Con quái vật vẫn quằn quại trong đám lửa, nó quay người chạy nhưng vẫn không né nổi làn đạn của Phương Trường.
Da thịt con quái vật cháy đen, nhầy nhụa trong lớp máu.
Phương Trường bắn đến đâu thổ hào đại nhân khen thưởng tới đó, căn bản rất thuần thục, cả người bắn lẫn người tặng đều không ngừng tay.
Núi non, cây cỏ đều chịu tác động của con sâu kia mà lở đất, bật gốc.
Mặt đất rung thì pháo đài cũng rung khiến Phương Trường bắn trật, tạo điều kiện cho con sâu kia thở lấy hơi. Nó chẳng quan tâm tới thương thế nữa, vừa quằn quại tạo địa chấn, vừa liều mạng lui về sau trốn chạy.
“Nó đang chạy tới hẻm núi, ở hẻm núi có khe hở kết giới! Cản nó lại!!!”
Hai người vẫn theo sau Phương Trường và Lệ Minh Viễn hét to nhắc nhở.
Vật trấn trận pháp được rải rác khắp nơi, trùng hợp từ bao giờ có thứ vô tình rời khỏi vị trí của mình.
Chỗ nó tới trúng đúng một hẻm núi, tạo thành vết nứt.
Nếu phong ấn lại chắc chắn sẽ rút dây động rừng tới con sâu kia.
Ngay từ đâu con sâu đó đã dùng vết nứt này dọa bọn họ, kêu nó sẽ gặm cho rộng thêm. Nhìn hướng con sâu chạy trốn, hiển nhiên nó lại muốn giở mánh cũ, muốn lấy nó làm cớ để uy hiếp.
Hồ trưởng lão chưa kịp định thần đã thấy một vệt đỏ thẫm yêu diễm trực tiếp phóng thẳng lên trời!!
“Chạy?” Diệu Khê cười: “Chỉ cần ta muốn, xưa nay chưa có vật gì chạy thoát khỏi tay ta đâu!!!”
Diệu Khê đã tu luyện đến Hợp Thể hậu kỳ, nhưng mới qua cửa ải độ kiếp cộng thêm trận pháp đáng ghét kia nên hành xử có hơi chật vật, bằng không con sâu Hóa thần có là gì với y đâu.
Bây giờ thể trạng đã khá hơn, kết giới trận pháp vỡ nát, Diệu Khê hoàn hảo trở lại với bộ dáng gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật. Y phi thân lên không trung, rút từ hông ra một thanh nhuyễn kiếm cùng pháp bảo cho thanh kiếm càng thêm sắc bén, sau đó đâm thẳng xuống con sâu kia!!
Ánh kiếm lóe lên, con sâu đau đớn rống dài, quằn quại giãy dụa.
Tiếng rống của con quái vật rất lạ, nói giống tiếng xì xì lưỡi họ nhà rắn cũng đúng, mà bảo giống tiếng dã thú rít gào trong họng cũng chẳng sai.
Trong tiếng rít gào hung tợn, đột nhiên hai vị Trưởng lão Vân Môn phái kia ôm ngực ngã quỵ xuống đất, cả người liên tục co giật, một người trong đó cố gắng cắn răng cất lời: “Ác trùng con”.
Người Vân Môn phái và dân thường đều bị Ác trùng mẹ không chế, nhưng điểm khác nhau chính là người trong phái không bị ký sinh mà bởi ham muốn thứ “Linh dược tăng tu vi” kia nên mới phải cúi đầu.
Mới đầu còn không biết, nhưng càng về sau càng nghiện thì lúc đó đã quá muộn rồi. Thậm chí những người có ý chí kiên cường nhất ở Vân Môn phái cũng chẳng thể chịu nổi nỗi thống khổ khi bị cơn nghiện hành hạ.
Ngoại trừ hai người ở đây sẵn, tất cả những người bị ký sinh cũng như lên cơn nghiện đều hưởng ứng lệnh triệu tập của Ác trùng mẹ mà dồn dập tới đây.
Xưa nay kết giới vốn vẫn là một vấn đề vô cùng nhức nhối ở thế giới này, bởi vậy nên rất nhiều môn phái định địa bàn phụ cận quanh đây. Trận pháp này giấu nơi núi thẳm rừng sâu, thoạt nhìn xa xôi nhưng khe nứt kết giới lại rơi đúng hẻm núi, không thể coi thường.
Ngay lập tức, người được Ác trùng mẹ triệu tập cảm thấy thân thể cứng đờ, dần mất đi quyền điều khiển ý thức. Ác trùng con nghe theo hiệu triệu của Ác trùng mẹ, cưỡng ép chiếm đoạt quyền tự chủ của ký chủ, luân phiên xếp thành hàng như dòng người hành hương lễ Phật mà lên núi.
Những người bị ký sinh ở xa ngọn núi may mắn hơn xíu, chỉ gặp tình trạng trong lòng bồn chồn không yên, tâm trí rối loạn, kích phát tâm tình nóng giận, cực đoan càng thêm cực đoan chứ chưa trực tiếp mất đi ý thức.
Những cảm xúc tiêu cực vẩn vơ ngày thường mà người ta vẫn giấu bị Ác trùng con khuếch đại, có định lực mạnh mẽ tới nào thì chẳng ai có thể khống chế nổi tâm tình của mình, từ đó buồn càng thêm buồn, hận càng thêm hận.
Ác mộng toàn Tu chân giới cuối cùng cũng tới.
Sáng sớm vừa gặp sư huynh nho nhã, lễ độ lại khiêm tốn đột nhiên đến trưa hóa điên, cứ chăm chăm vào sư đệ mà luận đao kiếm, nguyên nhân chỉ bởi hắn cảm thấy ngày thường sư đệ không phải phép, chẳng có chút gì gọi là cung kính với hắn, nhịn đủ rồi nên hôm nay muốn tính toán một phen. Đáng sợ chính là sư huynh kia muốn tự tay thanh lý môn hộ, thật sự muốn giết quách sư đệ đi cho đỡ ngứa mắt.
Đồng môn đang cùng nhau nghiêm túc học tập, đột nhiên có đệ tử lên cơn điên rồi tự cào cấu chính mình, liều mạng túm tóc giật tai, thậm chí có người liên tục lẩm bẩm “Phấn đấu mãi cũng chẳng thành tiên, cầu không được thì chẳng cưỡng nữa” rồi vớ lấy con dao găm tính tự tay phá bỏ chính linh căn đan điền của mình.
Trên thí kiếm đường, hai người đang luyện tập với thái độ rất hòa hảo, một người đột nhiên nổi giận vận linh lực, cứ nhằm vào tử huyệt của người còn lại mà đâm, cốt giết luôn mới thỏa.
Có tiểu nhị phục vụ trà đột nhiên nổi hứng đổ thạch tín vào phục vụ cho khách, có người đang cùng đồng môn chế thuốc thì vung tay cho nổ lò, thương vong vô số...
Quá nửa số tu sĩ Tu chân giới bị Ác trùng khống chế, tâm trí điên điên loạn loạn, nửa tỉnh nửa mê, có khi còn chẳng ý thức tay mình đang nhuốm máu. Càng là người thiếu kiên định thì tâm tình càng được khuếch đại nhưng là theo chiều hướng tiêu cực.
Mâu thuẫn cỏn con ngày thường trực tiếp trở thành huyết hải thâm thù, không đội trời chung.
Toàn bộ Tu chân giới đều rối loạn.
Ngay lúc đó, Chưởng môn Danh Quyền cùng các Trưởng lão chưa đi xa, đương nhiên cũng cảm nhận được lời triệu hoán của Ác trùng mẹ, đau đớn quỳ khuỵu xuống đất, vô lực hướng mắt về cánh rừng kia.
“Chưởng môn, trận pháp bên kia xảy ra vấn đề! Chúng ta ở đây chống đỡ hay qua đó xem tình hình?”
Danh Quyền vịn cây gượng đứng dậy: “Không, chúng ta không đủ lực quản bên đó, vẫn nên an phận chờ ở đây thì hơn. Con Ác trùng mẹ kia chắc chắn đang gặp nguy hiểm chí mạng nên mới hoảng hốt triệu hoán nhiều Ác trùng con đến trợ lực, bằng không nó cũng không dám phô trương thanh thế tới mức này. Chúng ta chỉ cần ở yên đây thôi, mọi chuyện sắp ngã ngũ rồi.”
Nếu con Ác trùng kia ngã đài, vậy lợi ích lớn nhất sẽ về đâu? Khỏi đoán, những hành động trước đây của bọn họ, cho dù có bạo ngược đến đâu đều sẽ trở thành nếm mật nằm gai, vì đại cục mà hi sinh. Chẳng còn hiềm nghi nào có thể lung lay địa vị của Vân Môn phái ở Tu chân giới nữa. Cái viễn cảnh ấy sẽ đến sớm thôi.
Nếu như con sâu còn sống thì cũng chẳng sao, dù gì thì mọi chuyện vẫn thế, vẫn về vòng tuần hoàn cũ, kiếm vật chủ có Ác trùng con ký sinh là có thể an ổn sống qua ngày.
——————
Kết giới nát vụn, tiếng rống gầm vang nhưng bốn người vẫn bình yên vô sự.
Ngoại trừ Phương Trường có chút đau tai vì tiếng ồn quá lớn, còn lại không có chuyện gì quá nghiêm trọng.
Bên ngoài toàn bộ Tu chân giới cơ hồ đã rối thành một nùi.
Nhưng bên trong, Phương Trường, Trương Mậu Lâm, Diệu Khê và Lệ Minh Viễn như chẳng liên quan gì đến với thế giới ngoài kia, nên làm gì thì làm đó.
Ngoại trừ chim sáo.
Nó sắp không chịu nổi nữa rồi.
Tục ngữ có câu: Một núi không thể chứa hai cọp.
Ác trùng mẹ và Ác trùng mẹ ngụy trang – chính là chim sáo – sẽ có xung khắc nhất định.
Trong sơn động kia, gần như chim sáo chỉ mượn công năng của Ác trùng mẹ để thử tách Ác trùng con ra khỏi dân thường vô tội, mà đã là hàng mượn thì sao có thể tốt bằng bản gốc.
Độ tồn tại của chim sáo quá thấp, đúng là nó có công năng khống chế Ác trùng con thật, nhưng quá thấp. Thấp đến mức con Ác trùng mẹ chính quy kia từ đầu tới cuối chẳng hề đến ý tới nó. Có điều, Ác trùng không để ý tới nó thì sao? Nó vẫn tạo được ảnh hưởng với Ác trùng con đó thôi, cho dù ít nhưng thế cũng đủ rồi.
Trong tiếng gầm rú của Ác trùng mẹ, thân thể chim sáo không tự chủ được mà sinh ra kháng cự.
Phương Trường trợn mắt há hốc mồm nhìn chim sáo xông tới như một dũng sĩ việc nghĩa chẳng từ nan, liều chết chọc thẳng vào hai mắt Ác trùng mẹ.
Phương Trường: “…”
Chim sáo lao tới quá nhanh, căn bản cậu không kịp cản. Dù sao Ác trùng mẹ cũng là yêu thú bậc Hóa thần, mà nhiều lắm tu vi của chim sáo chỉ cao hơn Phương Trường một bậc. Chênh lệch lớn đến vậy, chim sáo đây là đang lao nhanh trên con đường tìm chết!!! Người ta thường nói “Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết” nhưng trường hợp này ruồi muỗi lại lao lên trước đỡ đao mới nguy.