Không lâu sau đó, điện quang xung quanh thân thể Long Nhất từ từ biến mất, da thịt bên ngoài thân tản ra một tầng ánh sáng màu tím bạc. Hắn chậm rãi mở hai mắt, hai luồng ánh sáng tím chợt lóe lên, con ngươi trong tròng mắt bắt đầu chuyển động bình thường, lập tức trở lại thành màu đen vốn có.
"Thương lan loạn,
Lôi thần hàng,
Bích huyết chiếu nhân gian,
Ỷ nhận phá thương khung"
Long Nhất thì thầm nói, những lời này tựa hồ Tiểu Y nói với hắn trong giấc mơ lúc tối qua, còn đoạn sau thì hỗn loạn không nhớ ra được. Vốn tối hôm qua sau khi tỉnh lại cũng không nhớ ra được, vậy mà giờ đây sau khi bị lôi điện oanh kích lại nhớ ra, nhất là đoạn này lại nhớ kỹ.
-"Đúng là lời tiên đoán của Tiểu Y không? Rốt cuộc là nó nói tới cái gì đây?" Long Nhất nhíu mày, lúc trước tại Ngày Cực Âm lời tiên đoán cuối cùng của Tiểu Y lại bị phá hư, dĩ nhiên là sau đó còn một đoạn nữa sót lại mà hắn không nhớ ra được.
"Thương lan loạn" cũng dễ giãi thích thôi, "Lôi thần hàng" có lẽ chỉ Lôi Thần Cấm Khu này, tuy vậy hai câu sau Long Nhất hoàn toàn không đoán ra nổi,
Nếu không nghĩ ra thì khỏi nghĩ tới nữa, Long Nhất lắc mạnh đầu rồi đứng lên, mà Cuồng lôi thú thấy Long Nhất tỉnh lại liền rút nhỏ thân hình biến thành hình dáng một con chó nhỏ đáng yêu chạy vong quanh chân hắn (ND: Who let the dog out? Wowh wowh wowh wowh. )
Long Nhất xoay người lại, liến thấy con ngươi của Nạp Lan Như Nguyệt lóe lên, hai tay chụm lại che khuôn mặt đỏ hồng, còn Vô Song vội xoay lưng lại, cặp mắt to của Man Ngưu đang nhìn chằm chằm vào hạ thể hắn.
Long Nhất giật mình, lúc này hắn mới phát hiện mình thân trần như nhộng, hắn vừa cúi đầu nhìn thì thấy tiểu huynh đệ vốn đang ngủ yên nay đột ngột tỉnh dậy, mà lông mao xung quanh đã dựng đứng lên tựa như con nhím vậy.
-"Ông nội ngươi, thật là mất mặt mà" Long Nhất mặt đỏ lên, vội vàng lôi từ Không gian giới chỉ ra một bộ quần áo rồi nhanh chóng mặc vào, dùng hai thủy cầu nhỏ rửa mặt chải tóc một cái, lúc này mới lắc mình phóng về hướng thông đạo.
-"Ách. Cái này, chúng ta mau vượt qua Tử vong hoa hải thôi" Da mặt Long Nhất tuy dày nhưng lúc này cũng cảm thấy xấu hổ, bộ đồ da vừa rồi thật sự chỉ nên mặc lúc ở nhà thôi. (ND: :S vậy ai khoái mặc đồ da đánh dã chiến vậy ta. )
Vô Song xoay người lại, thấy Long Nhất đã mặc quần áo xong mới âm thầm thở dài một hơi, khuôn mặt cười nhẹ mà cảm thấy đang nóng lên.
4 người bắt đầu đi vào một con đường khác, Nạp Lan Như Nguyệt hỏi lại sự tình ban nãy, Long Nhất trong lúc nhất thời cũng khó nói rõ ràng, liền đem một lý do nào đó tùy tiện nói ra. Nạp Lan Như Nguyệt tự nhiên cũng biết rõ, nhưng nàng cũng không hỏi lại hắn.
Có bản đồ do Hồng Nương Tử đưa cho, Long Nhất cũng sớm xuất ra một kết giới bao phủ cả 4 người để tránh bị khí độc của Tử vong hoa xâm nhập vào.
Rất nhanh sau đó họ đã đến trước lối vào Tử vong hoa hải, thấy cảnh tượng trước mắt, 4 người kinh ngạc không nói thành lời. Khung cảnh quả thật quá tráng lệ, thật sự quá đẹp. Biển hoa khắp nơi như một mảnh đất không có điểm tận cùng, ở đây có đủ mọi màu sắc, cánh hoa hồng hồng, gặp con gió thổi tới, cả biển hoa dao động như từng cơn sóng màu nhấp nhô, mà bầu trời xanh thăm thẳm, vài đám mây trắng như kẹo bông gòn nhẻ nhàng trôi lơ lửng, hình thành nên một khung cảnh thiên nhiên xinhđẹp.
-"Thật xinh đẹp quá" Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song không hẹn mà cùng thốt lên, nữ nhân đối với những thứ càng xinh đẹp thì sức miễn dịch tự nhiên càng sụt giảm nghiêm trọng.
-"Được rồi, đừng than thở nữa, các nàng cũng không phải không biết đến sự kinh khủng của Tử vong hoa hải này, cài gì càng xinh đẹp thì lại càng nguy hiểm" Long Nhất nói (ND: Ân Tố Tố cũng dạy Trương Vô Kỵ như vậy đó )
Nạp Lan Như Nguyệt trừng mắt nhìn Long Nhất nói:
-" Chàng một lời hai ý, là chỉ chúng ta phải không?"
Long Nhất vân vê cằm rồi hắc hắc cười:
-"Có sao? Chẳng lẽ nàng tưởng mình rất đẹp sahoạt động"
-"Vậy ý chàng là thiếp không đẹp sao?" Nạp Lan Như Nguyệt vươn bàn tay nhỏ của mình nhằm vào eo lưng Long Nhất mà ngắt loạn lên.
-"Muốn thân thiết thì sau khi đi ra ngoài hãy thân thiết, không khí trong kết giới không còn nhiều, chúng ta mau đi thôi" Vô Song lạnh lùng nói.
Nói thế rất đúng nên Long Nhất cũng không phản bác lại, một tay kéo theo Man Ngưu, một tay ôm lấy chiếc eo thon mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt, cùng Vô Song bay vào bầu trời của Tử vong hoa hải.
------------
-"Chà, đến giờ cũng chưa thấy điểm cuối, không biết Tử vong hoa hải này rốt cuộc có bao nhiêu tuổi rồi." Sau khi cấp tốc bay một trận, Nạp Lan Như Nguyệt kinh ngạc nói, dựa theo tốc độ bay kinh người của Long Nhất và Vô Song mà cũng chưa thấy điểm tận cùng của biển hoa này.
-"Dừng lại, có chút không đúng" Long Nhất trầm giọng nói, Tử vong hoa hải này tựa như vô cùng vô tận, vừa rồi còn mới than thở trước vẻ đẹp của Tử vong hoa hải, giờ nhìn lại, cảnh sắc nơi nào cũng giống như nhau khiến hắn cảm thấy chóng cả mặt.
-"Đúng là có chuyện, ta nghĩ chúng ta đang bay vòng quanh một chỗ" Vô Song nhàn nhạt nói.
Long Nhất nhíu mày cười khổ hai tiếng, hắn cũng cho rằng vậy, Tử vong hoa hải này quả thật không đơn giản mà.
-"Vô Song, nàng dùng hai cái Huyền Âm băng trụ làm ký hiệu, chúng ta tiếp tục đi lên phía trước" Long Nhất quay đầu nhìn vào khuôn mặt không chút thay đổi của Vô Song mà nói.
Vô Song đối với ý tứ của Long Nhất cũng hiểu, ngọc thủ vửa nhấc, hai cái Huyền âm Băng trụ xuất hiện giữa Tử vong hoa hải mang theo hàn khí lạnh thấu xưong. Sau đó nàng cùng 3 người Long Nhất tiếp tục bay về phía trước.
-"Dừng lại đi, chúng ta căn bản là đang vòng quanh một chỗ" Vài phút sau, Long Nhất vừa nhìn hai cái Huyền Âm băng trụ vừa cười khổ nói.
-"Vậy không bằng chúng ta đặt thêm vài ký hiệu tại Tử vong hoa hải, không phải là có thể biết được phương hướng nào để đi sao?" Nạp Lan Như Nguyệt là người tuyệt đỉnh thông minh, suy nghĩ một chút đã tìm ra biện pháp.
-"Để ta thử dùng một cấm chú xem sao" Vô Song đáp lời rồi lấy ra một cây Băng lam Pháp trượng, trong miệng bắt đầu miệm chú ngữ, nguyên tố thủy hệ ma pháp bắt đầu điên cuồng ngưng tụ lại, chỉ là chú ngữ vừa đọc được một nửa đột nhiên Vô Song ngưng lại, thủy hệ ma pháp đang ngưng tụ được một chút liền tiêu tan ngay.
-"Sao lại như vậy?" Nạp Lan Như Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Khuôn mặt luôn mang theo nụ cười nhạt của Vô Song nay đột nhiên xuất hiện ánh mắt ngưng trọng, nàng lắc đầu nói:
-"Không biết vì cái gì, ở nơi này nguyên tố ma pháp đang ngưng tụ đột nhiên bị chặn đứt"
Nạp Lan Như Nguyệt nghe vậy cũng muốn thử một chút, đích xác, nơi này nguyên tố ma pháp tụ tập lại nhiều nhất chỉ đủ để phóng ra một ma pháp cấp 6, nàng không khỏi nhìn về người mình tín nhiệm nhất ở đây mà hỏi:
-"Phu quân, chúng ta làm sao bây giờ?"
Long Nhất nhìn xung quanh một chút, mơ hồ nhận ra đây chính là một cái thiên địa kỳ trận, mặc dù hắn đối với trận pháp không tinh thông cho lắm, nhưng dù sao cũng có một cơ sở nhất định. Hắn xác định không trung không có tồn tại một cửa sinh nào (sanh môn), vậy muốn tìm đường ra phải xuống Tử vong hoa hải phía dười mà tìm một phen, mà làm vậy không tránh được những nguy hiểm bất ngờ.
-"Hạ xuống, trên này không có đường ra, Tử vong hoa hải tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy" Long Nhất quyết định.
Mọi người bắt đầu cẩn thận từ từ hạ xuống, Man Ngưu là người đầu tiên xuất ra một bổng tạo thành một khoảng đất trống, mọi người liền đứng vào khoảng đất trống đó.
-"Lão đại, không bằng chúng ta đập nát toàn bộ đám hoa này, còn không ra được sao?" Man Ngưu ồm ồm nói.
Long Nhất lắc đầu, Ngạo thiên quyết vận vào cánh tay phải, sau đó một chiêu Thiên phật thủ đánh ra, nơi nào nó tới chỗ ấy không còn một ngọn cỏ, tạo thành một rãnh thẳng tắp.
Chưa kịp cao hứng, 4 người đã cảm thấy hoa mắt, con đường nhỏ mới tạo thành đã biến mất tăm, ngay cả khoảnh đất trống mọi người đang đứng cũng bắt đầu khôi phục nguyên dạng, 4 phía nhìn quanh đều là cánh hoa bay bay.
-"Này,. chuyện gì thế này?" Man Ngưu ngạc nhiên nói, với tri thức của hắn thật sự không cách nào hiểu được.
Chính lúc này một trận âm thanh rào rào vang lên bên tai bốn người, chỉ thấy trong những lùm hoa mọc ra những rể hoa đen thui, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hướng tới 4 người cuốn lại. Kết giới của mọi người hiện thời chỉ là một cái phòng phong kết giới, cường độ cũng không cao, dĩ nhiên chỉ chịu được một chút là bị phá tan.
--------------
Long Nhất bị dọa đến giật cả người, cái này không phải hắn sợ những rễ hoa quỷ dị này, mà do không khí trong kết giới vốn không nhiều lắm chỉ một khắc là hoàn toàn tan hết, mà hương hoa mang theo kịch độc đang bay tới lấy mạng mọi người.
-"Nhanh chóng nín hơi, hương hoa có độc" Long Nhất hét lớn, đồng thời dùng tinh thần lực hình thành một cái phòng hộ kết giới ngăn chặn đám rễ hoa công kích tới.
3 người Man Ngưu lập tức nín thở bế khí, chỉ có điều dựa vào một hơi thì có thể trụ được bao lâu?
"Man Ngưu, ngồi xuống vận Phục ma tâm pháp, có thể kiên trì được một lúc" Long Nhất quýnh lên nói, Phục ma tâm pháp chỉ cần tiến vào trạng thái nhập định, một hơi có thể trụ được một thời gian đáng kể.
Man Ngưu đối với lời của Long Nhất luôn tuyệt đối tin tưởng, lập tức ngồi xuống xếp bằng vận khởi tâm pháp.
Nạp Lan Như Nguyệt thân là Quang minh tế tự, một hơi của nàng sao có thể lâu như vậy, chỉ trong chốc lát toàn thân đã phát run, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Long Nhất vừa thấy vậy liền ôm chầm lấy Nạp Lan Như Nguyệt, miệng đối miệng truyền một ngụm chân khí vào người nàng, Nạp Lan Như Nguyệt trong người như mê man đi. Để Nạp Lan Như Nguyệt dần tỉnh táo lại, Long Nhất thầm nghĩ Vô Song cũng không khác biệt với nàng cho lắm, liền thuận tay ôm chầm lấy nàng, lướt qua ánh mắt hoảng sợ của nàng mà hôn xuống.
4 môi chạm nhau, cảm giác hương vị ngọt ngào ôn nhu truyền đến, làm cho trong lòng Long Nhất đê mê, mà Vô Song từ tử tỉnh lại đã bắt đầu dãy dụa cắn chặt răng không để chân khí Long Nhất truyền vào người nàng.
Chỉ thương cho Vô Song mặc dù đã đạt đến cảnh giới pháp thần, dĩ nhiên là có phương pháp kiên trì rồi, chỉ là vừa rồi bị Long Nhất hôn lên đôi môi nàng, lại giãy dụa một lúc, dưỡng khí trong cơ thể nàng đã tiêu tan sạch sẽ, mặc cho nàng sở hữu pháp thuật siêu quần cũng không chống đỡ nổi.
Lúc này bản năng muốn sống trỗi dậy, Vô Song há mở hàm răng, một luồng chân khí từ Long Nhất truyền qua môi nàng mà tiến vào, ngọc thủ nàng hung hăng nhắm vào hai bên eo Long Nhất mà ngắt nhéo. Cuối cùng, khi bờ môi Long Nhất sắp rời đi nàng còn hung hăng cắn vào môi hắn một cái.
Một vệt máu từ môi Long Nhất nhè nhẹ chảy ra, mà Vô Song dùng ánh mắt thẹn thùng pha lẫn phẫn uất trừng trừng nhìn hắn, nhưng tất cả không làm Long Nhất bận tâm, tình thế dị thưòng nguy cấp, Long Nhất tự biết ngụm chân khí kia cũng không giúp chống đỡ được bao lâu.
-"Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?" Long Nhất vắt óc suy tính, càng nguy cấp hắn càng phải tỉnh táo, chỉ có tỉnh táo mới có thể nhanh chóng nhĩ ra biện pháp ứng phó.
Đến lúc này, dị biến đột ngột phat sinh, rễ hoa đen từ bốn phía mọc ra từ dưới đất, như những tia chớp đen bắn về phía 4 người