Long Nhất thấy Lệ Thanh bình tĩnh trở lại, cũng chẳng muốn gợi chuyện lại, chỉ vỗ vai an ủi, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Lệ Thanh cũng chẳng buồn di chuyển, chỉ thấy ánh trăng hắt lên người khiến trông hắn có vẻ bi thương lẫn tịch mịch.
Bỗng nhiên có một bóng đen vụt đến, hình như là một bóng người, đã đến khá gần chỗ hai người, thoắt ẩn thoắt hiện.
"Là ai?" Lệ Thanh ngẩng đầu, cặp mắt nhanh như chớp nhìn về hướng đó.
"Ha ha ha …" Người đó trả lời bằng tiếng cười thật quái dị, nghe cứ tưởng là tiếng của ma quỷ.
Long Nhất về lại nơi đám người Ti Bích đang ở, đẩy cửa đi vào thì thấy những nữ nhân của hắn đang ngồi ở ghế nhưng chẳng nói năng gì, trông ai cũng có nỗi ưu tư, Man Ngưu thì ngồi một mình đằng xa trong góc, lau lau chùi chùi Lục Ngọc Tài Quyết.
"Nào, có chuyện gì sao lại im lặng thế?" Long Nhất vừa cười vừa hỏi, trong lòng có chút không yên nhưng không muốn lộ cho ai biết, đặc biệt là Ti Bích.
"Phu quân, Lệ Thanh không sao chứ?" Nam Cung Hương Vân hỏi.
Long Nhất nhìn Ti Bích, phát hiện trong mắt nàng có sự sự hãi, nàng tựa hồ muốn mở miệng giải thích, nhưng môi lại mím chặt không muốn nói ra.
"Hắn bây giờ cần sự yên tĩnh, nên ta để hắn một mình" Long Nhất vừa ngồi vừa nói.
"Man Ngưu, ngươi đi đến rừng cây phía nam của thành, đứng xa xa trông chừng hắn, nhưng đừng quấy rầy hắn!" Long Nhất nói tiếp.
"Được, ta đi đây, lão đại!" Man Ngưu cầm Lục Ngọc Tài Quyết rồi đi ra cửa.
Long Nhất nhìn bốn cô gái một lượt rồi cười bảo: "Đã lâu vậy chắc các nàng đã biết nhau rồi chứ?"
Mấy nữ nhân gật đầu, ngay cả Nam Cung Hương Vân vốn là người hoạt bát vậy mà giờ đây cũng không nói tiếng nào. Chính nàng cũng cảm thấy, trong lúc này, không lên tiếng lại tốt hơn.
"Sao ai cũng im lặng thế? Không phải bình thường mọi người như cái chợ hay sao?" Long Nhất nhíu mày hỏi.
"Phu quân, thiếp đói quá, chúng ta đi ăn cơm thôi" Nam Cung Hương Vân vừa nói vừa lấy tay xoa bụng.
"Ừ, thiếp cũng đói đến chết đây này!" Lãnh U U cùng Phong Linh phụ họa theo.
"Nếu vậy thì chúng ta đến Vọng Giang Lâu làm một bữa no say, rồi sau đó đi dạo một vòng, hiếm khi nào ta lại có nhiều mỹ nhân bao quanh, không khoe một chút thì không được" Long Nhất nói xong thì cười ha hả, đang định đứng lên thì bị Ti Bích kéo lại.
"Phu quân … kỳ thật …" Ti Bích nhìn Long Nhất, nửa muốn nói nửa lại không.
"Kỳ thật là nàng cũng đói bụng phải không? Trên đời này ăn uống là chuyện đương nhiên phải làm, nếu cái bụng đã đánh trống thì càng không cần phải nói nhiều" Long Nhất ôn nhu nhìn Ti Bích, phát hiện ra đây chỉ là một đoạn duyên phận sai lầm, cũng không nên dồn nàng làm chi.
"Phu quân, hãy nghe thiếp nói, trong lòng thiếp còn một sự khúc mắc" Ti Bích hiển nhiên hiểu rõ vị trí của nàng, nhưng nàng phải giải thích mọi chuyện cho Long Nhất biết.
"Ừ, nàng nói đi, nói xong thì chúng ta đi ăn" Long Nhất cười đáp rồi ngồi xuống, ôm Ti Bích vào lòng.
"Linh nhi, Hương Vân muội muội, chúng ta ra ngoài một lát" Lãnh U U bảo nhỏ.
"Không cần, mọi người cứ ở cả ở đây, cũng chẳng phải chuyện gì xấu hổ cả" Ti Bích đáp.
