Dịch: tichnhan
Biên dịch & biên tập: Long Nhất Hai trăm binh sĩ đang chạy thục mạng cũng phải bịt tai lại cho khỏi ù tai, quay người nhìn thấy cục diện hỗn loạn ở phía sau, cũng không khỏi giật mình ngây người ra. Bọn họ sao biết được những hòn đá lại còn có công hiệu như vậy, đơn giản như vậy lại có thể đánh cho địch nhân đông hơn mình hàng trăm lần, thật làm cho người ta khó có thể tin được.
Long Nhất nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt hai trăm binh sỹ, chỉ về phía sau nói: "Bây giờ các ngươi đã tin rằng, trong chiến tranh nhân số chỉ là một nhân tố góp phần vào chiến thắng, nhưng tuyệt không phải là nhân tố duy nhất, có khi mấu chốt quyết định thắng bại là nhờ cái này." Long Nhất vừa nói vừa chỉ vào đầu.
"Tướng quân, người làm như thế để đạt được?" Một binh sỹ nhịn không được hỏi, dạng chiến tranh này hắn thấy thích thú, không mất một binh một tốt mà có thể chiến thắng, thật sự đáng khâm phục.
"Bí mật" Long Nhất hắc hắc cười nói. Kỳ thật không đáng để nhắc tới, hắn chỉ truyền lôi hệ và quang hệ ma pháp nguyên tố đã được nén ép vào khối đá, lại dùng tinh thần lực cách ly, chỉ cần có chấn động, tác dụng cách ly của tinh thần lực sẽ từ từ mất đi. Hắn đã tính toán thời gian quân kỵ binh đến, cho nên trước tiên lệnh cho hai trăm binh sỹ ném ra, ngay khi tinh thần lực hoàn toàn mất đi, tảng đá sẽ nổ tung, cũng sẽ phát ra âm thanh như sấm nổ và ánh sáng chớp lên mãnh liệt, nhưng có lẽ trong thế giới này e rằng cũng chỉ có Long Nhất mới làm được chuyện này mà thôi.
"Đi, ngẩng cao đầu lên, theo ta đi nghênh tiếp chiến thắng thật sự." Long Nhất thấy sự hỗn loạn ở phía sau đã dần dần lắng xuống, dẫn hai trăm binh sỹ chầm chậm quay về.
Bất quá khi nhìn lại trận địa tràn ngập những phần thân thể tàn khuyết, Long Nhất trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng. Đây chỉ là một trận diễn tập mà thôi, chưa phải là chiến tranh thực sự, có cần phải tàn nhẫn như vậy không? Người chết đều là bộ binh theo sát phía sau, trong lúc đột ngột không kịp đề phòng đã bị chiến mã giẫm đạp chết. Hai trăm binh sỹ phía sau Long Nhất cũng trầm mặc không nói. Mặc dù lúc bình thường đều bị mọi người xem thường, nhưng hiện tại người chết đều là đồng bạn của bọn họ, nên cảm giác hưng phấn đã biến mất hầu hết.
Lúc này binh sỹ Thần Phong doanh ai nấy đều cúi đầu ủ rũ, yên lặng thu thập xác chết trên mặt đất.
Long Nhất đi tới trước mặt huynh muội Bắc Đường Vũ nhệch miệng nói: "Lúc ấy ta không có nghĩ nhiều như vậy, phỏng chừng không chết nhiều người thế này."
"Phỏng chừng không đến? Có lẽ ngươi đã sớm có kế hoạch rồi. Hơn một ngàn người a, hơn một ngàn người đã chết trong tay ngươi, ngươi là một tên hỗn đản." Bắc ĐườngVũ điên lên cả người phát run. Những người lính tinh nhuệ đó đều là máu thịt trong lòng nàng, thật không dễ dàng mới bồi dưỡng nên a.
Long Nhất nhìn Bắc Đường Vũ, hắc hắc cười lạnh hai tiếng: "Đã cờ bạc là chấp nhận thua, chuyện này ta không có làm sai, người sai chính là nàng. Là nàng chỉ huy không tốt dẫn tới binh sỹ của mình chết. Chiến tranh lúc nào cũng tàn khốc, không phải ngươi chết thì ta vong, chẳng lẽ nàng hy vọng địch nhân sẽ thông cảm cho mình? Nàng thân là Thần Phong doanh tướng quân. Chẳng lẽ đạo lý đó cũng không hiểu rõ? Ta nghĩ nàng cũng bất quá dựa vào cái bóng của phụ thân mới trèo lên được chức tướng quân này."
"Ngươi… ngươi… ngươi nói bậy, là ngươi đã gian trá." Bắc Đường Vũ ngón tay run rẩy chỉ vào Long Nhất.
"Chơi gian trá? Hắc hắc, được rồi, mệt với mấy trò tiểu cô nương nhà nàng quá, đến binh bất yếm trá mà cũng không biết. Vì sự an toàn của binh lính, nàng hãy ngoan ngoãn trở về làm đại tiểu thư đi." Long Nhất lạnh lùng hừ một tiếng nói. Hơn ai hết hắn hiểu rõ sự tàn khốc của chiến tranh. Mặc dù hắn cảm thông sâu sắc đối với việc tử thương hơn một ngàn người của Thần Phong doanh, nhưng hắn thật sự không hối hận, nếu để cho toán kỵ binh này tiến đến, mà bọn họ kiên trì không hàng, thì có lẽ hắn và hai trăm binh sỹ phía sau đã bị đạp thành đống thịt.
Bắc Đường Vũ hít sâu mấy hơi, nàng thừa nhận tâm trạng nàng đã hơi kích động, nhưng kết quả này quả là khiến nàng không cách nào chấp nhận nổi.
"Không được, ta phải so tài với ngươi lần nữa." Bắc Đường Vũ ngang ngạnh nói.
Lúc này Bắc Đường Đạc kéo Bắc Đường Vũ khuyên: "Thôi đi, đừng làm loạn nữa. Thua thì là thua rồi."
Bắc Đường Vũ đẩy tay Bắc Đường Đạc ra, nghiến răng nói: "Tây Môn Vũ, chúng ta đấu lại lần nữa, nếu ta thua, thì tùy ngươi xử trí?"
"Bắc Đường Vũ tướng quân, ta bây giờ lấy thân phận là quân đoàn trưởng ra lệnh cho ngươi, không được phép gây náo loạn nữa, việc này dừng ở đây." Bắc Đường Đạc quát lớn.
Bắc Đường Vũ liều mạng nghiến răng, chuyển thân nhìn Bắc Đường Đạc nói: "Thần Phong doanh có sự độc lập về quyền lực quân sự, ta được phép lựa chọn trái với mệnh lệnh của quân đoàn trưởng."
"Ngươi…" Bắc Đường Đạc nghẹn họng nói không ra lời. Thống lĩnh của Thần Phong doanh đích xác có quyền một lần cự tuyệt mệnh lệnh, nhưng sau đó nếu không có kết quả tốt, thì vị thống lĩnh này sẽ bị xử trí theo quân pháp.
"Tây Môn Vũ, mời ngươi cùng ta tái đấu một phen." Bắc Đường Vũ trong lòng thiêu đốt sự sỉ nhục, nàng tuyệt không cam tâm nhận thua như vậy. Nàng cho rằng chỉ cần mình cẩn thận một chút, thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống đó nữa.
Long Nhất lạnh lùng cười hai tiếng. Bắc Đường Vũ không còn lí trí nữa, vẻ lãnh đạm thường ngày chẳng lẽ chỉ là vẻ bề ngoài sao? Loại nữ nhân này thậm chí có tài năng thiên phú đi nữa, cũng khó có thể trở thành người tài. Hắn thấy Bắc Đường Đạc nắm lấy tay áo kéo qua một bên tranh cãi, nghĩ thầm rằng phải kiên quyết giáo huấn nàng ta một lần, có lẽ sau này mới xử lý mọi việc sáng suốt một chút.
"Ta đáp ứng nàng, bất quá nếu nàng lại thua thì nàng sẽ phải chịu thêm điều kiện đã đặt lên ta." Long Nhất hắc hắc cười đáp ứng.
"Nhất ngôn vi định, nếu ta thua, ta sẽ bò quanh Đằng Long thành ba vòng, miệng kêu to Bắc Đường Vũ ta là một con heo." Bắc Đường Vũ nghiến răng hung hăng nói.
Long Nhất giương mắt nhìn Bắc Đường Vũ, nhất thời cũng không biết là có nên mắng nàng không biết tốt xấu, hay là bội phục nàng cố chấp một cách ngu ngốc.
"Nàng hãy chuẩn bị đi, xem bộ dạng còn chưa hết kinh hoàng của thủ hạ nàng kìa." Long Nhất liếc nhìn về phía đám binh sỹ Thần Phong doanh đang giống như mới mất mẹ. Bọn họ vẫn thiếu sát khí và tâm thái của binh sỹ tinh nhuệ chân chính, hứng chịu thất bại đã bị tiêu tan hết sĩ khí rồi.
Bắc Đường Vũ bình ổn tâm tình lại một chút, đi tới trước mặt binh sỹ, nàng đột nhiên khom tấm lưng ong vốn luôn đứng thẳng đầy cao ngạo trước toàn thể binh sĩ, bi thương tự trách nói: "Ta Bắc Đường Vũ xin lỗi mọi người, là do ta chỉ huy bất tài để cho một ngàn huynh đệ chết vô ích."
"Tướng quân…" binh sỹ Thần Phong doanh đồng thanh đau thương kêu lên.
"Mọi người có mong muốn rửa sạch nỗi sỉ nhục trước, vì huynh đệ đã chết mà bào thù không." Bắc Đường Vũ nói tiếp.
"Mong muốn, chúng ta phải báo cừu cho những huynh đệ đã chết." Tất cả binh lính cùng giơ cao vũ khí trong tay lên.
Long Nhất mục quang lóe lên, nữ nhân này cũng có chút thủ đoạn đây, ít nhất cũng biết ai binh tất thắng (quân đau thương tất sẽ chiến thắng), lợi dụng tâm lý muốn báo thù trong lòng binh lính để kích thích sĩ khí của họ.
Long Nhất không nghe thêm nữa, lại dẫn hai trăm binh lính đi về trận địa của mình.
"Các ngươi có phải cảm thấy rất áy náy, cho rằng chính tay mình đã giết chết bọn họ." Long Nhất nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
Hai trăm binh lính cùng gật gật đầu.
"Điều này không lạ với các ngươi, các ngươi chỉ là phục tùng mệnh lệnh mà thôi, đó là thiên chức của các ngươi. Không có phân biệt ai đúng ai sai cả." Long Nhất chậm rãi nói. Hắn không muốn đám binh lính đó từ nay về sau mang theo gánh nặng tư tưởng trầm trọng đó tiến lên phía bắc.
"Chiến tranh luôn luôn phải có người chết. Ngày đầu tiên các ngươi trở thành binh sỹ thì đã phải hiểu được điều này. Mặc dù bọn họ chết trong cuộc diễn tập chiến đấu, nhưng tuyệt không phải là chết một cách vô giá trị, ít nhất cũng làm cho người chỉ huy nhận được một bài học, sau này sẽ không phạm phải sai lầm tương tự. Bằng không nếu gặp phải tình trạnh như vậy trên chiến trường, không chỉ có chết một ngàn người mà thôi, các ngươi hiểu chưa?" Long Nhất nói.
Hai trăm binh lính gật đầu. Hiểu được ý của Long Nhất, những khúc mắc trong lòng tự nhiên cũng được giải khai.
"Bây giờ ta và các ngươi phải bố trí một chút để tiếp nhận nhiệm vụ." Long Nhất nói tiếp, hắn thấy vẻ mặt của binh lính vẫn có vẻ lo lắng trong lòng bèn cười nói: "Nếu lần này các ngươi cẩn thận một chút, nói không chừng sẽ không có ai chết cả."
Long Nhất nói xong, lập tức hai trăm binh lính nở nụ cười nhẹ nhõm. Mặc dù nghe lệnh hành sự, nhưng nếu trên người vấy máu của chiến hữu thì trong lòng thủy chung vẫn cảm thấy mắc mứu.
Lúc này, Bắc Đường Vũ đang cẩn thận bố trí. Nàng lần này tuyệt đối không thể thua nữa, lúc ấy không thận trọng một chút là đã phạm phải sai lầm, cho rằng đống đá đó là Long Nhất cố ý làm ra vẻ thần bí. Nếu như lúc đó thấy bọn họ ném đá đi thì lập tức lên tiếng ngăn lại, sẽ không thua thảm đến như vậy, đồng thời cũng không phải lỗ vốn theo đó sinh mạng của hơn một ngàn binh lính như thế.
