Dịch thuật: Aficio Long Nhất nói xong chân khẽ điểm, thân hình như hóa thành làn khói mỏng bay lên theo đường cũ. Tấm gỗ lát trần đã được đặt vào đúng vị trí ban đầu, từ bên ngoài không nhìn thấy chút khác biệt nào.
Mế Á hoàng hậu hơi ngẩn người ra, thần tình biến đổi khó đoán, không hiểu đang nghĩ gì.
Lúc này, Bối Toa đã mặc y phục chỉnh tề bước ra khỏi tấm lụa, liền phát hiện Long Nhất đã đi rồi, trong không khí còn vương lại chút mùi vị dễ chịu của nam nhân.
"Hắn đi rồi sao? Tên xú tiểu tử đó cứ nói đến là đến, nói đi là đi, đáng ghét quá thôi." Bối Toa bực bội nói, phiền muộn ngồi phịch xuống trường kỷ.
Mễ Á hoàng hậu hồi thần lại, khẽ cười bảo: "Còn không chịu nói thật ra hả, cháu quen hắn thế nào?"
Bối Toa lúc này cũng không dấu diếm nữa, liền kể lại toàn bộ sự tình phát sinh ở Luận Võ Đại Hội của Man Ngưu tộc, chẳng qua nàng lược bớt đi chuyện ở trên núi hôm ấy thôi.
Mễ Á hoàng hậu cười mà như không cười nhìn Bối Toa, không hỏi gì thêm nữa.
Long Nhất phóng vào cửa sổ của nhà xí, phủi phủi đi bụi bặm bám trên người, chợt phát hiện ra dây chuyền lấy được từ trên người Mễ Á hoàng hậu đang nằm trong tay mình.
Được rồi, để lần sau trả lại cho bà ta vậy. Long Nhất lúc lắc sợi dây chuyền mấy cái rồi ném vào trong không gian giới chỉ.
Bước vào trong phòng, hắn liền thấy Lăng Phong đang ưu nhã nhẹ nhàng thưởng thức một bôi mỹ tửu, thần tình hết sức thanh thản.
"Long Nhất, huynh mới từ nhà xí đi ra sao?" Lăng Phong nhìn Long Nhất cười nhạo.
"Cái gì hả?" Long Nhất có vẻ không hiểu ý.
"Đệ tưởng huynh thích trốn trong nhà xí nên mới bảo người đi gọi, thế nên phát hiện ra huynh đâu mất tiêu chẳng thấy bóng dáng." Lăng Phong cười hắc hắc.
"Ách…" Long Nhất ngượng ngùng cười theo, ngồi đối diện với Lăng Phong.
Lăng Phong không hề hỏi xem Long Nhất vừa mới đi đâu. Y bắt đầu tán phét chuyện trên trời dưới biển về đủ mọi thứ từ ma pháp, võ kỹ cho đến nữ nhân rồi cục thế của đại lục. Long Nhất phát hiện ra rằng tiểu tử Lăng Phong này hiểu biết thật nhiều, đã vậy còn có tài năng nối liền bất cứ hai chủ đề nào lại với nhau, mà nghe như dân chuyên nghiệp nói vậy.
Cứ vừa uống vừa nói chuyện như vậy, đêm đã về khuya, Mễ Á hoàng hậu và Bối Toa rời đi từ sớm, trên đại lộ chỉ còn đôi ba người khác bộ hành bước đi, ma pháp đăng trên các cửa hàng dần dần từng cái một bị tắt đi.
Long Nhất và Lăng Phong chân nam đá chân chiêu ra khỏi Túy Hương Lâu, cứ thế mà lè nhè nói lớn tiếng, bộ dạng đúng kiểu tửu quỷ điển hình. Long Nhất không hề dùng nội lực để bức hoàn toàn rượu ra khỏi cơ thể, bởi vì hắn thấy cảm giác nửa say nửa tình này rất sảng khoái, chân như dẫm trên muôn hoa, như thể đằng vân giá vụ.
Hai gã cứ nói toáng lên đủ chuyện lung tung. Long Nhất vô thức đặt tay lên bờ vai gầy gò của Lăng Phong nhưng y không tránh né, lại còn khoác tay ngang lưng hắn. Cả hai cứ thế mà đi về Thánh Ma học viện.
"Lăng Phong, ngươi… tiểu tử ngươi trên người sao lại thơm vậy, chẳng phải là như nữ nhân sao." Long Nhất lè lưỡi ra cười nói. Mũi hắn phảng phất một đợt hương thơm thanh nhã, hầu như không bị mùi rượu lấn át.
"Ta… ta vốn là…" Lăng Phong nói tới đây đột nhiên chân bước loạng choạng, lời chưa nói hết đã phải nuốt lại, còn cái tên Long Nhất đang buồn ngủ díp mắt kia cũng không nói tiếp chủ đề này nữa.
