Cáp Lôi sở dĩ có thể nhận biết được thân phận của vị pháp sư xấu số kia là nhờ vào ma pháp bào đặc hiệu cùng với huân chương của công hội trên nửa phần thi thể kia. Mỗi chức nghiệp công hội tại mỗi quốc gia đều có đồng phục màu sắc khác nhau. Ngoài ra, cấp bậc khác nhau thì phù hiệu hoa văn đính trên áo cũng khác nhau. Như vậy có thể dễ dàng nhận ra thân phận của đối phương thông qua những tiêu chí trên.
Trong tám người trong Mạo hiểm đội của Long Nhất thì ngoại trừ hắn, Lộ Thiến Á và Lãnh U U, tất cả những người khác đều gia nhập một chức nghiệp công hội nào đó. Tuy sau khi gia nhập chức nghiệp công hội thì không thể tự mình hưởng trọn phần thưởng nhưng bù lại có thể nhận được sự bảo hộ của công hội, đồng thời cũng phải thực hiện một số nghĩa vụ chung cho công hội. Ví dụ như khi hai công hội của hai quốc gia khác nhau xung đột với nhau hoặc là thấy người cùng công hội gặp nguy hiểm thì mọi thành viên công hội phải có nghĩa vụ giúp đỡ. Đương nhiên nếu người trong cùng công hội đấu đá lẫn nhau thì tuyệt đối không được can thiệp bừa bãi.
Ngay khi mọi người nghĩ trận đấu trong kia đã bắt đầu phân thắng bại thì đột nhiên hai đoá pháo hoa song song cùng nhau phi thẳng lên trời rồi nở bùng ra thành hai loại đồ hình ký hiệu khác nhau.
- Thì ra là Nạp Lan đế quốc ma pháp sư công hội và Ngạo Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội đang đánh nhau, chẳng liên quan gì đến chúng ta. Bọn ta nên tìm khách điếm khác để nghỉ ngơi thôi.
Đột nhiên một luồng ma pháp ba động từ bốn phương tám hướng truyền lại, Long Nhất thất kinh hô lớn:
- Trận chiến sắp đến hồi ác liệt, chắc tiểu trấn này sẽ bị bọn pháp sư kia san thành bình địa mất.
- Không phải lo, hai bên sẽ tự biết phải kéo nhau ra ngoài tiểu trấn này để giải quyết ân oán.
Quang hệ pháp sư Lam Thiên cất giọng ôn hoà nói. Nhưng những lời nói ôn hoà thật sự có thể che lấp được bản tính lãnh khốc của nhân loại? Mỗi cá nhân sống trên đời đều là vì lợi ích của riêng mình. Điều này cũng không ngoại trừ cả những đệ tử của Quang Minh thần miệng vẫn thường rao giảng nhân nghĩa đạo đức ở cao cao tại thượng, mà thực chất không hề có lấy nửa điểm thực tế.
Chỉ một lúc sau, cả con phố đã tràn ngập màu áo của các ma pháp sư thuộc đủ mọi đẳng cấp, trong số đó cũng có lẫn một vài chiến sĩ, đạo tặc và cung tiễn thủ. Tất cả đều tụ tập theo lời hiệu triệu của bang hội quốc gia. Tại Hoang Mãng tiểu trấn này chí ít cũng có tới vài vạn mạo hiểm gia cùng một số lượng đoàn thể vô cùng lớn, thử hỏi số lượng nhân thủ trực thuộc hai ma pháp công hội của hai đại đế quốc đang xung đột kia phải lên đến con số bao nhiêu?
Cũng may, đúng như Lam Thiên dự đoán, sau khi đợi cho nhân thủ hai bên tập trung đông đủ, cả đoàn người gầm ghè kéo nhau ra ngoài tiểu trấn để giải quyết ân oán. Trong số đó có không ít Đại pháp sư tài năng biết sử dụng Phiêu Phù thuật lơ lửng trong không trung. Khung cảnh tại trường quyết đấu quả thật vô cùng hoành tráng.
