Dịch: tichnhan
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
"Đi thử đi." Long Nhất cười nói. Mặc dù Tiểu Y đã từng phụ lòng tin của hắn nhưng suy cho cùng nàng không hề làm tổn thương tới hắn, hơn nữa đã qua một thời gian dài như vậy, những vướng mắc trong lòng cũng đến lúc loại bỏ đi.
Tiểu Y ánh mắt lấp lánh rạng rỡ nhìn Long Nhất, nhẹ giọng "ưm" một tiếng, bước chân uyển chuyển tiến vào phòng thử đồ.
"Ngươi thích nàng ta?" Nam Cung Hương Vân đột nhiên hỏi, ngữ khí không khỏi có chút chua xót.
"Cái gì?" Long Nhất cảm thấy hơi hồ đồ.
"Ngươi đừng hiểu lầm, ý của ta là nếu ngươi không thích nàng ta thì đừng đối tốt với nàng ta như vậy, bằng không người ta thích ngươi mà ngươi lại không thích người ta vậy chẳng phải là có tội sao." Nam Cung Hương Vân cúi đầu, nhưng mắt lại liếc lên nhìn Long Nhất khẽ nói.
Long Nhất có chút ngạc nhiên, cười lên hai tiếng hắc hắc nói: "Thì ra là chuyện này, đây có phải là việc mà ngươi đã từng trải qua?"
"Không có, ta chỉ nói thế thôi, thuận tiện đề tỉnh ngươi." Nam Cung Hương Vân bĩu môi, hừm nhẹ một tiếng.
"Ngươi không cần phải nhọc lòng, ngươi phải biết ta là dạng người không từ chối người đến với mình, lớn nhỏ gì cũng xơi tuốt, hắc hắc." Long Nhất cười nói.
Nam Cung Hương Vân trừng mắt nhìn Long Nhất, lầm bầm rủa: "Đồ tai họa, đồ ngựa giống, đồ cặn bã."
Long Nhất có thính giác cực kỳ linh mẫn, nên những lời của Nam Cung Hương Vân nghe không sót chữ nào, nhưng hắn lúc này đây không muốn đấu khẩu với nàng.
Ngay lúc đó, Đông Phương Khả Hinh mặc một bộ trang phục màu đỏ khác bước ra, nhìn thấy y phục trên người Nam Cung Hương Vân thì khẽ run lên.
"Đây chính là Tây Môn Vũ đặc biệt chọn cho ta, thật đẹp a." Nam Cung Hương Vân thấy ánh mắt của Đông Phương Khả Hinh dừng lại trên thân hình của mình, không những ưỡn ngực lên nói, mà còn nhấn mạnh vào hai chữ đặc biệt.
Đông Phương Khả Hinh nghiến răng, chuyển thân hướng về Long Nhất nũng nịu nói: "Biểu ca, huynh thiên vị rồi, muội cũng muốn huynh chọn cho muội."
Hai huyệt thái dương của Long Nhất đột ngột đập mạnh. Nữ nhân tranh giành tình nhân mức độ vừa phải có thể làm tăng thêm tình thú, đồng thời ở một mặt nhất định làm thỏa mãn lòng hư danh của nam nhân, nhưng nếu thái quá thì có thể gây ra phiền não lớn.
Vừa đúng lúc này Tiểu y mặc xong bộ y phục bằng tơ trắng ra khỏi phòng thử đồ, nàng đi đến bên Long Nhất nở nụ cười mờ nhạt nói: "Đa tạ thiếu gia, Tiểu Y rất thích."
Đông Phương Khả Hinh nắm chặt tay lại, liếc nhìn Long Nhất với ánh mắt u oán, chẳng lẽ trong lòng hắn, ngay cả một thị nữ mà mình cũng không bằng sao?
Long Nhất tự nhiên là chú ý đến biểu tình của Đông Phương Khả Hinh, trong lòng phát sinh cảnh giác. Xuất hiện vấn đề trong mối quan hệ nam nữ là điều hắn không mong muốn chút nào. Con người chỉ có hai chân mà thôi. Bước chân lên quá nhiều thuyền, cho dù có kỹ thuật tốt đến đâu thì cũng không tránh khỏi nguy hiểm lật thuyền. Hắn có thể cảm giác được Đông Phương Khả Hinh có ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ đối với hắn, chính điều này làm cho hắn lúng túng. Tình yêu mơ hồ thủa còn để chỏm lại có thể duy trì một thời gian dài đến vậy sao? Hơn nữa theo thời gian tình cảm lại càng nồng đậm hơn. Điều này hoàn toàn không theo một quy luật nào cả. Do đó Long Nhất nhận thấy tình cảm Đông Phương Khả Hinh dành cho Tây Môn Vũ không phải là tình yêu, có lẽ là một dạng bệnh thái cố chấp.
Để cho công bình, đồng thời để tránh nảy sinh rắc rối, Long Nhất chọn lấy một bộ y phục đưa cho Đông Phương Khả Hinh. Đương nhiên cuối cùng là hắn thanh toán. Bây giờ thì cả ba nữ nhân đều đã hài lòng, nhưng thông qua chuyện này, Long Nhất đối với Đông Phương Khả Hinh đã có cái nhìn khác so với trước. Lúc đầu đối với việc biểu muội thích hắn cũng cảm thấy có chút hài lòng với bản thân, bây giờ hắn thấy đó như là một gánh nặng. Với lòng ham muốn chiếm hữu thuần túy đồng thời căm ghét những nữ nhân khác bên cạnh hắn khiến trong lòng hắn cảm thấy kinh hoảng. Trực giác nói với hắn, vấn đề này nếu không giải quyết tốt thì có thể sau này sẽ sinh chuyện.
Có lẽ phát giác ra tâm trạng Long Nhất không tốt, sau đó lưỡng nữ tạm thời hòa hoãn với nhau một chút, chỉ có điều ánh mắt hai người nhìn nhau thủy chung vẫn không hề thân thiện gì, lời nói thì ẩn tàng đao kiếm, không nhường nhau một phân nào.
Long Nhất bất lực chỉ biết ngầm lắc đầu. Nữ nhân đôi lúc thật phiền phức, trong mắt chỉ có ganh ghét.
Lúc này, Long Nhất đột nhiên liếc nhìn thấy một tấm bảng hiệu, mắt hắn sáng lên, mở miệng nói: "Hai vị đại tiểu thư, hai người tranh cãi chẳng ích gì, có bản sự tới kia thể hiện thực tế đi."
Theo hướng Long Nhất chỉ, Đông Phương Khả Hinh và Nam Cung Hương Vân đồng thanh kêu lên một tiếng, hai má đều nóng bừng lên. Chỉ thấy nơi Long Nhất chỉ không ngờ chính là chuỗi cửa hàng Lệ Nhân phường chuyên bán đồ dùng nữ nhân nổi danh khắp Thương Lan đại lục. Bên trong tự nhiên là bán đồ nội y hảo hạng đám thiểu thư vẫn săn lùng tán tụng nhất.
"Thế nào? Không dám à? Còn muốn tranh cãi nữa, vào trong xem xem thân hình ai nảy nở hơn mới chính xác." Long Nhất cười hắc hắc nói.
"Gì mà không dám chứ, so thì so, ai sợ ai." Nam Cung Hương Vân hất bím tóc trên đầu, khiêu khích nhìn Đông Phương Khả Hinh.
Đông Phương Khả Hinh cười khanh khách nói: "Biểu tẩu tương lai, tỷ thật sự muốn so đọ sao? Tiểu muội sợ là nàng thua sẽ mất mặt trước biểu ca đó."
Nam Cung Hương Vân liếc nhìn gò bồng đảo của Đông Phương Khả Hinh một cái, mặc dù của mình tuy không coi là rất lớn, nhưng không thể nào thua ả ta được, nàng cười lạnh nói: "Muội là nói chính mình a."
"Không cần tranh cãi, đến Lệ Nhân phường phân cao thấp thế nào, ta sẽ làm trọng tài." Long Nhất cười hắc hắc nói, mỹ sự này tự nhiên là hắn không thể bỏ qua. Thân thể của nữ nhân so với miệng lưỡi của họ thì luôn có sức thuyết phục hơn.
"Huynh tính hay thật." hai nữ nhân lúc này lại đồng thanh nói.
Long Nhất nhún vai cười nói: "Thân hình của ai là đẹp hơn, thân hình của ai có sức dụ hoặc hơn đương nhiên không phải tự hai nàng nói mà được, chỉ có lời nói của nam nhân mới là uy tín nhất."
"Dù thế nào cũng không cho ngươi nhìn." Nam Cung Hương Vân đỏ mặt nói nhỏ.
"Hay là các nàng nguyện ý để cho Man Ngưu hoặc là Lệ Thanh làm trọng tài?" Long Nhất cười nói.
Lưỡng nữ lập tức lắc đầu lia lịa.
"Biểu ca, muội đồng ý để huynh làm trọng tài, dù sao thì… dù sao thì… đều đã bị huynh thấy hết rồi." Đông Phương Khả Hinh nhìn xung quanh, thấy không có ai, nhẹ giọng nói.
Long Nhất cười khổ hai tiếng. Trong làn nước hắn chỉ có thể ẩn ước nhìn thấy được một vài đường nét, sau đó mặt mình và song phong của nàng chỉ tiếp xúc thân mật một chút dưới nước mà thôi, thấy sạch toàn bộ cơ thể nàng ở đâu ra.
Sắc lang, Nam Cung Hương Vân trong lòng thầm mắng, một cảm giác khó chịu không thể diễn tả nổi lên trong lòng.
"Biểu tẩu tương lai, tỷ có gan so đọ hay không thì cũng sớm nhận thua đi." Đông Phương Khả Hinh chớp mắt nói với Nam Cung Hương Vân.
Trong lòng Nam Cung Hương Vân ý muốn tranh đấu bùng lên, lại nghĩ dù sao cũng có mặc nội y chứ không phải là không mặc tí gì, chịu lỗ vốn một chút cho mắt hắn chiếm chút tiện nghi vậy.
"Được, so thì so, Tây Môn Vũ, ngươi sẽ làm trọng tài, không được thiên vị đó." Nam Cung Hương Vân hung dữ nhìn Long Nhất nói, nhất thời trong lòng không biết là có cảm giác gì, dù sao cũng cảm thấy có chút hưng phấn, có chút hoang đường, đồng thời có thêm chút kích thích.
Tiểu Y liếc nhìn Long Nhất đang cười một cách quỷ quyệt, bất giác có chút buồn cười. Thiếu gia của nàng chính là một người tinh quái, chỉ mới đi dạo có một chút mà đã có thể làm ra việc so thân đọ thể. Bất quá, cơ thể bọn họ đẹp hơn so với mình sao? Tiểu Y cúi đầu nhìn vào song phong căng tròn của mình, bất giác khuôn mặt ửng hồng thầm tự nhủ.
PHONG LƯU PHÁP SƯ