Vào trong túc xá, mở toang cửa, cả hai bước tới trường kỷ nơi phòng khách ngã thành một cục xuống. Ngã một cái, mi mắt nặng ngàn cân cũng không còn mở nổi nữa, họ chỉ còn biết cứ ôm nhau như thế mà ngủ.
Ánh trăng nhu hòa len qua cửa sổ chiếu lên người hai gã. Nếu lúc này có ai xông vào chắc nghĩ đây là hai kẻ đồng tính mất.
Nửa đêm, Lăng Phong mơ mơ hồ hồ mở mắt, cố gắng chớp chớp mấy cái, ý thức đã tỉnh táo hơn đôi chút. Lúc này y mới phát hiện mình đang nằm trong lòng một người khác, bụng dưới còn bị một thứ gì đó cứng cứng chọc vào. Y kinh hãi trong lòng, lập tức ngồi bật dậy, mới phát hiện thì ra người bên cạnh là Long Nhất. Y nhớ ra hai người cùng uống rượu rồi say xỉn trở về túc xá, nghĩ đến đây mặt y không khỏi đỏ hồng lên.
Tên tiểu tử này mang gì theo trên người vậy nhỉ? Lăng Phong cảm giác sự lạ ở bụng dưới thầm băn khoăn. Y dịch người xuống trường kỷ, nhìn vào nơi hạ thân của Long Nhất, liền thấy ngay khố tử của hắn đội lên một túp lều có hình tựa chiếc ô.
"Cái đồ đang chết này." Lăng Phong đỏ mặt mắng thầm, thần tình đơn giản là không khác chi thiếu nữ đang xấu hổ.
Cảm giác thấy thân thể đầy mùi rượu, Lăng Phong nhăn mặt nhíu mày đi thẳng vào phòng tắm.
Đóng cửa cẩn thận rồi, Lăng Phong bắt đầu cởi bỏ y phục trên người. Điều đáng kinh ngạc là trước ngực y bị bó chặt bởi một sợi dây lưng bạch sắc, tháo ra một cái liền bật tung ra một đôi ngọc nhũ khiết bạch như ngọc vun cao, rung rung tỏa hương thơm đặc trưng.
"Dạo này ủy khuất các ngươi rồi." Lăng Phong thương cảm đặt tay lên ngọc nhũ mình, nhỏ giọng nói.
Lăng Phong lấy ra một viên thuốc đạm lục sắc từ trong không gian giới chỉ rồi nuốt xuống. Khuôn mặt thanh tú liền biến dạng thành mông lung như phủ một tầng sương khói nhìn không rõ.
Khi mọi thứ trở nên rõ ràng, trong kính hiện lên một gương mặt xinh đẹp điên đảo chúng sinh, mái tóc nâu biến thành xanh lam, nhãn châu cũng biến thành màu của hải dương. Làn da nàng mịn màng không chút tỳ vết, mi như lá liễu, đường nét hài hòa. Chiếc mũi nhỏ mà cao, biểu hiện cá tính kiên cường. Đôi môi đỏ hồng mềm mại lại mang tính quyến rũ đầy nữ tính. Đó chính là một gương mặt tuyệt mỹ chứa đựng sự mâu thuẫn, lộ ra vẻ phong tình lạ lùng cùng sức hấp đẫn vô cùng.
Vòi nước vừa được vặn, dòng nước tắm ấm áp phun ra làm bốc lên những đợt hơi nước liên miên, va chạm vào ngọc thể hoàn mỹ vô hà ấy. Lăng Phong nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể mềm mại, ngọc nhũ và vùng riêng tư đầy hoa cỏ tất nhiên là được chiếu cố đặc biệt rồi.
Nhưng đúng lúc đó, Long Nhất đang ngủ ngon chợt thấy có ý muốn đi xả hơi. Hắn mắt nhắm mắt mở bước đi như mộng du tới phòng tắm có ánh đèn, tay vừa chạm vào núm cửa khẽ xoay, cửa liền mở ra.
Lăng Phong đang xoa dầu thơm lên người thì bị sự xâm nhập ngoài ý liệu này làm cho ngây ra.
Long Nhất lại như đang mơ ngủ cứ thế mà bước vào phòng tắm đang đầy hơi nước nóng ấy, mò thẳng đến khu nhà xí ngăn cách bởi một lớp ma pháp kính, dây lưng vừa tuột, tiểu huynh đệ kinh người tha hồ mà bắn phá như ở chỗ không người. Xong việc, toàn thân hắn run lên một cái đầy sảng khoái, rồi lại kéo quần mắt nhắm mắt mở đi ra, rầm một cái ngã lên trường kỷ tiếp tục giấc mộng lành.
Lăng Phong lúc này mới bình tâm trở lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên như có lửa đốt. Không ngờ nàng lại hoàn toàn xích lõa trước mặt một nam nhân, hơn nữa khiến người ta vừa xấu hổ vừa tức giận ở chỗ là nàng đã trông thấy người anh em ghê gớm của hắn.
