Nạp Lan Như Nguyệt cùng Bối Toa nhìn nhau, có chút ngây ngốc kinh ngạc. Vô Song cùng Long Nhất điên loan đảo phượng ở bên trong, thật không nghĩ tới lại xuất hiện loại tình huống này, không phải là đánh nhau ở bên trong chứ.
Lúc này trướng bồng bị đóng băng đột nhiên rung lên hai cái rồi oanh một tiếng bạo liệt, một thân ảnh phá băng chui ra, có chút chật vật đáp xuống, trên người đều là băng vụn, ở trên người ngoại trừ mặc một chiếc áo ngoài rộng thùng thình thì không có mặc gì ở bên trong cả.
"Ta … …" Long Nhất cười khổ phủi băng trên người, vẻ mặt cổ quái.
"Phu quân, các người … … thật sự đánh nhau sao?" Nạp Lan Như Nguyệt chạy tới hỏi.
"Đã đánh nhau, kết quả là ta thua. Nàng không thấy ta chật vật như vậy sao?" Long Nhất lắc lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói.
Nạp Lan Như Nguyệt cắn môi dưới thầm cười trộm, tiến lên nhẹ giọng nói: "Vô Song tỷ tỷ là hoàng hoa khuê nữ, nhất định là phu quân quá nóng nảy, khiến cho Vô Song tỷ tỷ sợ hãi."
Ba một tiếng, Long Nhất vỗ tay lên mông Nạp Lan Như Nguyệt, cười mắng: "Tiểu ny tử nàng nói hồ đồ cái gì đó. Ta trên giường ôn nhu ấm áp như thế nào không phải là nàng rõ nhất sao?"
"Đi chết đi." Nạp Lan Như Nguyệt mỉm cười, khuôn mặt hồng lên, đánh Long Nhất hai quyền. Phải biết rằng Bối Toa đang đứng bên cạnh nhìn? Sau một hồi ầm ĩ, A Nhĩ Pháp, A Nặc cùng Man Ngưu cũng chạy đến.
Lúc này tất cả tầng băng đóng lại đã tiêu thất không thấy nữa, chỉ còn hàn khí vẫn tồn tại. Vô Song có chút xấu hổ từ trướng bồng đi tới, nháy mắt nhìn Long Nhất có ý bảo hắn đi vào.
Long Nhất sờ sờ mũi đi vào, lúc này bên trong trướng bồng mặc dù băng đã tan đi nhưng độ ẩm còn lại vẫn rất cao. Long Nhất sử dụng hỏa hệ ma pháp nguyên tố khiến cho trong trướng bồng nhất thời sáng hơn rất nhiều.
"Xin lỗi Long Nhất, thiếp … … thiếp cũng không biết lại có thể xảy ra như vậy." Vô Song ngồi bên cạnh Long Nhất nói xin lỗi, bộ dạng giống như một tiểu cô nương.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? tại sao lại đột nhiên như vậy?" Long Nhất cũng không có trách cứ Vô Song, chỉ có điều trong lúc quan trọng lại xảy ra việc này, trong lòng hắn cũng không khỏi có chút nộ hỏa, tâm tình cũng không tốt được.
"Thiếp … … thiếp không biết." Vô Song đưa ánh mắt vô tội nhìn Long Nhất. Nàng thật sự không biết rốt cục đã phát sinh sự tình gì. Chỉ biết khi nàng và Long Nhất đang lúc tối hậu chuẩn bị tiến hành làm chuyện nọ thì đột nhiên hạ phúc bị lạnh, thủy hệ ma pháp nguyên tố ôn hòa trong cơ thể đột nhiên trở nên cuồng bạo, trong phút chốc lan ra bên ngoài, rồi sau đó xuất hiện sự tình vừa rồi.
Nghe xong Vô Song giải thích sự tình thì Long Nhất há hốc miệng, thật lâu sau mới đóng lại, đó là giới hạn thể chất? Nhớ tới lúc trước Phượng hoàng gia chủ để cho hắn phá thân của Băng cung cung chủ có nói một khi thuần âm chi thể của Băng cung cung chủ bị mất, công lực liền hoàn toàn biến mất. Sau đó Ti Bích cũng bởi vì cải tạo thể chất mà thành thân thể thuần âm, như thế nào Vô Song cũng trở thành thân thể thuần âm? Nghĩ lại nàng cùng Băng cung có quan hệ, có thể là có khả năng, có lẽ Băng cung có phương pháp tu luyện như vậy.
"Song Nhi, hay là chúng ta thử lại?" Long Nhất đưa mắt nhìn Vô Song nói.
Vô Song đỏ hồng khuôn mặt, gật gật đầu. Đã cùng Long Nhất trải qua nhiều sự tình như vậy, nàng cũng muốn giao thân mình cho hắn, chỉ là không ngờ tới lại phát sinh loại sự tình như thế này.
Long Nhất ôm Vô Song lên giường, hôn lên đôi môi nàng, bàn tay thâm nhập vào trong áo, bắt đầu xoa bóp vú nàng.
Chỉ trong chốc lát Vô Song lại bắt đầu động tình, hai người hôn nhau cuống nhiệt.
Đôi môi Long Nhất lần xuống chiếc cổ trắng ngần vủa Vô Song, chỉ trong chốc lát đã hạ xuống bộ ngực kia, rồi đến hai núm màu hồng, rồi bắt đầu chậm rãi đi xuống … …
"A … … Long Nhất … … không muốn … …." Thân thể mềm mại của Vô Song run rẩy, eo thon chủ động đưa lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy mái tóc Long Nhất, sự hứng khởi dâng lên như thủy triều.
Kích thích mãnh liệt như thế khiến Vô Song nhanh chóng lên tới cao trào, hai đùi ngọc thon dài kẹp chặt lấy đầu Long Nhất.
Một lúc sau Vô Song duỗi hai chân ra. Long Nhất nhìn vào chỗ thầm kín của Vô song lẩm bẩm nói: "Cũng không có phản ứng gì a? có lẽ vừa rồi chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn."
Kỳ thật Long Nhất cùng Vô Song thân mật không phải chỉ một hai lần, thân thể Vô Song đối với hắn cũng đã không còn gì là bí mật, chỉ là trước kia chưa từng phát sinh sự tình như thế này.
Nghĩ vậy Long Nhất liền ép thân người xuống, sửa lại vị trí để tiểu huynh đệ vào đúng cái động khẩu, vừa muốn dùng sức đi vào thì việc ngoài ý muốn lại phát sinh. Một trận hàn khí lạnh như băng từ hạ thể Vô Song xuất ra, biến tiểu huynh đệ thành một cây băng côn, tiếp theo đó lan ra biến Long Nhất thành băng điêu, tiếp theo là chiếc giường, rồi sau đó lan ra cả trướng bồng.
Sự tình lại một lần nữa phát sinh, bọn người Bối Toa ở bên ngoài nhìn trướng bồng lại một lần nữa đóng băng thì không khỏi kinh ngạc bái phục. Hai người như thế nào lại đánh nhau nữa?
Long Nhất lại một lần nữa chật vật phá băng chui ra, trong lòng buồn bực không thể tưởng tượng được. Bây giờ tiểu huynh đệ đã mềm nhũn không có nhúc nhích, cảm giác lạnh như văng cũng chưa hoàn toàn mất đi.
……
"Long Nhất, chàng tức giận thiếp?" Vô Song ngồi cách xa long Nhất, nhìn vẻ mặt buồn bực của Long Nhất mà u sầu.
"Không có tức giận nàng, chỉ là có chút buồn bực. Xem ra nữ nhân Băng cung nọ đang ám ta." Long Nhất vươn tay nắm lấy Vô Song ôm vào lòng nói.
"Đừng buồn bực, sau nay nhất đĩnh sẽ nghĩ biện pháp khác." Vô Song tựa vào vai Long Nhất nói xin lỗi.
"Mmm, cũng chỉ đành như thế vậy." Long Nhất vẫn như cũ, không có chút cao hứng.
Vô Song hôn lên mặt Long Nhất, nhẹ giọng nói: "Ta biết chàng còn chưa thỏa mãn, ta … … ta có thể giúp chàng."
Long Nhất nhất thời kinh ngạc, hai mắt lóe lên quang mang dâm đãng, hắn nuốt một ngụm nước miếng hỏi: "nàng giúp như thế nào?"
- - -
Vô Song đỏ bừng khuôn mặt, nhìn Long Nhất nói: "Giống như chàng làm cho ta."
"Thật sao? Đó là do nàng nói, nàng đừng có mà nuốt lời đấy." tinh thần Long Nhất lập tức thay đổi, hứng khởi hẳn lên. Mới vừa rồi còn buồn bực, giờ chỉ cần tưởng tượng Vô Song lạnh lùng tự thân phục vụ mình, nghĩ tới đó Long Nhất đã thấy vô cùng kích thích.
"Song Nhi, không bằng ở chỗ này." Long Nhất cắn tai Vô Song, nhẹ giọng nói.
"Không … … chúng ta đi vào trướng bồng đã." Thân thể mềm mại của Vô Song như nhũn ra, nhìn về phía sau. Lúc này sắc trời đã tối, trên không trung có vô số vì sao xuất hiện, Bối Toa cùng Nạp Lan Như Nguyệt ngồi ở cách đó không xa. Man Ngưu thì đang ở phía xa lau Lục ngọc tài quyết của hắn, còn A Nhĩ Pháp cùng A Nặc hai ngưởi bởi bị thương nên đã sớm đi nghỉ. Ny Tạp thì đang hôn mê.
"Không cần phải vào trướng bồng, hiện giờ chúng ta đã có bóng tối che cho, bọn họ sẽ không nhìn thấy. Ta sẽ thiết lập kết giới, tại Hoang mãng thảo nguyên này không khí trong lành, lại có sao sáng trên bầu trời, hai người chúng ta, nàng nói … …" giọng nói Long Nhất như thôi miên, kiên trì truyền tới tai Vô Song.
"Không … … không được … …" Vô Song vẫn còn một tia lý trí.
"Song nhi ngoan, đừng phản đối, đến đây đi, nó đã nhanh chóng khác rồi." Long Nhấ dụ dỗ Vô Song, đặt bàn tay nhỏ bé của nàng tại tiểu huynh đệ đang bị kích thích.
Vô Song hung hăng đưa mắt nhìn Long Nhất, cúi người xuống … …
"Oh … …" Long Nhất rên rỉ, nhìn mái tóc Vô Song lay động theo động tác của nàng thật sự là kích thích. Mặc dù chân chính không có cùng Vô Song hòa hợp làm một, nhưng như vậy cũng đủ để Long Nhất cảm thấy thỏa mãn.
Thật lâu sau, Vô Song đứng dậy, trong miệng chứa đầy tinh chất. Tinh chất trắng như kem chảy ra một bên miệng. Nàng xuất ra một thủy cầu để tẩy rửa.
"Sắc lang, chàng bây giờ hài lòng chưa." Vô Song nhìn Long Nhất, thấy Long Nhất thỏa mãn nàng cũng rất cao hứng, sự áy náy trong lòng cũng giảm bớt đi vài phần.
Long Nhất cười hắc hắc, đang muốn trả lời, đột nhiên nhíu mày quay đầu quát khẽ: "Tiểu hồ ky, còn không lăn ra đây cho ta."
Bối Toa bị tinh thần lực của Long Nhất trói buộc, châm rãi hiện ra thần hình, khuôn mặt so với Vô Song còn hồng hơn. Long Nhất khẳng định nàng đã nhìn thấy việc vừa rồi.
"Nói đi, ngươi đã nhìn bao lâu?" Long Nhất không có tức giận hỏi. Hắn vừa rồi mới cùng Vô Song tập trung làm việc quá, ngay cả tiểu hồ ly đến sát bên người cũng không có phát hiện. Kỳ thật ẩn thân thuật của Hồ tộc quả thật là một đại kỳ thuật, nếu Long Nhất không có kết hạ một lưới tinh thần ở xung quanh cũng khó có thể phát hiện được nàng, trừ phi nàng tới quá gần.
"Ta mới tới, không phải, cái gì ta cũng đều không thấy." Bối Toa cuống quýt khoát tay nói.
Vô Song căn răng, nhưng dần dần bình thản lại. Nhìn thấy nàng cùng Long Nhất cũng không có gì cả, việc nam hoan nữ ái là chuyện bình thường, hơn nữa về điểm này thì Bối Toa cũng đã sớm biết.
Bối Toa cúi đầu, bàn tay nhỏ bé vân vê tréo áo, chiếc đuôi trắng ve vẩy một cách bất an. Kỳ thật nàng không có nhìn thấy rõ ràng quá trình, chỉ thấy đầu Vô Song nhấp nhô giữa hai chân Long Nhất, sau đó thấy nàng quay đầu phun ra một ít chất gì đó màu trắng. Nếu như vậy mà nàng còn không đoán ra bọn họ làm gì thì thật không xứng với danh hiệu mị hoặc chúng sinh của Hồ tộc.
"Tiểu hồ ly, ngươi chẳng lẽ không biết rình xem những chuyện như vậy là rất không có đạo đức?" Long Nhất nghiêm mặt nói.
"Ta … … ta cũng không phải cố ý, chỉ là tinh linh kia đã tỉnh lại, Như Nguyệt bảo ta tới gọi ngươi. Ta nghĩ … … ta muốn dọa các ngươi cho nên ẩn thân, ai biết … … các ngươi … … các ngươi … …" thanh âm Bối Toa ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức không thể nghe được.