Lúc này ở giữa đại sảnh Hoàng cung Nạp Lan Đế quốc yến tiệc đã huy hoàng, đèn ma pháp đủ mọi màu sắc thắp ở khắp cả đại sảnh. Các đại thần cùng gia quyến mặc lễ phục tràn ngập bên trong, âm thanh huyên náo không dứt bên tai.
Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt đứng trên lầu, nhìn xuống đám người qua lại không ngớt ở dưới không khỏi đau đầu, thật ra, hai người đối với trường hợp này cũng không phải quá ớn lạnh. Nhớ tới lúc đầu hành lễ tại Đằng Long thành, lễ tiết quá nhiều khiến cho hai người thiếu chút nữa là chịu không nổi, không biết Nạp Lan Đế quốc này có thể đơn giản hơn một chút hay không.
Đang lúc này, Nạp Lan Vô Cực đã cùng vài phi tử sủng ái đã vào đại sảnh yến tiệc, trong lúc nhất thời các quyền thần quý tộc đều bu lại vỗ mông ngựa. Thương Lan Đại lục tập tục như thế, tại những yến tiệc như thế này là cơ hội tốt, quân thần trong lúc đó phi thường tùy tiện.
"Công chúa, phò mã, mời đi xuống" Cung nữ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
"Nào đi xuống thôi, công chúa xinh đẹp của ta" Long Nhất quay đầu sang Nạp Lan Như Nguyệt cười nói, tay phải đưa lên, ý bảo Nạp Lan Như Nguyệt đi cùng hắn.
Nạp Lan Như Nguyệt ngượng ngùng mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay của Long Nhất, nhẹ nhàng bước xuống dưới.
Hai người xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người tại đây, Long Nhất một mặt mỉm cười, vừa tự tin mà vừa tiêu sái, còn Nạp Lan Như Nguyệt| mặt cười ửng đỏ, càng tôn lên dung mạo và khí chất như tiên trên trời, quả thực là tuyệt phẩm, trong lúc nhất thời mọi người đều than thở không thôi.
Long Nhất dắt Nạp Lan Như Nguyệt đi tới trước mặt Nạp Lan Vô Cực, xoay chuyển ánh mắt, đánh giá hai thanh niên hoa lệ bên cạnh hắn, trông vào hoa văn của quần áo. Hẳn đây là hai người con của Nạp Lan Vô Cực, cũng là anh em cùng cha khác mẹ của Nạp Lan Như Nguyệt, căn cứ vào tư liệu Tây Môn Hỏa cho hắn, hai người một là chiến sĩ một là pháp sư. Cấp bậc cũng không cao, một người là kiếm sĩ một người là trung cấp pháp sư mà thôi, chiến sĩ tên là Nạp Lan Vũ, pháp sư tên là Nạp Lan Văn, hai người trước đây có thể xem như đồng bọn của Tây Môn Vũ, mười phần chính là đệ tử ăn chơi.
"Phụ hoàng,[ca ca" Nạp Lan Như Nguyệt thản nhiên chào hỏi, trong mắt cố nén vẻ chán ghét.
Nạp Lan Vô Cực cười gật đầu, vẻ mặt hiền hòa, ai có thể biết hắn là một người máu lạnh xảo trá vô tình? Vì ích lợi, hắn có thể hy sinh hết thảy.
"Muội phu, nghe đại danh từ lâu, mai nhớ cùng anh em chúng ta uống một chén, chúng ta đối với ngươi chính là cực kỳ bội phục, có chút vấn đề chuyện đang muốn thỉnh giáo một chút" hai huynh đệ Nạp Lan Vũ thấy Long Nhất thì rất hưng phấn, tư tưởng xấu gặp nhau, từ đồng đạo thành huynh đệ.
Long Nhất cười nói chiếu lệ vài câu, trong lòng lại tự nhủ. Thương cho Nạp Lan Vô Cực không từ thủ đoạn khổ tâm kinh doanh vì đế quốc, nếu quốc gia mà lọt vào trong tay hai huynh đệ này, hắc hắc. Đến lúc đó đã có thể thỏai mái rồi
Thời gian hành lễ hẳn là đã tới, nhưng Nạp Lan Vô Cực vẫn cười nói chuyện trò với các sủng thần, vẫn không có ý định tuyên bố hành lễ.
"Bệ hạ, thời gian đã tới rồi, có nên…" Một đại thần bên cạnh Nạp Lan Vô Cực nhắc nhở.
Nạp Lan Vô Cực mỉm cười nói: "Phải đợi một người đến chủ trì, đợi một chút cũng không sao".
"Bệ hạ, chẳng lẻ không phải do Chủ giáo Thương Nguyệt thành chủ trì lễ nghi sao?" Đại thần này kỳ quái hỏi.
Nạp Lan Vô Cực cười thần bí nói: "Tự nhiên là không phải rồi. Đến lúc đó các ngươi sẽ biết".