"Cái bộ dạng của hắn chắc là vẫn còn chưa tỉnh, vậy nên còn chưa nhìn thấy ta." Lăng Phong thầm tự an ủi, thế nhưng trong lòng lại thấy có gì đó khó chịu.
"Nếu hắn quả thực đã trông thấy ta, ta nhất định móc mắt hắn ra." Lăng Phong giơ nắm đấm nhỏ nhắn dứ dứ vào tấm kính bực dọc nói. Nhưng nhớ lại chuyện tối nay đi uống rượu cùng Long Nhất, nàng thấy rất vui vẻ, trước giờ chưa từng vui thế bao giờ. Theo đó, trong mắt nàng bất giác hiện lên một tia ấm áp.
Sáng ngày hôm sau, Lăng Phong rời khỏi chiếc giường êm ái của mình. Sau khi sự tình đêm qua phát sinh, nàng cứ nằm mà nghĩ ngợi lung tung, căn bản không thể ngủ ngon giấc.
Vừa mới ra khỏi cửa nàng phát hiện ra Long Nhất đã không còn thấy ở trường kỷ nữa, trong phòng tắm vang ra tiếng nước chảy.
"Long Nhất, huynh mau lên, đệ muốn vào nhà xí." Lăng Phong gõ gõ vào cánh cửa, giọng nói có phần gấp gáp.
Long Nhất đang thoải mái tắm táp liền đáp: "Cửa không cài, đệ tiến vào đi, ta còn chưa tắm xong."
"Huynh ở trong đó ta vào làm gì." Lăng Phong không khỏi nhớ lại chuyện đêm qua, ngượng ngùng nói giọng cáu bẳn không mấy hảo khí.
"Có gì mà không được, đều là đại lão gia như nhau, ngại gì chứ." Long Nhất cười nói bên trong.
"Đó là thói quen của đệ, huynh mau lên." Lăng Phong nói.
"Lăng Phong, ta biết vì sao ngươi không dám vào rồi. Có phải do cái JJ của ngươi quá bé nên tự ti không? Sợ thấy người huynh đệ hùng hậu của ta hả?" Long Nhất cười hắc hắc, trêu chọc không chút cố kỵ nào.
Lăng Phong khẽ lùi một bước, hừ lạnh một tiếng trở lại ngồi trên ghế. Tên hỗn đản này da mặt quả là dày. Nếu nàng là nam nhân đương nhiên chẳng ngại gì mà bước vào, vấn đề ở chỗ nàng không phải thế. Cứ nghĩ tới chuyện về sau còn phải cùng chung sống với nam nhân này trong một căn hộ, bao nhiêu điều bất tiện xảy ra có thể nghĩ tới được. Chẳng qua có hắn ở cùng, cuộc sống khẳng định là có rất nhiều điều thú vị.
Long Nhất không nghe thấy động tĩnh gì từ Lăng Phong, vội vàng lau khô thân mình, mặc chiếc quần ngắn rồi bước ra. Tiểu tử này thật là e thẹn, hắn không nên để y phải nhịn mà chết chứ.
Lăng Phong thấy Long Nhất xích lõa nửa thân trên bước ra, hạ thân chỉ che đậy bởi nội khố, nơi đó còn vồng lên một cục. Thân thể nàng nhất thời trở nên khô nóng, ánh mắt muốn tránh ra chỗ khác.
"Lăng Phong, hâm mộ quá hả. Đây mới gọi là thân hình của nam nhân." Long Nhất hít hơi rồi nén lại, gồng lên làm hiện rõ những cơ bắp đầy khí lực trên thân thể cân đối.
Lăng Phong cố gắng nhịn lại cơn xấu hổ, quan sát một lượt thân thể Long Nhất, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Nàng ngẩng cao đầu bước qua người hắn vào phòng tắm, chuyện này phải rút kinh nghiệm mới được. Đóng cửa cài then rồi nàng còn bố hạ thêm một kết giới nữa.
Long Nhất mỉm cười nhún vai, tiểu tử này đúng là ghen tỵ rồi.
Hôm nay là ngày đầu tiên Long Nhất học tập tại Thánh Ma học viện. Trong lòng hắn có chút hiếu kỳ cùng hưng phấn. Ở tiền thế hắn từ bé đã được quốc gia nuôi dưỡng huấn luyện, chưa từng được đến trường bao giờ. Còn dạy dỗ cái xác Tây Môn Vũ này từ nhỏ đến lớn toàn là các giáo sư chuyên môn, đâu cần phải tới học viện học tập.
Vừa nhớ đến khi nam giáo sư đó phân cho mình vào lớp thủy hệ ban A, cao cấp ma pháp hệ xong, đám nam sinh vây quanh đều tỏ ra đố kỵ. Hắn liền thấy rất kỳ vọng với việc bắt đầu cuộc sống nơi học viện này.