Phong Lưu Pháp Sư

chương 204: khó xử, giúp muội muội chải tóc : tieuminhtieubiên dịch & biên tập

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Raphael

Biên dịch & biên tập: Long Nhất Có lẽ trở về là một lựa chọn không sai lầm. Long Nhất trong lòng thầm nghĩ. Bất quá hắn tuyệt không muốn cuốn vào vòng ân ân oán oán giữa các gia tộc môn phiệt. Hắn một khi trở về, tất sẽ liên lụy tới lợi ích của rất nhiều người, đến lúc đó sợ rằng cũng không phải do hắn định đoạt nữa. Cũng thật sự là hao tâm tổn trí a.

Chỉ lát sau, Long Nhất liền đi tới dưới lầu nữ sinh túc xá, liếc mắt thấy Âu đại mụ đang lúi húi bận rộn gì đó, thân hình chợt lóe lên vọt vào trong.

Âu đại mụ đứng thẳng lên, cặp mắt tinh quang lấp lánh nhìn theo. Vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt như cười mà không cười của Long Nhất.

"Âu đại mụ, đêm qua ngủ ngon giấc không?" Long Nhất cười hì hì hỏi.

Âu đại mụ sắc mặt khẽ biến, cất giọng khàn khàn nói: "Xú tiểu tử, còn không mau cút xéo đi."

Long Nhất cười hắc hắc, rốt cục xác định Âu đại mụ này chính là vị nữ Kiếm thánh có một chân* với gia gia hắn. Vốn hắn chỉ là hoài nghi. Bởi vì trong đêm trước khi tham gia đại hội mạo hiểm, hắn cảm thấy nhãn thần của Âu đại mụ này quen quen, đến tối qua sau khi lại gặp nữ Kiếm thánh đó, trong lòng hắn liền có hoài nghi. Vừa rồi thử một chút như vậy, quả thật đã giúp hắn minh bạch.

Long Nhất vọt lên lầu, trong lòng lại trầm tư. Đúng là quái sự năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều. Bà ta đường đường là một Kiếm thánh vì sao phải dịch dung thành một Âu đại mụ gác cửa tại Thánh Ma học viện đây? Chắc phải có mục đích gì rồi.

Long Nhất không tốn chút lực nào chấn mở cửa túc xá của Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận, lách người lọt vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Phòng khách không có ai, nhưng từ phòng tắm lại vọng ra tiếng nước chảy ào ào, vậy tức là có ai đó đang tắm bên trong. Long Nhất nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Long Linh Nhi, nhìn áo ngủ bằng gấm để bên đầu giường, còn trên giường lại không có người, vậy người đang tắm trong phòng tắm nhất định là nàng.

Ngồi ở trên chiếc trường kỷ êm ái, Long Nhất nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, nghĩ tới Long Linh Nhi ở bên trong đang dùng tay nhẹ nhàng kỳ cọ toàn thân, cổ ngọc trắng tinh đó, xương quai xanh tinh xảo, ngọc phong ngỗ nghịch như sóng lớn, đi xuống một chút là tiểu phúc bằng phẳng, đi xuống tiếp, đi xuống…

Long Nhất nghĩ đến đó trong lòng liền nóng như thiêu như đốt, ánh mắt một mảng nóng bỏng. Có lẽ đi vào cùng Long Linh Nhi tắm uyên ương, nàng sẽ càng xác định lại được tâm ý mình. Long Nhất trong lòng hắc hắc cười quái dị.

Tâm động không bằng hành động. Long Nhất đứng lên nhẹ chân nhẹ tay bước tới, đại thủ đặt lên tay nắm cửa phòng tắm, nhẹ nhàng xoay tròn rồi mở ra.

Cửa phòng tắm từ từ hé mở, trong làn hơi nước lượn lờ, một bóng lưng như tuyết bạch với những đường cong lung linh liền xuất hiện trước mắt Long Nhất. Đường nét của tấm lưng ong đó có thể nói hoàn mỹ, đặc biệt là kiều đồn tuyết bạch căng tròn quả thực khiến người ta ngất ngây.