Lúc này đây, tiểu đội trinh sát được Bắc Đường Vũ phái đi đã quay về báo cáo, nói Long Nhất cho xếp trước trận địa hàng đống khúc gỗ, lại không hề phòng bị bọn họ chút nào. Bọn họ đến rất gần mà cũng không khẩn trương.
"Nhan tham mưu, lần này ngươi thấy thế nào?" Bắc Đường Vũ lần này không dám khẳng định Long Nhất có phải đang cố ý làm ra vẻ bí ẩn, liền hỏi.
Nhan tham mưu chỉ lắc lắc đầu, cũng không dám đưa ra phán đoán gì. Lúc ấy Long Nhất chuyển gạch đá gã cũng đã cho rằng hắn chỉ đang lòe bịp mà thôi, nhưng kết quả trúng kế hắn.
"Vô luận như thế nào, chúng ta chỉ cần cẩn thận là sẽ ổn cả thôi." Nhan tham mưu thận trọng nói, xem ra đã bị Long Nhất làm cho khiếp đảm.
Bắc Đường Vũ gật gật đầu. Binh lực của bọn họ hơn đối phương cả trăm lần, chỉ cần vây bọn họ lại là ổn, không cần phải phát động tất công mãnh liệt. Vạn nhất đống gỗ đó có phát sinh chuyện quái quỷ gì, thì nàng thật không còn mặt mũi nào nhìn binh lính Thần Phong doanh. Nghĩ đến hai lần ngã cùng một hố, điều đó có còn để cho người sống nữa không.
Vì vậy, Bắc Đường Vũ quyết định, đưa phần lớn quân tiến tới vây lấy trận địa đối phương. Chỉ cần bao vây lại thì không sợ Tây Môn Vũ lại tạo ra đợt sóng gì đó.
Bắc Đường Vũ hạ lệnh tấn công. Vì sợ lại dẫm vào vết xe đổ, kỵ binh không dám tiến đến quá nhanh, bộ binh thì không dám theo quá sát, còn ma pháp sư cứ ở lại trong doanh trại. Đây chính là di chứng nảy sinh sau khi vừa mới thất bại, cẩn thận đến quá mức …
Rất nhanh, bọn họ từ xa đã nhìn thấy trước trận địa đối phương có một đống khúc gỗ cao như núi, khiến bọn họ không nhìn thấy bóng dáng đám Long Nhất phía sau đống gỗ.
Đi thêm một đoạn nữa, Bắc Đường Vũ lại do dự, cuối cùng vẫn không dám tiếp cận quá gần, trực tiếp ra lệnh cho đội ngũ vòng ra bao vây từ hai bên lại. Không lâu, Thần Phong doanh đã hoàn thành một vòng vây lớn quanh trận địa của Long Nhất với cách một khoảng cách khá xa. Nhưng Bắc Đường Vũ ngạc nhiên phát hiện ra đống gỗ hóa ra không chỉ có ở một mặt, mà bốn mặt đều bị quây kín đến gió cũng không lọt, đường kính khoảng hai mươi ba mươi mét.
"Bắc Đường tướng quân, bây giờ chúng ta làm gì?" Nhan tham mưu nhẹ giọng hỏi.
Bắc Đường Vũ trầm tư một hồi, nói: "Giữa các tiểu đội giữ khoảng cách xa, thu dần vòng vây vào."
Cứ như vậy, Thần Phong doanh của Bắc Đường Vũ từ từ tiếp cận hàng gỗ. Tình huống này cũng làm cho Bắc Đường Đạc cùng Lệ Thanh và Man Ngưu quan chiến trên cao thắc mắc, không biết Long Nhất đáo để đang làm cái quỷ gì. Trải qua một lần chiến thắng của Long Nhất, Bắc Đường Đạc biết rằng hắn tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.
Năm mươi mét, ba mươi mét, Thần Phong doanh từ từ tiến sát đến hàng gỗ, quân ở phía trước lúc này chuyển thành bộ binh trang bị nặng, tay giơ cao thuẫn bài che chắn.
Khi bộ binh của Thần Phong doanh đến cách hàng gỗ chừng mười mét, đột nhiên đống gỗ bỗng nhúc nhích, rồi toàn bộ sụp xuống, những súc gỗ lăn ra bốn phương tám hướng xung quanh.
"Lui lại, nhanh lui lại." từng một lần bị thiệt thòi nên Bắc Đường Vũ tức khắc hạ lệnh rút lui. Toàn bộ binh lính Thần Phong doanh đều ra sức lui nhanh về phía sau.
Khi Thần Phong doanh rút lui được một đoạn, Bắc Đường Vũ mới phát hiện phía sau không có chút động tĩnh. Sau một lúc quan sát thấy gỗ vẫn chỉ là gỗ, một chút phản ứng cũng không có, tiếp theo lại thấy Long Nhất đang vênh vang nằm duỗi người trên một chiếc ghế dựa mới được lấy gỗ đóng tạm, đang nở nụ cười xấu xa vẫy tay với nàng. Bắc Đường Vũ lập tức hiểu là mình đã bị tên gia hỏa này chơi rồi.
Vừa xấu hổ vừa giận dữ, Bắc Đường Vũ đột nhiên phát hiện ra một vấn đề trọng yếu, hai trăm binh lính đi theo Long Nhất không thấy tung tích đâu cả. Nghĩ rằng đống gỗ này ngoài việc làm nàng chú ý ra, còn có tác dụng ngăn cản tầm nhìn rất hiệu quả, nàng trong lòng nhất thời nổi lên dự cảm không tốt, lớn tiếng nói: "Tất cả nghe lệnh, nhanh chóng lui về doanh trại."
"Trễ rồi, nàng hãy nhìn lại phía sau đi." Long Nhất hắc hắc cười nói.
Bắc Đường Vũ vừa quay người nhìn lại, liền thấy lá chiến kỳ treo trên cao đã bị hạ xuống. Doanh trại hiển nhiên đã bị đối phương thần bất tri quỷ bất giác (thần không hay quỷ không biết) công phá mất rồi. Nàng nhất thời đờ đẫn, thiếu chút nữa đã rơi khỏi chiến mã, trong đầu chỉ còn một ý niệm, đó là thua rồi, nàng hoàn toàn đã thua rồi.
Toàn bộ binh lính Thần Phong doanh cũng đều ngạc nhiên, nhiều người không thể nào tiếp nhận điều này, thậm chí có người còn ngồi thụp xuống cất tiếng khóc lớn. Hai lần thất bại mà không rõ trắng đen, chẳng lẽ tên Tây Môn nhị thiếu gia thanh danh bê bối này chính là ma vương sao?
Không lâu sau, hai trăm binh lính của Long Nhất áp giải toàn bộ ma pháp sự đã bị trói chặt đến, cùng đi còn có Bắc Đường Đạc, Man Ngưu và Lệ Thanh.
"Lão đại, ngươi thật quá lợi hại." Man Ngưu lao đến, vẻ mặt sùng bái nhìn Long Nhất. Hắn đã sớm biết lão đại của mình rất tài ba.
"Thiếu gia, ngoại trừ cha ta, ngài là người đầu tiên khiến cho ta cảm thấy sùng bái." Trong nhãn thần lãnh khốc của Lệ Thanh xuất hiện một tia sùng bái cuồng nhiệt. Lúc trước đi theo Long Nhất chỉ bởi vũ lực của hắn, vì đấu khí và thủy hệ ma pháp kết hợp của hắn mạnh hơn gã, nhưng bây giờ, gã đã hoàn toàn, hoàn toàn chịu phục cả trong lẫn ngoài.
Bắc Đường Vũ thì thần sắc phức tạp. Biểu hiện của Long Nhất thật làm cho nàng ghen tị, hoảng sợ. Điều này này làm cho nàng không tự chủ được nắm chặt tay lại, sợ sát cơ của mình lộ ra sẽ bị phát giác.
"Tây Môn Vũ, ta đã thua, nhưng vui lòng cho ta biết một chút, ngươi đã thực hiện như thế nào." Bắc Đường Vũ xuống ngựa, như kẻ mất hồn đi về phía Long Nhất, song thủ dụng lực nắm lấy ống tay áo hắn hỏi.
"Rất đơn giản, ta đầu tiên dùng đống gỗ cản trở tầm nhìn của các ngươi…" Long Nhất không rút khỏi tay Bắc Đường Vũ, hắn có thể hiểu được tâm tình nàng lúc này, trong lòng có chút thương xót. Trải qua hai lần thất bại, nàng nên tỉnh táo lại một chút, vì vậy hắn nói ra cách bố trí khi đối chiến lúc nãy.