Dịch thuật: Aficio Thời gian ngọt ngào quả thích thú vô cùng. Đêm đó Long Nhất và Long Linh Nhi nằm bên nhau, nói không biết bao nhiêu lời ngọt ngào, làm cho Long Linh Nhi say giấc rồi mà gương mặt xinh tươi còn đọng nụ cười.
Vì Long Linh Nhi phải đi cùng Phổ Tu Tư từ sớm nên khi trời còn chưa sáng hẳn Long Nhất đã lay tỉnh nàng. Mới sáng sớm, Thánh Ma học viện vẫn còn chìm trong màn yên tĩnh, lác đác nghe thấy vài học sinh khắc khổ dậy rèn luyện thân thể.
Hai người đi tới túc xá nữ cao cấp mà Long Linh Nhi trú tại. Muốn đi thì cũng nên nói với Tây Môn Vô Hận mấy lời chứ. Tới cổng túc xá họ liền bắt gặp người giữ cổng, Âu đại mụ.
Long Linh Nhi nhiệt tình mỉm cười gọi bà, nói với Long Nhất: "Chàng đợi thiếp ở đây một lát, thiếp đi nói với Vô Hận mấy lời."
Long Nhất nhìn thân ảnh của Long Linh Nhi biến mất trên cầu thang, đang muốn tìm chỗ nào để đột nhập vào thì chợt cảm giác tai mình lạnh đi, gây nên cảm giác nổi gai ốc.
Long Nhất quay đầu lại nhìn thấy Âu đại mụ vừa thu hồi lại nhãn thần, đột nhiên cảm giác một sự quen thuộc bèn cẩn thận rà soát lại trong đầu. Vừa rồi cảm giác phát rét ấy rõ ràng là bị nhuệ khí kích khởi, lẽ nào Âu đại mụ này đúng như Tây Môn Vô Hận nói, đạt tới cảnh giới đại kiếm sư rồi.
Nhìn Âu đại mụ quay người bước ra xa, mắt Long Nhất cứng lại. Thân hình hắn loáng lên như sóng nước, người tựa tên rời cung bắn về phía bà, năm ngón tay như vuốt chim ưng giương ra nhằm vào cổ bà.
Âu đại mụ vẫn y nhiên bước tới trước, như thể không cảm giác chút nguy hiểm nào. Trảo của Long Nhất gần đến cổ bà khoảng một tấc thì buộc phải dừng lại, thu hồi, thân hình trở về chỗ cũ. Hắn kinh ngạc không thôi, Âu đại mụ này đúng là người bình thường, vậy cảm giác nhãn thần sắc bén đó là từ ai?
Âu đại mụ ngồi trong căn phòng ngăn cách bởi một lớp ma pháp kính, đôi mắt nhìn hắn như đề phòng kẻ trộm chỉ chực cơ hội bà lơi lỏng là lẻn vào. Biểu hiện này khiến cho Long Nhất nghi hoặc không ngớt, có lẽ vừa xong không phải bà ta chăng?
Nha đầu này sao giờ vẫn chưa xuống, nói mấy tiếng làm gì mà lâu thế được? Long Nhất nghĩ thầm quay người giả vờ như rời đi, đợi Âu đại mụ buông lơi cúi đầu xuống hắn liền vận khởi Càn Khôn Đại Na Di lướt vào.
Âu đại mụ ngẩng đầu lên, nhãn tình mờ đục chợt sáng trong. Bà lắc đầu mắng một câu: "Hỗn tiểu tử, vẫn không thực thà chút nào."
Long Nhất quen đường quen lối lần tới cửa phòng Long Linh Nhi, ẩn ước nghe được tiếng cười huyên náo. Cửa túc xá không ngờ khẽ đẩy đã mở ra, chắc là quên không chốt lại. Bước vào trong, Long Nhất bước tới cửa buồng ngủ, thấy Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận đang cười đùa cuộn vào nhau trên giường thành một khối, người nọ chọc lét người kia.
Nếu là lúc bình thường Long Nhất tối đa cũng chỉ nuốt hai cục nước bọt thôi nhưng hiện tại máu mũi hắn chực tóe ra rồi, quả là xuân quang xạ tiết. Nếu như thân thể Long Linh Nhi thì không sao, mỗi một tấc da thịt của nàng hắn đều quen thuộc vô cùng nhưng tiết lộ xuân quang lại là Tây Môn Vô Hận. Trên người nàng chỉ còn nội khố màu hồng phấn, càng chết người hơn đó chính là đồ mới mua được hôm đó, vải đã ít lại còn như trong suốt, thêm vào đó hai ngươi cứ uốn éo qua lại khiến cho mảnh vải cuối cùng ấy cũng bị xộc xệch lên xuống.
Không để ý, áo ngực của Tây Môn Vô Hận bị Long Linh Nhi kéo ra làm lộ một đôi ngọc nhũ vun cao thanh tú, chỉ đáng tiếng rằng Long Nhất nhìn thấy ở góc nghiêng. Nhưng cự ly gần vậy, Long Nhất cũng không tiêu nổi rồi.
"Phi lễ vật thị, phi lễ vật thị." Long Nhất tự nhủ nhưng nhãn châu như bị niêm phong không cử động chút nào.
Tây Môn Vô Hận bị Long Linh Nhi tập kích bất ngờ kinh hãi kêu lên muốn kéo lại áo ngực nhưng Long Linh Nhi lẽ nào để nàng được như ý. Long Linh Nhi giữ lấy tay Tây Môn Vô Hận, cười đùa: "Vô Hận, cái meo meo của ngươi lớn hơn nhiều rồi đấy."
"Làm gì có, mau thả ta ra." Tây Môn Vô Hận hờn dỗi nhưng không tiếp tục vùng vẫy nữa. Hai người từ nhỏ đã trêu đùa nhau, thân thể của nhau đã quá quen thuộc, kiểu cùng xích lõa thế này đâu có lạ lẫm.
"Rõ ràng là có mà, ta khám đây." Long Linh Nhi cười hi hi lấy tay nắm lấy một bên ngọc nhũ của Tây Môn Vô Hận bóp bóp khiến cho gương mặt xinh tươi của Tây Môn Vô Hận đỏ bừng.
"Oa, còn nói là không có nữa hả, một tay của ta mà nắm không hết này." Long Linh Nhi cười hi hi. Không hiểu tại sao trong đầu nàng đột nhiên hiện ra tình cảnh Long Nhất làm trò xấu trên ngọc nhũ của mình, bất ngờ hai mắt si mê thất thần.
"Hảo Linh Nhi, mau thả ta ra. Nhị ca ta còn đang đợi ngươi ở dưới tầng mà." Tây Môn Vô Hận khẩn cầu.
Long Linh Nhi hồi thần lại, nhãn châu bông nhiên đảo một vòng. Nàng cười khẽ: "Tên sắc lang đó khi phụ ta, hôm nay ta phải khi phụ muội muội bảo bối của hắn."
Tây Môn Vô Hận thấy nhãn thần không chút hảo ý của Long Linh Nhi, trong lòng lại có chút kinh ngạc vui mừng, không phải nàng thích bị giễu cợt mà Long Linh Nhi từ sau sự kiện ấy chưa từng tỏ ra vẻ đùa bỡn tinh nghịch này. Hôm nay thấy được biểu tình đó nàng đương nhiên là vui mừng rồi.
Khi Tây Môn Vô Hận thần sắc biến đổi, Long Linh Nhi đột nhiên cúi đầu xuống lè lưỡi ra liếm lên hạt anh đào màu phấn hồng của Tây Môn Vô Hận.
Tây Môn Vô Hận lập tức mặt đỏ bừng, bực bội nói: "Linh Nhi, ngươi làm gì đó?"
"Hi hi, nhị ca ngươi khi phụ ta như thế đấy." Long Linh Nhi cười giỡn. Nói xong lại ngậm hẳn lấy hạt anh đào, học theo cách kích thích của Long Nhất.
"Linh Nhi, đừng." Thân thể mềm mại của Tây Môn Vô Hận run run. Mặc dù Long Linh Nhi là người bạn thân thiết trong khuê phòng nhưng nàng cũng có phần không chịu đựng nổi cách trêu chọc này. Nàng dùng sức lật người đè lên Long Linh Nhi, gương mặt xinh tươi đang đỏ lên như bị đốt dúi dúi vào người Long Linh Nhi mấy cái.
"Linh Nhi, ngươi đúng là đã bị nhị ca ta làm cho hư hỏng rồi." Tây Môn Vô Hận nói.
Long Linh Nhi cười nhẹ: "Phải rồi, thế nên nếu trách thì đi trách nhị ca ngươi ấy."
Long Nhất đứng ở cửa buồng ngủ nhìn mà thấy miệng lưỡi khô khốc. Hai xú nha đầu này không ngờ lại làm trò đùa bỡn nhau, hại hắn toàn thân bốc khói, có cảm giác chỉ muốn xông lên giường với hai nàng.
Nhưng, rất mau Long Nhất nhớ ra Tây Môn Vô Hận là muội muội của hắn vậy mà hắn không ngờ lại nhìn trộm, hơn nữa còn nảy sinh ra ý niệm tà ác. Hắn nhất thời toát mồ hôi lạnh, thân hình loáng lên biến mất khỏi cửa buồng, vừa hay Tây Môn Vô Hận quay đầu lại, trước mắt nàng như hoa đi.
Tây Môn Vô Hận giật mình, đột nhiên nhớ lại tốc độ như quỷ mị của nhị ca nàng, lẽ nào vừa xong những chuyện nháo loạn với Long Linh Nhi đều bị hắn trông thấy hết? Vậy chẳng phải là…
Tây Môn Vô Hận lập tức khoác lên một chiếc áo dài chạy ra nhìn qua cửa sổ, cúi đầu ngó quanh, thấy Long Nhất đang ngồi trên một cây đại thụ, giở trò vô sỉ buông lời trêu chọc các nữ học sinh đi qua. Xem ra vừa xong đúng là mình bị hoa mắt rồi, nàng không khỏi thở phào một hơi.