Đây không phải là Long Linh Nhi. Long Nhất trong lòng cả kinh. Thân thể Long Linh Nhi mỗi bộ phận hắn đều vô cùng quen thuộc, mặc dù thân thể cũng đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở như nhau, nhưng trước mắt lúc này tuyệt đối không phải là nàng.

"Linh Nhi, người ta đang tắm, ngươi mở cửa để làm gì vậy?" Một giọng nói trong trẻo vang lên. Cơ thể xích lõa từ từ xoay lại, vừa quay đầu nhìn lên liền thấy Long Nhất ánh mắt vừa mới từ si mê biến thành kinh hoảng, thân thể mềm mại chợt cứng đờ biến thành trạng thái như hóa đá.

Long Nhất kinh ngạc nhìn thân thể hoàn toàn xích lõa trước mắt hắn lúc này, ngọc nhũ cao vút, khe sâu rãnh kín rõ ràng. Chỉ là người này không ngờ lại là tiểu muội Tây Môn Vô Hận của hắn, cái này…

Cả hai ngây ra nhìn nhau, đều bị chấn kinh đến lạc thần. Đột nhiên, Long Nhất giật mình một cái tỉnh táo lại trước. Hắn vội vàng quay đầu đóng cánh cửa lại, đặt mông ngồi xuống trường kỷ thở hổn hển, trong đầu thật sự khống chế không được ý niệm về một màn ướt át vừa mới hiện lên.

Long Nhất lắc lắc đầu, dùng sức tự tát mạnh lên mặt, trong lòng không ngừng nói: "Nàng là muội muội của ta, ta sao lại nghĩ lung tung gì thế."

Nhưng trong lòng hắn cũng đã có một loại khoái cảm cấm kỵ, có một tiếng nói khác vang lên trong lòng: "Cái gì mà muội muội chứ, ngươi cũng không phải thật sự là Tây Môn Vũ. Theo tâm linh mà nói, các ngươi chỉ là hai người xa lạ mà thôi, có gì mà không thể chứ?"

Long Nhất trong lòng run lên, vội vàng đè nén bóp chặt ý niệm đó, cho đến khi ý nghĩ tà ác này tan thành mây khói.

Lúc này Long Nhất chẳng biết xử trí sự khó xử này như thế nào, mà Tây Môn Vô Hận trong phòng tắm càng không chịu nổi. Nàng ngồi sụp xuống, khuôn mặt vùi vào hai bàn tay, mặc cho nước phun chảy ào ào lên tấm lưng ong óng ả của nàng.

Tây Môn Vô Hận trong lòng xấu hổ vạn phần. Khó xử không phải là cái quan trọng nhất, mà quan trọng nhất chính là trong lòng nàng trào lên một nỗi vui sướng khiến nàng tự thấy hổ thẹn. Long Nhất là ca ca nàng, nàng yêu ca ca, thân thể này cho hắn nhìn nàng tuyệt không cảm thấy tổn hại, ngược lại cảm thấy có chút mừng vui. Nhưng chính dạng cảm giác này làm cho nàng chẳng biết như thế nào đối mặt với Long Nhất. Nàng lo hắn sẽ biết đến bí mật nhỏ ấy trong nội tâm nàng, nói như vậy có khiến hắn chán ghét hay không, hắn có thể cho nàng ở lại bên cạnh hắn không?

Tây Môn Vô Hận lưỡng lự do dự trong phòng tắm hồi lâu, rốt cuộc đứng thẳng người lên, nhìn vào ma pháp kính ngắm chính mình đang đứng giữa làn hơi nước lượn lờ, ánh mắt mơ màng, hai gò má đỏ bừng, hiện ra một tiểu mĩ nhân tràn đầy xuân ý.