Mấyi vị đại thần thấy Nạp Lan Vô Cực không nói, cũng không hỏi nữa, đều tự chấm dứt chuyện trò.
Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt đang ứng phó với đám người đông đen này, đột nhiên cảm giác được có ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình. Hắn cảm nhận quay đầu lại, nhưng lại chỉ thấy toàn là người, ánh mắt quen thuộc nọ cũng lẩn đâu mất.
"Kỳ quái, ta tại Thương Nguyệt thành không có quen ai cả mà" Long Nhất trong lòng lẩm bẩm, nói đến quen thì đại khái chỉ có vài thành viên của Thiểm điện Dong binh đoàn, nhưng tại lễ tiệc ngày hôm nay là để chiêu đãi quan viên của Nạp Lan Đế quốc cùng với thế lực khổng lồ của các quý tộc, những người khác không có cơ hội tiến vào đây.
Đang lúc này, Long Nhất đột nhiên nghe được một thanh niên kêu lên: "Nhân Nhân, người chạy đâu rồi? Ta tìm người rất lâu rồi".
Long Nhất thân thể khựng lại, Nhân Nhân? Trong đầu hắn hiện ra một khuôn mặt quật cường, là tiểu cô nương đã toàn tâm toàn ý với Pong Linh, nhưng nàng không phải là đang ở Mễ Á Thánh ma học viện sao? Long Nhất tâm niệm vừa chuyển, chợt nghĩ ra, Nhân Nhân là tiểu thư quý tộc của Nạp Lan Đế quốc, xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì kỳ quái. Hắn đã rời đi Mễ Á công quốc đã khá lâu rồi, nàng đã trở về cũng rất bình thường.
Long Nhất rẽ đám người ra, quả nhiên thấy cách đó không xa một thân ảnh quen thuộc, không phải Nhân Nhân thì là ai vào đây? Hôm nay nàng mặc lễ phục màu đen, rất hợp với vóc dáng thướt tha của nàng, trước ngực có gài một cái ghim bằng ngọc lam sáng lập lòe, tỏ vẻ khá lạnh lùng.
Thanh niên vừa gọi Nhân Nhân vừa rồi chính là ca ca Nạp Lan Vũ của Nạp Lan Như Nguyệt, mà vẻ mặt của Nhân Nhân rõ ràng là không đủ kiên nhẫn.
"Nhân Nhân, thật là nàng rồi, ta còn tưởng rằng ta hoa mắt nhìn lầm rồi" Long Nhất vừa cười vừa đi nhanh tới.
"Long… Tây Môn thiếu gia, chúc mừng người." Nhân Nhân nhìn Long Nhất ánh mắt có chút phức tạp, nam nhân này đoạt người yêu của nàng, nàng thật không biết đối mặt như thế nào với hắn. Nhưng đối với hắn, Nhân Nhân trong lòng lại có một loại cảm kích, lúc đó nếu không có hắn an ủi, sợ rằng nàng không đủ dũng khí sống tiếp, nhớ lúc ấy lại nhào vào lòng hắn khóc một hồi, nhớ tới là có chút xấu hổ không chịu nổi.
"Hai người biết nhau?" Nạp Lan Vũ ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, là có chút quan hệ đặc thù" Long Nhất hướng về phía Nạp Lan Vũ nháy mắt đầy vẻ mập mờ.
Nạp Lan Vũ sửng sốt, trên mặt nổi lên thần sắc do dự không quyết, nhưng lập tức ẩn đi, cười nói với Long Nhất: "Thì ra là người của muội phu, không nói sớm, ta đi tìm mục tiêu kế tiếp, ngươi cần phải cẩn thận một chút, tiểu muội ta mà giận lên là dám ăn thịt ngươi lắm đấy" Nói xong Nạp Lan Vũ liền xông vào trong đám người mà săn lùng.
Nhân Nhân mặt cười ửng đỏ, nhìn Long Nhất mà nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ai mà cùng ngươi có quan hệ đặc thù".
"Ha ha, quan hệ của chúng ta còn chưa đủ đặc thù sao?" Long Nhất hắc hắc cười nói.
Nhân Nhân rung động, mặt cười từ hồng chuyển sang trắng, hiển nhiên câu nói của Long Nhất đã động đến nỗi thương tâm của nàng, phải nói nàng và Long Nhất quả thật quan hệ rất đặc thù.
"Cám ơn ngươi" Nhân Nhân thấp giọng nói.
Long Nhất thở dài một hơi, khẽ hỏi: "Nàng vẫn không buông xuống sao?"
Thân thể mềm mại của Nhân Nhân rung lên, có một số việc không dễ dàng buông xuống được, nàng lần đầu tiên yêu thương một nam nhân, nhưng lại phát hiện nam nhân này là phụ nữ giống như nàng, loại đả kích này đối với nàng mà nói thật sự quá lớn.