- Này chúng ta cũng mau ra đó xem nhiệt náo đi.
Long Nhất mở lời đề nghị. Một trường hỗn chiến đại đồ sát như thế thật không dễ gì gặp được.
- Không nên! Số lượng ma pháp sư đông như vậy khẳng định lực phá hoại sẽ rất khủng khiếp, người đứng ngoài xem cũng có khả năng bị thương. Chúng ta nên nghỉ ngơi dưỡng thần để ngày mai tiến nhập Hoang Mãng bình nguyên thì hơn.
Cáp Lôi lập tức lên tiếng phản đối.
Cả Mạo hiểm đội đều xem Cáp Lôi là đội trưởng. Một khi hắn đã phản đối thì tự nhiên không ai muốn phản bác. Cả bọn tuỳ tiện tìm một khách điếm còn trống rồi thuê bốn gian phòng, chia hai người một gian. Lộ Thiến Á và Lãnh U U dĩ nhiên cùng ngụ một gian, hai vị pháp sư cũng chung một gian, Thạch Nham không còn sự lựa chọn nào đành phải ngủ cùng phòng với Cáp Lôi, Long Nhất và Man Ngưu cùng ở tại phòng cuối cùng. Thật ra trong nhóm của Cáp Lôi không ai muốn ở chung phòng với Man Ngưu, dù họ không tiện nói ra nhưng có thể thấy nhân loại đối với thú nhân vẫn còn nhiều kỳ thị.
Ngay khi nhận phòng Long Nhất đã rất ý tứ nói nhỏ với Man Ngưu:
- Này người khổng lồ, cậu chung phòng với ta.
Do đó Man Ngưu vô cùng kính phục Long Nhất, lập tức xem hắn như huynh đệ sinh tử chi giao với mình. Bình thường thú nhân chỉ sùng bái duy nhất các cường giả, do đó trên đường đi Man Ngưu chỉ nói chuyện vài lần với tiểu tinh linh mà thôi, còn những người khác cứ cho rằng trí tuệ của thú nhân rất giới hạn nên không bao giờ hỏi han đến hắn. Bây giờ có thêm Long Nhất trò chuyện bình thường với hắn làm cho Man Ngưu cảm thấy muôn phần ấm áp.
Mỗi lần Man Ngưu muốn nói chuyện với Long Nhất đều phải cúi đầu thật thấp. Cũng chỉ vì thân hình hắn cao hơn Long Nhất đến hơn nửa thân người nên tư thế nói chuyện của hắn trông rất hoạt kê.
Long Nhất ghé tai Man Ngưu thì thầm to nhỏ gì đó rồi cười ranh mãnh. Chỉ thấy Man Ngưu hai mắt sáng rực gật đầu lia lịa.
Cả hai treo bên ngoài cửa phòng tấm biển "Xin đừng làm phiền" rồi Long Nhất bước đến mở toang cửa sổ. Sau khi thò đầu ra quan sát phòng bên cạnh không thấy ai chú ý, Long Nhất mới vác theo Man Ngưu, đề tụ nội lực nhẹ nhàng tung mình xuống đường. Man Ngưu càng thêm bội phục Long Nhất. Cặp mắt trâu mở to nhìn gã sùng bái như đang chiêm ngưỡng thần nhân.
Hai người nhắm hướng ngoại thành gấp rút bôn hành. Vừa ra khỏi cửa trấn đã thấy một đám đông đang tụ tập xem nhiệt náo đứng chen chúc ngay tại đó. Đúng lúc đó, cặp mắt sắc bén của Long Nhất chợt nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc đang cố chen lên hàng đầu.
- Tiểu tinh linh, chờ ta với!
Long Nhất hô lớn rồi nhanh chóng thi triển thân pháp vượt lên đuổi kịp bọn họ.
Nghe thấy tiếng hô của Long Nhất, hai thiếu nữ xoay người dừng lại chờ đợi hai gã chạy đến.
- Long Nhất, ta biết thế nào ngươi cũng đến đây mà.
Lộ Thiến Á nở nụ cười ranh mãnh, tựa hồ như rất đắc ý với phán đoán của mình.
- Hai người thật là vô tình vô nghĩa, lén trốn ra đây mà không chịu rủ ai.
Long Nhất quen tay búng hờ vào mũi của Lộ Thiến Á, cười nói.
- U U tỷ bảo thế nào chàng cũng sẽ trốn ra đây nên bọn ta mới lẻn đi trước một bước.
Lộ Thiến Á tựa hồ đã quen với thói quen búng mũi của Long Nhất, nên không hề tỏ ra khó chịu.
Long Nhất nhìn sang Lãnh U U, chỉ thấy nàng cố tình né tránh ánh mắt của hắn. Đã nửa tháng nay nàng luôn né tránh Long Nhất như thế. Những người tu luyện hắc ám ma pháp luôn tỏ ra thần bí trước mặt mọi người. Đối với Long Nhất nàng cũng luôn giữ tâm phòng bị.
Ngay lúc đó, từ xa truyền lại hàng loạt âm thanh ầm ầm như sấm rền, mặt đất rung chuyển như đang có địa chấn.
- Bắt đầu đánh nhau rồi, chúng ta phải nhanh lên!
Long Nhất hưng phấn nói.
Nhìn lại thì thấy bọn họ còn cách đám đánh nhau một quãng khá xa. Long Nhất do dự một lúc rồi xử dụng Tật Phong thuật nâng mọi người bay lên sau đó tống thêm một luồng lực đạo đẩy cả bọn vọt thẳng về phía trước. Ba người bọn Lãnh U U chỉ thấy thân thể nhẹ tênh, rồi bất ngờ tốc độ tăng vọt lao vụt về phía trước. Tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc. Loại công pháp kỳ bí này rốt cuộc là gì mà họ chưa từng thấy qua? Bất quá cả bọn đã quen với khả năng luôn khiến người khác bất ngờ của Long Nhất, đối với sự thần bí của chàng chỉ có thêm chút nghi hoặc mà thôi.
Cuộc chiến đang diễn ra khốc liệt tại biên giới của Hoang Mãng thảo nguyên. Hai bên hỗn chiến với nhân số lên đến ngàn người, tạo nên một khung cảnh vô cùng hoành tráng. Ngoài bọn Long Nhất ra còn có vài nhóm người can đảm dám đến gần quan chiến.
- Thật là rối loạn không còn nhận ra ai với ai nữa. Tại sao lại choảng nhau dữ dội như vậy, vì lẽ gì cơ chứ?
Long Nhất xem một hồi thất vọng thốt lên.
- Đúng vậy, bọn ma pháp sư chỉ quen thói rùa đen đánh lén từ xa nên không quen hỗn chiến trực diện đó mà.
Man Ngưu cũng gật đầu ra chiều đồng cảm.
Nhưng gã nhanh chóng nhận ra Lộ Thiến Á và Lãnh U U đang nhìn mình giận dữ, lập tức nhớ ra hai nữ nhân này cũng là ma pháp sư, bèn tự gõ lên đầu mình một cái rồi chỉnh lại:
- Ta nói là nói bọn kia, không phải nói hai người.
Hai nữ nhân đồng thanh hừ lạnh một tiếng. Nên biết Lộ Thiến Á cũng là ma pháp sư, thật ra phải nói ma pháp cung thủ mới chính xác. Nguyên do Tinh Linh tộc vốn là những cung thủ trời sinh đồng thời cũng biết sử dụng cả ma pháp. Ma pháp gia trì lên cung tiễn tạo ra uy lực sát thương kinh người, so với cung tiễn thủ bình thường lợi hại hơn gấp bội.