Tây Môn Vô Hận hít sâu một hơi, nhớ tới những lời đối thoại cùng Âu đại mụ tối qua. Âu đại mụ đã nói, nếu không thể bỏ qua cái nhìn thành kiến của thế tục, dũng cảm yêu Long Nhất, vậy hãy rời xa hắn thật xa. Nếu muốn ở lại bên hắn, vậy phải an phận, không chút tạp niệm làm thân muội muội của hắn.

Rũ bỏ thành kiến thế tục, Tây Môn Vô Hận không phải không nghĩ tới. Nàng thậm chí nghĩ tới cho dù nhất định như thiêu thân lao vào lửa, đốt cháy cả tính mạng cũng vẫn yêu, yêu hết mình, yêu cho đến trời long đất lở cũng không hối tiếc.

Nhưng mà, nàng cũng không phải là một thiếu nữ không có lý trí. Nàng và Long Nhất không phải chỉ là hai cá thể đơn độc. Đầu tiên một khi chuyện này bộc lộ ra, gia tộc nhất định sẽ hổ thẹn, hơn nữa nàng lo lắng nhất chính là Long Nhất sau khi biết được nàng có tâm tư đến cả thiên địa bất dung đó sẽ rời xa nàng, sẽ cùng nàng trở nên người xa lạ. Bởi vì có quá nhiều kiêng dè, nên nàng quyết định, ở lại bên Long Nhất cả đời làm muội muội hắn, cho dù chỉ được hắn quan tâm như với một muội muội, nàng đã mãn nguyện rồi.

Tây Môn Vô Hận nghĩ tới đó, sắc mặt dần dần khôi phục lại bình thường. Nàng lau khô thân thể mặc y phục chỉnh tề rồi đi ra.

"Nhị ca, huynh vào sao không gõ cửa, cũng may huynh là nhị ca muội, nếu không muội đến phải tự tử vì xấu hổ mất." Tây Môn Vô Hận dùng ngữ khí ngây thơ bất mãn nói. Nàng ngồi xuống cạnh Long Nhất, không hề kiêng dè ôm lấy cánh tay hắn, như vẫn làm trước kia.

Long Nhất ngẩn ngơ. Tây Môn Vô Hận với một câu nói nhẹ nhàng thật lòng đã đem bầu không khí khó xử giữa hai người hóa giải thành vô hình. Điều này làm cho chính hắn cảm thấy xấu hổ với tà niệm vừa nảy sinh trong đầu, đồng thời trong lòng cũng thầm bội phục tiểu muội này của mình. Nàng thật sự rất thông minh.

"Là nhị ca không đúng. Nhị ca thấy trong phòng ngủ Linh Nhi không có ai, còn tưởng rằng bên trong chính là nàng ấy, hắc hắc." Long Nhất cười vuốt mái tóc đẹp vẫn còn ướt đẫm, đang tỏa ra làn hương thơm dịu mát của Tây Môn Vô Hận.

"Nhị ca ngốc, Linh Nhi sáng sớm nay đã chạy sang phòng muội ngủ rồi." Tây Môn Vô Hận cười tươi như hoa, nhưng ai mà biết trong lòng nàng nổi lên một trận chua xót đây.

"Này, nhị ca muội cũng không phải thần tiên, làm sao biết được nàng ta chạy sang phòng muội." Long Nhất cười khan hai tiếng, xoay người, hai tay nâng mái tóc của Tây Môn Vô Hận lên, vận nội lực, một làn hơi ấm áp bao quanh lấy những sợi tóc dài như tơ của nàng. Hơi nước dày đặc bốc lên, mái tóc ẩm ướt rất nhanh liền trở nên khô ráo, mềm mại mà mượt mà.

Tây Môn Vô Hận lim dim mắt hưởng thụ cử động làm cho nàng ấm áp này của Long Nhất, trong lòng càng thêm kiên định phải đem phần yêu thương này vĩnh viễn chôn sâu tận đáy lòng, như vậy nàng sẽ vĩnh viễn là tiểu muội thân mật nhất của Long Nhất, có thể như thế sẽ tự nhiên thoải mái hưởng thụ nội tâm ấm áp của hắn.