Mấy người bị câu nói này của Ti Bích mà không đi đâu được, đành phải ngồi yên. Ti Bích ngồi trong lòng Long Nhất một lúc thì cũng bắt đầu nói, nàng nhắc tới cảm tình của mình với Lệ Thanh, kỳ thực chỉ là tình yêu đơn phương của Lệ Thanh.
Nguyên nhân cũng bởi Ti Bích mồ côi từ nhỏ, nên đến nương tựa ở nhà của Tố Tố, năm ấy nàng mới tám tuổi mà cha mẹ đã không còn, nhưng nàng rất kiên cường, không để cho việc này đánh gục, mà còn mạnh mẽ hơn nữa.
Năm ấy tại một đại hội của Mạc Tây tộc, Ti Bích biết được Lệ Thanh. Hắn không được kế thừa ngôi vị tộc trưởng, lại là người lạnh lùng cô tịch, nên thường bị biểu ca khi dễ.
Cũng tại lễ hội ấy, nàng bị một đám con nít lớn tuổi hơn vây đánh, Lệ Thanh vốn ghét ác như thù đã ra tay giải cứu, cho nên hai người quen biết nhau.
Cũng từ đó trở đi, cậu bé lớn hơn Ti Bích hai tuổi luôn luôn đi theo như hình với bóng, mỗi lần thấy Ti Bích thì hắn lại cười, hai người trở thành thanh mai trúc mã từ đó.
Trong lòng nàng thì vẫn xem Lệ Thanh là ca ca, nhưng Lệ Thanh lại coi nàng là người yêu, từ lâu đã muốn kết hôn với nàng.
Sau này Ti Bích trở thành tế tự của Quang Minh hội, rồi thành thánh nữ của Ngạo Nguyệt quốc, tình cảm của Lệ Thanh càng ngày càng rõ, Ti Bích cũng không thể giả vờ không biết được nữa, nàng cũng đã từng nói rõ với hắn, nhưng Lệ Thanh vốn là con người cố chấp, chưa lúc nào chịu bỏ cuộc.
Cho đến hai năm rưỡi trước, khi Ti Bích gặp được Long Nhất, tuy chỉ gặp gỡ ngắn ngủi nhưng nàng đã yêu hắn, cũng bởi vì không muốn trở ngại hắn mà phải rời xa hắn.
Ti Bích thống khổ là thế, làm sao qua mắt được Lệ Thanh? Hắn biết nàng đã thay đổi, không còn là một thánh nữ toàn tâm toàn ý cho quang minh hội nữa, nàng thường ngẩn ngơ một mình, nàng thường lơi lệ, Lệ Thanh tâm tư mẫn cảm hơn người, làm sao không biết trong lòng nữ nhân của hắn đã có người khác.
Hắn tìm hiểu thì biết được phần nào chuyện của Long Nhất, cũng vì đi tìm Ti Bích mà hắn rồi khỏi Mạc Tây tộc mà đến Đằng Long thành, rồi không biết ma che mắt quỷ dẫn đường thế nào mà lại bại dưới tay của Long Nhất, cũng vì mấy chuyện tình cảm rắc rối đó mà khiến Lệ Thanh ảo não không vui.
Nghe Ti Bích nói rõ, mấy cô gái đều có chút thương cảm, hai chữ duyên phận có thể khiến cho nhiều người hạnh phúc thì cũng có thể khiến cho người ta đau khổ.
"Ta hiểu được cảm giác của nàng muốn xin lỗi Lệ Thanh, nhưng mà chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tuy ta đồng tình với hắn, nhưng tuyệt đối không nương tay, nàng là người của ta thì vĩnh viễn là người của ta" Long Nhất nói có chút bá đạo.
Ti Bích ngước nhìn hắn, gật đầu tỏ vẻ kiên quyết.
"Rồi, giờ thì ta đói lắm rồi, đi ăn cơm được chưa?" Long Nhất cười cười đứng dậy, cùng bốn cô gái rời khỏi phòng.
Trong bốn cô gái thì ngoại trừ Nam Cung Hương Vân, ba người còn lại đều là ma đạo sư, bởi vậy Long Nhất phải cắp theo Nam Cung Hương Vân rồi cùng mọi người bay về hướng Vọng Giang lâu.
Vọng Giang lâu là tửu lâu vào bậc nhất ở Đằng Long thành này , mỗi ngày đều có biểu diễn ca múa, nếu không đặt chỗ thì không kiếm ra chỗ, cũng tại chỗ này trước đây Long Nhất đã thu phục được Lệ Thanh.
