Phong Lưu Pháp Sư

chương 334: thiên võng mật hàm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Như Mộng, ngươi nói cái gì đó." Nạp Lan Như Nguyệt gõ đầu muội muội nói.

"Ai da, ta không có nói bậy, tỷ tỷ đừng có mà nhỏ nhen" Nạp Lan Như Mộng bĩu môi nói.

"Ta nhỏ nhen, nha đầu ngươi có biết biết lấy thân báo đáp là gì không?" Nạp Lan Như Nguyệt to giọng nói.

"Đương nhiên biết, tỷ phu nếu lấy thân báo đáp, vậy sau khi ta bị người khi dễ có thể gọi tỷ phu hỗ trợ. Ta muốn đi đâu hắn sẽ dẫn ta đi, ta muốn ăn cái gì hắn sẽ mua cho ta, còn có thể giúp ta bắt bướm, đuổi gián." Nạp Lan Như Mộng chỉ ngón tay nói.

Long Nhất khi nghe thấy, càng nghe càng không biết có tư vị gì. Nha đầu kia nghĩ hắn lấy thân báo đáp có nghiã là như vậy, thật sự là ngớ ngẩn và buồn cười.

"Thôi dừng lại, nha đầu ngươi tìm người khác đi. Tỷ phu bộn bề nhiều việc, không có nhiều thời gian đi cùng ngươi." Long Nhất lau mồ hôi lạnh, cười nói.

"Tây Môn Vũ, ta xem ngươi lấy thân báo đáp cho muội muội ta, như vậy cũng được đấy. Nạp Lan Như Nguyệt khiêu khích nhìn Long Nhất.

"Thật là tốt, ta còn có thể mỗi ngày ôm tỷ phu ngủ nữa." Nạp Lan Như Mộng cười hì hì nói.

"Ah, bây giờ đã khuya, chúng ta còn phải ăn cơm tối. Tây Môn Vũ, không phải ngươi vừa nói chúng ta sắp sửa đi ăn thịt nướng?" Nạp Lan Như Nguyệt nghe được muội muội vừa nói như vậy vội vàng lảng sang chuyện khác.

Lúc này mặt trời đã hoàn toàn chìm khuất sau đường chân trời, chỉ còn lại một dải ánh nằng chiều. Ánh trăng từ trên tầng mây đã ló ra được một nửa.

Long Nhất mang theo hai tỷ muội từ hoàng cung đi ra ngoài, đi tới một chỗ xa trên bãi biển, điểm khởi hỏa quang, từ trên không trung rơi xuống hai con chim, từ dưới biển bay lên hai con cá, nguyên liệu như vậy đã đủ. Long Nhất thuần thục tẩm gia vị, gác chúng lên đống lửa và bắt đầu nướng.

Một luồng gió từ biển chầm chậm thổi tới, mang theo vị mặn của muối và mùi ẩm thấp. Long Nhất vừa quay thịt nướng, vừa suy nghĩ xem nên nói như thế nào với Nạp Lan Như Nguyệt về việc mình phải đến Lôi Thần cấm khu. Tính ra ngày mai chính là ước định của mình và Vô Song.

"Tây Môn vũ, ngươi suy nghĩ cái gì?" Nạp Lan Như Nguyệt thấy Long Nhất nghĩ đâu đâu liền hỏi.

"Đang nghĩ tới ngươi." Long Nhất ngẩng đầu lên cười nói.

"Hừ, ai thèm tin ngươi, giữ những lời đấy cho những nữ nhân của ngươi đi. Được rồi, ngươi còn chưa nói tối hôm qua ngươi đã đi đâu, làm gì?" Nạp Lan Như Nguyệt mặc dù nói như thế, nhưng khóe miệng cũng lộ ra chút tiếu ý.

"Tối hôm qua? Ta đi gặp mỹ nhân ngư/" Long Nhất cười hắc hắc nói.

"Không nói linh tinh, ngươi không nói ta cũng biết ngươi đi thâu hương cướp ngọc, hừ." Nạp Lan Như Nguyệt tưởng rằng Long Nhất đang nói dối, không khỏi tức giận kêu lên.

Long Nhất biết rằng nàng không có tin mình.

"Tỷ phu, có thật có mỹ nhân ngư?" Nạp Lan Như Mộng cũng tiến tới hỏi.

"Đương nhiên, có lúc nào tỷ phu nói dối ngươi chưa." Long Nhất mỉm cười nói.

"Vậy mỹ nhân ngư trông như thế nào?" Nạp Lan Như Mộng tò mò hỏi.

"Mỹ nhân ngư, các nàng chính là tinh linh của Hải dương tộc, bộ dạng so với hải yêu trong truyền thuyết không có khác biệt lắm. Nhưng trông quyến rũ hơn nhiều, xinh đẹp như mộng." Long Nhất cười hắc hắc nói.

"Thật vậy chăng? Vậy có phải các nàng có tóc và mắt màu lam?" Nạp Lan Như Mộng suy nghĩ rồi hỏi.

Long Nhất vội hỏi: "Ngươi như thế nào biết được?" Dưới đáy biển nọ có ba mỹ nhân ngư, ngoại trừ Lưu Li tóc màu vàng, Bích Phỉ cùng Tiểu Thước đều có tóc và mắt màu lam, tựa như Phong Linh bình thường.

"Là ta nằm mơ, hơn nữa không chỉ mơ một lần. Từ khi còn nhỏ ta đã mơ thấy thế." Nạp Lan Như Mộng nói.

"Chỉ là nằm mơ thồi, muội đừng tưởng là sự thật a." Nạp Lan Như Nguyệt cũng không tin.

Long Nhất không để ý lời Nạp Lan Như Nguyệt, bởi vì hắn biết sự kiện này, cuối cùng hỏi: "Ngươi có còn nhớ đã mơ thấy cái gì?"

Nạp Lan Như Mộng đôi mắt đẹp có chút mê ly, nàng lẩm bẩm nói: "Hình như cũng là tại bờ biển, một a di rất đẹp ôn nhu nhìn ta, nàng nhẹ nhàng vuốt đầu ta, sau đó. … sau đó ta không có nhớ nữa."

Nạp Lan Như Nguyệt ánh mắt lóe lửa, nàng chợt nhớ tới trên người muội muội có kết giới kỳ quái màu lam, chẳng lẽ thật sự có mỹ nhân ngư.

"Tỷ phu, ngươi thật sự gặp qua mỹ nhân ngư?" Nạp Lan Như Mộng nhìn Long Nhất hỏi.

Long Nhất cười gật đầu.

"Vậy tỷ phu có thể dẫn ta đi xem các nàng không." Nạp Lan Như Mộng hai mắt sáng lên nói.

"Đương nhiên có thể, mỹ nhân ngư ở trong bụng một loại hải quái. Các nàng tại bên trong đó kiến thiết cung điện hoa lệ, còn có thụ cầm đạn tấu." Long Nhất cười nói.

"Nói lung tung lừa gạt tiểu cô nương." Nạp Lan Như Nguyệt hiển nhiên không tin.

"Ta tin tưởng tỷ phu không nói dối. Tỷ phu, ngươi chừng nào đưa ta đi coi?" Nạp Lan Như Mộng rất tin tưởng.

Long Nhất do dự một chút nói: "Đợi sau khi tỷ phu trở về sẽ đưa muội đi coi. Muội muốn sống ở đó cũng không thành vấn đề."

"Tỷ phu, ngươi phải đi sao?" Nạp Lan Như Mộng nghe ra trong giọng Long Nhất có sự ly biệt.

"Mmm, ta phải rời đi một khoảng thời gian dài." Long Nhất cúi đầu nói.

"Ngươi trở về?" Nạp Lan Như Nguyệt trầm mặc một chút, ngước lên nhìn Long Nhất rồi hỏi.

Lúc này món nướng đã tỏa ra mùi thơm, màu sắc cũng biến thành màu vàng ruộm. Long Nhất rắc thêm gia vị rồi nói: "chín rồi, chúng ta ăn đi."

Long Nhất đưa một xâu cho hai nàng, chính mình cũng cầm lấy một xâu đứng lên, cắn một miếng. Lúc này hắn mới phát hiện hai tỷ muội đều nhìn hắn, chưa ăn miếng thịt nào.

"Ăn đi, nhìn ta làm gì, chẳng lẽ muốn ta. Vậy chúng ta đổi đi." Long Nhất cười nói.

"Nói nhảm, ngươi rốt cuộc đi đâu? Không nói rõ ràng ta không ăn." Nạp Lan Như Nguyệt nhìn chằm chằm vào Long Nhất, môi cong lên giận dữ.

Uy hiếp thật đáng sợ a, Long Nhất bất đắc dĩ cười cười. Sau khi cắn một miếng thịt nướng liền nói: "Ngày mai ta cùng một người bằng hữu đi xem Kì Diệp công quốc. Ngươi biết dong binh công hội đã phát ra nhiệm vụ đến Lôi Thần cấm khu kia, chúng ta cũng muốn đi xem một chút."

"Ngươi vội đi Lôi Thần cấm khu, ngươi không muốn giữ lại tính mạng sao? Không cho phép ngươi đi." Nạp Lan Như Nguyệt nhất thời thay đổi sắc mặt, giữ chặt tay Long Nhất nói.

Long Nhất nhìn biểu tình lo lắng của Nạp Lan Như Nguyệt, an ủi, vỗ vào bàn tay nhỏ bé của nàng rồi nói: "Không đi không được, mạng ta lớn lắm. Với lại chúng ta chỉ đi xem một chút, ngươi cũng nên biết thực lực của ta, khẳng định là không có vấn đề gì."

"Thực lực ngươi mặc dù cao, nhưng sự kinh khủng của Lôi Thần cấm khu ngươi còn chưa nghe? Địch nhân bên trong là oan hồn. Thêm ngươi cũng chỉ thêm một cái mạng? Nạp Lan Như Nguyệt có chút kích động nói.

"Lo lắng?" Long Nhất ôn nhu cười cười, vươn bàn tay vuốt ve khuôn mặt Nạp Lan Như Nguyệt.

Nạp Lan Như Nguyệt cũng không có phản bác, để cho Long Nhất vỗ về nàng, nhưng ánh mắt quật cường nhìn hắn, đánh chết cũng không đồng ý cho hắn đi.

"Tỷ phu, ta bên ngoài cũng nghe nói qua Lôi Thần cấm khu, không bằng ngươi đưa ta cùng đi." Nạp Lan Như Mộng cắt ngang nói.

"Như Mộng, đừng có đòi lung tung." Nạp Lan Như Nguyệt trừng mắt liếc muội muội, còn tiểu nha đầu lại thè lưỡi làm mặt quỷ.

Long Nhất nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nạp Lan Như Nguyệt, chải mái tóc mềm của nàng sang hai bên, nhẹ giọng nói: "Ta biết ngươi lo lắng, nhưng ta không thể không đi."

"Có quỷ lo lắng cho ngươi, dù sao ta cũng không cho phép ngươi đi." Nạp Lan Như Nguyệt khuôn mặt ừng hồng, nhìn Long Nhất cười, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nàng hồ nghi nhìn Long Nhất hỏi: "Chẳng lẽ vị bằng hữu nọ của ngươi là nữ nhân?"

Long Nhất ngẩn người, cũng thấy không thích hợp giấu diếm, liền nói thật: "Đúng là nữ nhân, là nữ nhân của ta, mặc dù bây giờ nàng không có thừa nhận."

Nạp Lan Như Nguyệt lập tức đứng lên, một tay kéo muội muội ra xa Long Nhất, trừng mắt nhìn Long Nhất nói: "Ngươi đi đi, cùng với người phụ nữ của ngươi đi đi, tốt nhất hãy chết tại Lôi Thần cấm khu." Nạp Lan Như Nguyệt nói xong liền dẫn theo Nạp Lan Như Mộng chạy đi, không quay đầu lại.

Long Nhất thở dài một hơi. Hắn thấy rõ ràng Nạp Lan Như Nguyệt hai mắt đỏ hồng, dường như rất thương tâm.

"Mie kiếp, kẻ nào ẩn nấp ở chỗ đó, lão tử đến đây." Long Nhất nhận thấy được cách đó không xa có người ẩn nấp, hắn tâm tình đang không tốt, thấy vậy liền quát lớn.

Thanh âm chưa dứt, một thân ảnh từ cách đó không xa bay tới, bóng người dừng lại trước mặt Long Nhất.

"Thiên Võng 3081 tham kiến thiếu chủ." Bóng người này ngoại hình là một trung niên nhân. Hắn quỳ xuống hành lễ với Long Nhất, hai tay làm ra một thủ thế của Thiên Võng.

"Có chuyện gì?" Long Nhất lạnh lùng hỏi.

"Có hai mật hàm cho thiếu chủ, mời thiếu chủ xem qua. 3081 xin cáo lui." Trung niên nhân đưa hai mật hàm có phong ấn ma pháp cho Long Nhất xong liền lắc mình biến mất. Long Nhất vừa mở mật hàm thứ nhất trong ống tre ra xem thì thấy mùi hương của lão bản nương tỏa ra, mặt trước nói với Long Nhất là Hàm Yên sử dụng một loại ma pháp kỳ quái làm chữ viết, cho nên nội dung trong đó chưa được biết.

"Chẳng lẽ là dư nghiệt trước đây." Long Nhất nhíu mày thầm nghĩ.

Không suy nghĩ nhiều, Long Nhất liền mở ống trúc thứ hai. Vừa nhìn vào bên trong, Long Nhất đã thấy vui vẻ. Bức mật hàm thứ hai này viết rằng đã tạo được quan hệ với bỉ mông hoàng tộc, tình báo thiên võng đã vẽ được quy mô, kích thước núi non.

"Tiểu tử này thật có năng lực." Long Nhất mừng rõ cười nói, ánh mắt có chút thỏa mãn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio