInh Viễn cơ bản đã hiểu rõ sự tình.
Trong trận pháp, Trương Mậu Lâm chật vật dựa người vào thân cây, khó nhọc nới lỏng cổ áo ra thở dốc.
Vùng rừng rậm này căn bản không tìm thấy lối ra.
Vô luận có đổi hướng bao nhiêu lần cũng trở về nơi cũ. Đi lại lâu đến vậy, thử đủ cách để tìm lối ra, nào là dùng rễ cây, chặt cây xác định vòng tuổi hay theo độ ẩm không khí cũng bất lực.
Cuối cùng Trương Mậu Lâm quyết định dùng biện pháp ngớ ngẩn nhất, ngắt cây dây leo bện thành thừng mà thả.
Vừa đi vừa dò như vậy, quả nhiên dò về vị trí ban đầu.