"Nhị ca, huynh giúp muội chải tóc được không?" Tây Môn Vô Hận đột nhiên lẩm bẩm nói.

"Chải tóc? Được thôi, tài nghệ của nhị ca muội là thiên hạ vô song đấy." Long Nhất cười đáp. Nghề làm tóc hắn ở tiền thế cũng có đọc lướt qua. Bởi vì nhiệm vụ có những lúc mục tiêu là nữ nhân, mà chuyện trò về những thứ nữ nhân thích thú là thủ đoạn hữu hiệu để tiếp cận bọn họ. Bởi vậy hắn phải có sự hiểu biết đối với phương diện này.

Tây Môn Vô Hận ngồi quay lưng về phía Long Nhất. Mái tóc đen óng mượt mà buông xuống như thác nước, mềm như lụa, thật sự rất cuốn hút. Long Nhất ở tiền thế có lẽ chưa từng thấy qua mái tóc nào đẹp đến thế.

Hai tay Long Nhất thực hiện những động tác thuần thục trên mái tóc Tây Môn Vô Hận. Khí chất Tây Môn Vô Hận vô cùng tao nhã, dáng vẻ có chút khác biệt với người thường. Long Nhất cũng không phải chải chuốt lại quá nhiều, chỉ là đem những sợi tóc hai bên tai nàng kết lại thành một đóa hoa bách hợp sau đó cố định, tóc mái chải thành những nếp sóng, món tóc sau gáy lại chải thành từng lọn một tầng tầng lớp lớp, rồi dùng chân khí cuộn lại, cứ thế buông thả xuống tận eo, xem ra giống như một thiếu nữ trong phim hoạt hình có vẻ không được chân thật lắm.

"Nhị ca, có đẹp không vậy, huynh không biến tiểu muội khuynh quốc khuynh thành của huynh thành như nữ ma đầu trong địa ngục chứ." Tây Môn Vô Hận lo lắng hỏi.

"Yên tâm sẽ rất đẹp." Long Nhất đáp, sau khi chỉnh sửa một chút rồi dừng lại, đi tới đối diện với Tây Môn Vô Hận yên lặng ngắm nghía nàng, đột nhiên lắc đầu than một tiếng.

"Sao vậy? Nhìn không đẹp sao?" Tây Môn Vô Hận hỏi.

Long Nhất lắc đầu, than thở: "Không phải, là quá đẹp, đơn giản là đẹp tuyệt trần a. Muội mà đi ra ngoài chẳng phải sẽ tàn hại hết lũ nam nhân chúng ta sao?"

"Tại sao?" Tây Môn Vô Hận thắc mắc.

"Bọn họ một khi thấy muội thì đến hồn phách cũng bị muội câu dẫn mất, còn không phải là tàn hại sao?" Long Nhất hà hà cười nói.

"Đáng ghét, sao hồn phách nhị ca huynh lại không bị muội câu dẫn mất hả." Tây Môn Vô Hận vui vẻ cười đáp.

"Hứ, nhị ca muội đã gặp qua vô số người đẹp, so với những tiểu tử đang kêu ngeo ngeo gọi mái tất nhiên định lực phải hơn." Long Nhất giở giọng thối. Hắn cũng không dám nói, kỳ thật hắn vừa rồi cũng có một sát na thất thần. Trong lòng hắn cũng không thể không thừa nhận, Tây Môn Vô Hận quả nhiên là tuyệt thế mỹ nhân thế gian ít có. Đặc biệt là sau khi tắm gội cả người toát ra khí tức thơm tho tươi mát, đối với nam nhân mà nói tuyệt đối là sự hấp dẫn trí mạng.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ Tây Môn Vô Hận đột nhiên mở ra. Long Linh Nhi mặc áo ngủ thanh tú đứng ở cửa, sững sờ nhìn hai huynh muội đang cười đùa huyên náo.

* Có một chân: Ám chỉ có quan hệ tình cảm mập mờ.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio