Dịch: hoangthuong
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Hoàng hôn dần buông, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây tạo thành những dải ánh sáng màu vàng rực rỡ. Long Nhất cùng mọi người bận rộn chuẩn bị cho bữa tối. Trong Ma ảo sâm lâm nhỏ bé này thứ nhiều nhất chính là ma thú. Mỗi khi đến bữa, không cần Long Nhất phân phó, đám tham ăn Tiểu Tam cùng Hỏa kì lân, Cuồng lôi thú đã săn về một đống mồi như một ngọn núi nhỏ.
Nhóm Long Nhất tận tình hưởng thụ đồ ăn trong tay. Đám nữ nhân một mặt vừa thán oán chỗ cần nở không nở, chỗ không cần nở lại nở, một mặt lại chẳng thèm giữ gìn hình tượng yểu điệu thục nữ cứ thả sức ăn to uống lớn.
"Phụ….thân." Vào lúc Long Nhất đang kể chuyện tiếu lâm cho mọi người nghe, một thanh âm non nớt đột nhiên vang lên.
Long Nhất tức thì ngừng kể. Hắn nhìn ra xung quanh, thấy vẻ mặt chúng nữ cũng lộ nét ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: "Vừa rồi các nàng có nghe thấy tiếng gì không?"
Chúng nữ đều nhất loạt gật đầu như gà mổ thóc. Long Nhất gãi gãi đầu, quét mắt nhìn qua Tiểu Tam, Hỏa kì lân, Cuồng lôi thú cùng Đại đầu quái, nhưng không phát hiện ra có gì khác thường.
Long Nhất nhíu mày, thầm kêu kì quái. Hắn vỗ lên đầu Đại đầu quái đang xoắn xuýt bên chân hắn, cười hỏi "Không phải con nói đấy chứ?" Nói xong hắn lôi từ trong không gian giới chỉ ra một bình nước rót ra, đoạn cố sự vừa kể khiến gã miệng khô lưỡi nóng.
"Phụ…… thân." Thanh âm non nớt ấy lại vang lên. Long Nhất vừa mới uống một ngụm nước liền phun ra như mưa lên đầu Đại đầu quái bên cạnh. Hắn nghe rất rõ thanh âm ấy vang lên ngay bên cạnh chân.
Lúc này chúng nữ cũng hét lên chói lói rồi lùi lại, chằm chằm nhìn Đại đầu quái ở bên chân Long Nhất như nhìn thấy quỷ.
Long Nhất ngạc nhiên, nhìn biểu tình chư nữ hắn xác định rõ ràng tiếng nói vừa rồi là Đại đầu quái phát ra.
Long Nhất gạt đám xúc tu trên đầu Đại đầu quái ra, giọng nói căng thẳng hỏi: "Ngươi đang nói sao?"
"Phụ thân." Cái mồm rộng ngoác của Đại đầu quái mấp máy phát ra âm thanh non nớt, cặp mắt nhỏ ái mộ nhìn hắn.
Long Nhất liền cảm thấy choáng váng. Thánh thần ơi, Đại đầu quái nói được tiếng người? Hắn không tự chủ được lùi lại hai bước, thế giới này cũng thật quá điên rồ a.
Cảm thụ thấy Long Nhất đang giới bị, Tiểu Tam, Hỏa kì lân cùng Cuồng lôi thú liền tiến lên bao vây Đại đầu quái, thèm thuồng nhìn nó. Chỉ cần Long Nhất có một ý niệm, bọn chúng lập tức xé Đại đầu quái ra thành từng mảnh nhỏ.
"Phụ thân." Đại đầu quái cảm thụ khí thế hung mãnh của bọn Tiểu Tam, toàn thân không nhịn được run rẩy, ủy khuất nhìn Long Nhất.
Long Nhất cùng chúng nữ nhìn nhau hãi hùng giống như gặp quỷ. Ma thú biết nói, đơn giản là chưa từng nghe thấy a.
Long Nhất nhìn bộ dạng ủy khuất của Đại đầu quái, trong lòng không khỏi mềm ra, cũng dần bình tĩnh lại. Nó gọi hắn là phụ thân, phần lớn có lẽ là kết quả Tây Môn Vô Hận mấy ngày liền lặp đi lặp lại không ngừng. Trước giờ tuy chưa từng nghe ma thú biết nói, nhưng thế giới rộng lớn này không gì mà không có, xuất hiện ma thú có thể nói tiếng người cũng khả dĩ có thể chấp nhận được.
Long Nhất khoát tay giải tán đám Tiểu Tam, vẫy tay gọi Đại đầu quái lại, cẩn thận xem phải nhìn trái nó rồi hỏi: "Ngươi vì sao biết nói tiếng người vậy?"
"Phụ thân." Đại đầu quái lại gọi một tiếng, thân hình tròn tròn cạ cạ lên cánh tay Long Nhất, bộ dạng tỏ ra rất vui mừng.
Lúc này, Lăng Phong cùng tam nữ cũng vây quanh, chăm chú nhìn Đại đầu quái tấm tắc xưng kì. Lăng Phong nói: "Theo đệ thấy, Đại đầu quái mới học đã có thể nói được, trí lực của nó khẳng định tương đương một tiểu hài tử."
Tây Môn Vô Hận le lưỡi cười nói: "Nhị ca, huynh tự nhiên có một nhi tử bảo bối nha."
"Có một nhi tử như thế cũng không tệ." Long Nhất ha ha cười thừa nhận.
"Cháu ngoan, mau gọi cô cô nào." Tây Môn Vô Hận trêu chọc Đại đầu quái.
Nhưng Đại đầu quái mở mồm ra cũng chỉ nói được hai từ "phụ thân", rất hiển nhiên nó hiện giờ chỉ nói được hai từ đó.
Về sau, chư nữ giống như là vớ món đồ chơi tuyệt hảo này, mỗi ngày đều vừa đi vừa dạy Đại đầu quái nói, thật là vui vẻ không gì bằng.
Thực khiến người khác vui thích lẫn ngạc nhiên là, Đại đầu quái này thực sự giống như một đứa trẻ nhỏ, có năng lực học tập siêu cường. Hiện tại có thể mở mồm gọi Vô Hận là cô cô, hay cái gì mà Nhan tỉ tỉ, Nhân Nhân tỉ tỉ, Lăng Phong ca ca, hơn nữa còn nhận ra được từng người.
Đấy mà là một con ma thú sao? Thực không khác gì con người cả. Long Nhất trong lòng thầm nghĩ. Hắn bắt đầu điên cuồng tìm các loại sách vở từ thư viện trong không gian giới chỉ, muốn xem xem liệu có những ghi chép nào về chuyện này không. Nhưng rất tiếc, hắn không hề tìm thấy gì.
"Phụ thân, đói." Đại đầu quái đột nhiên dừng lại, ánh mắt háo hức nhìn Long Nhất.
Long Nhất cười khổ thở dài. Từ lúc Đại đầu quái học cách biểu đạt ý nghĩ muốn ăn đến giờ, câu này một ngày phải nói hơn mười lần. Xem ra từ trước tới nay nó không bao giờ được ăn no, bởi vì dù có ăn bao nhiêu chăng nữa, vẻ mặt nó vẫn tỏ ra chưa được thỏa mãn.
Long Nhất tiện tay săn một ma lộc ném cho nó rồi đi tiếp. Đứa con này quả thực khó nuôi a, với sức ăn của nó, một gia đình bình thường khó mà nuôi nổi.
Cứ đi như vậy ba ngày sau một con sông lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt đám Long Nhất. Bề rộng con sông khoảng trăm trượng, chia đôi ma ảo sâm lâm thành hai phần, uốn lượn chảy không thấy tận cùng, sóng vỗ lăn tăn, sâu không thấy đáy. Hai bên bờ sông là hai hàng liễu, gió vừa nổi lên, đầy trời là những cành liễu phất phơ nghiêng ngả theo chiều gió sà sát mặt nước, khung cảnh thực nên thơ.
Long Nhất thần sắc chợt ngưng trọng, nhìn rặng dương liễu mọc theo hệ thống, các cây cách đều nhau, đấy tuyệt đối không thể do tự nhiên mọc như thế, nhất định là do được trồng lên.
"Nơi đây có người sinh sống." Lăng Phong mở miệng nhận xét. Những nữ nhân còn lại cũng không phải đồ ngốc, đều đã phát giác ra điểm khác thường.
"Ẩn cư nơi đây nhất định không phải là người thường, nếu như gặp phải, ngàn vạn lần không được lỗ mãng. Mọi người chia ra tìm kiếm, xem xem có phòng ốc gì không." Long Nhất cẩn thận phân phó.
Trong lúc mọi người chia ra tìm hiểu, Đại đầu quái vẫn luôn ở bên Long Nhất đột nhiên không đi nữa mà chăm chú nhìn rặng liễu bên sông, thần tình tỏ ra cực kì bất an.
"Sao vậy? Đại đầu." Long Nhất ngồi xuống hỏi.
"Sợ, người xấu." Đại đầu quái cất giọng non nớt hoảng sợ nói, trong đôi mắt nhỏ lộ xuất thần sắc sợ hãi.
Người xấu? Long Nhất trong lòng giật thót. Không lẽ người sống ở đây là người xấu? Thần sắc hắn biến đổi không ngừng. Vừa định kêu gọi toàn bộ đám nữ nhân đã chia nhau ra quay trở về, liền nghe thấy phía sau đã vọng lại tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếp đó nghe tiếng kêu của Lăng Phong, hiển nhiên đang thất thế. Long Nhất hú một hơi dài, thân hình biến thành làn khói mỏng lao vọt tới chỗ Lăng Phong.
PHONG LƯU PHÁP SƯ