Lúc này Phong Linh đã dịch dung trở thành Lăng Phong, Lãnh U U thì đổi bộ dạng tuyệt mỹ thành bộ dạng bình thường, Ti Bích mang một tấm mạng che mặt, chỉ có Nam Cung Hương Vân là để mặt thật, nàng ở Đằng Long thành đã lâu, chẳng phải che dấu để làm gì.
Long Nhất cùng Nam Cung Hương Vân đi đến đâu thì đều thu hút sự chú ý của mọi người đến đó, vừa vào đến cửa thì lão chủ quầy đã nhanh nhảu chạy ra nghênh đón, khuôn mặt nung núc thịt cười hề hề, trông bộ dạng thật khôi hài.
"Tây Môn thiếu gia, Tây Môn phu nhân, mời mọi người lên lầu ba, tiểu nhân biết tối nay sẽ quý khách nên đã căn dặn chừa một phòng thượng hạng, xem ra thật không sai." Lão chủ quầy đon đả chào mời, rồi nhanh chóng dẫn đường.
Từ lầu ba Vọng Giang lâu nhìn ra là một dòng sông đang cuồn cuộn chảy, uốn lượn như một con trăn khổng lồ, hai bên bờ ma pháp loang loáng sáng lên, cảnh tượng thật là mê người.
Long Nhất lúc này không thiếu tiền, chọn ngay nhiều món ăn đắt tiền, rồi đuổi lão chủ quầy xuống dưới.
"Đi qua nhiều nơi rồi mới thấy Đằng Long thành này có điều thú vị." Phong Linh nhìn cảnh vật cười nói.
"Nếu thích thì có thể ở lại đây mà, giờ đã là vợ ta, chẳng lẽ không thể cùng phu quân sống chung sao?" Long Nhất cười hỏi.
Phong Linh cùng Lãnh U U liếc nhìn nhau, ánh mắt có chút buồn bã.
"Thế là sao? Sao lại muốn rời khỏi?" Long Nhất run run hỏi, mặc dù các nàng đã là vợ hắn, nhưng hắn cũng không thể nào trói chân trói tay mọi người ở bên được, bằng không sao mấy lời ấy lại khiến hắn để ý.
"Hai ngày nữa thì bọn thiếp phải trở về Hắc Ám hội, lần ngày trong giáo có chút chuyện, nên bọn thiếp …" Phong Linh nhìn Ti Bích, nhẹ giọng nói.
Ti Bích hai mắt hướng lên, rồi nâng chén trà uống một ngụm, ra vẻ không có bất cứ cảm giác nào, mặc dù nàng đã biết việc Phong Linh nói là chuyện gì, nhưng nàng cũng không muốn vì Hắc Ám hội đang suy yếu mà khuếch trương thế lực của Quang Minh hội, nên Ti Bích có thể nói gì cơ chứ.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ sẽ phải chung chồng với U Minh thánh nữ, hai bên tín ngưỡng bất đồng nhất định sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó không biết hai bên có thể vì một người đàn ông mà ngồi ăn chung một bữa cơm được không nữa.
Long Nhất đối với chuyện này cũng tự nhiên ý tứ, nhưng hắn chẳng muốn suy nghĩ nhiều, Quang Minh hội cùng Hắc Ám hội sớm muộn cũng phải đến bái kiến, lúc ấy tự nhiên sẽ có đối sách.
Lúc này đã nghe tiếng xôn xao vọng lên, nhất định đầu bếp đã bắt đầu nấu nướng, lại nghe có tiếng bước chân, thì ra là thái tử Long Ưng dẫn theo mấy thiếu niên danh gia vọng tộc rời khỏi lầu. Trong bọn còn có cả hắc y nhân nữa.
Long Nhất liếc nhìn qua đám người đó, đột nhiên chú ý vào hắc y nhân, chỉ cảm thấy thân thể cao lớn ấy cho hắn cảm giác hết sức quen thuộc.
Có thể ánh mắt của Long Nhất quá sắc bén, đến mức hắc y nhân cũng dừng lại, xoay người nhìn về phía hắn. Hắc y nhân toàn thân mặc đồ đen, đầu cũng có một bao vải màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lẽo.
Trong mắt của hắc y nhân trong phút chốc thoáng một cái nhìn dị dạng nhưng rồi khôi phục lại vẻ bình tĩnh, quay người đi xuống lầu.
Long Nhất nhíu mày suy nghĩ, có lẽ hắn biết hắc y nhân là ai, nhưng ở Đằng Long thành này ai mà chẳng biết hắn, chỉ có điều trong thời gian ngắn thì hắn không nhớ là ai mà thôi.
"Hắn hình như là …" Lãnh U U đột nhiên nói.