Sáng sớm, không khí rất trong lành, nhiều giọt sương vẫn còn đọng lại trên lá làm say đắm lòng người.
Một âm thanh vang nhẹ, cửa mật thất ma pháp môn mở ra hai bên, lam phát mỹ phụ bước ra ngoài, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt.
"Vào lúc quan trọng cuối cùng, khi mà sắp thành công thì lại thất bại, thật là giận." Mỹ phụ đi tới đại sảnh, trong lòng thầm hận. Rốt cuộc là ai tại thời khắc mấu chốt lại chen ngang vào. Vốn có thể khống chế được lão bà nương Thủy Linh Lung nọ, nhưng hiện tại … …
"Diệp Nhân, tối qua ngươi như thế nào lại ở tại mật thất một đêm vậy? sắc mặt sao lại kém như vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Hắc Ám giáo hoàng nhìn thấy vẻ mặt thê tử nhăn nhó như vậy, không khỏi bước tới, nghi hoặc hỏi.
Ánh mắt mỹ phụ chợt lóe lên, biểu tình trên mặt thu liễm lại, đứng lên xoay người nói: "phu quân, ta không có việc gì, chỉ là tối qua tham ngộ hắc ám thần bài, thế nhưng lại không có một chút tiển triển nào, chính vì vậy nên thấy không thoải mái trong lòng.
Hắc Ám giáo hoàng ôm chặt lấy vai mỹ phụ, than vãn: "Diệp Nhân, không tìm thấy bí mật của hắc ám thần bài cũng không sao, quan trọng nhất chính là thân thể ngươi không thể suy sụp."
Vẻ mặt mỹ phụ cảm động, nép vào trong lòng Hắc Ám giáo hoàng, một đôi lão phu thê cứ như vậy lặng lẽ đứng ôm nhau ở tiểu viện.
Được rồi phu quân, người không phải nói tiểu tử Tây Môn Vũ nọ đã có được Lôi Thần truyền thừa? nói không chừng hắn đã nắm giữ phương pháp mở thần bài, không bằng chúng ta bắt hắn tới đây." Một lúc lâu sau mỹ phụ đột nhiên nói.
Hắc Ám giáo hoàng nói luôn: "nhưng mà thực lực tiểu tử nọ cao thâm mạt trắc, lại còn xảo trá, muốn bắn hắn rất khó khăn.
"Phu quân, người như thế nào lại ngốc thế? Tây Môn Vũ mặc dù lợi hại, nhưng giáo hội chúng ta lại có thánh nữ Lãnh U U cùng với Linh nhi. Hai nha đầu nọ có quan hệ vô cùng đặc biệt với hắn, chẳng lẽ chúng ta không biết dụ rắn rời khỏi hang?" Mỹ phụ dựa vào lòng Hắc Ám giáo hoàng, nhẹ giọng nói, vẻ mặt lạnh lùng, u ám.
"Đây là biện pháp tốt, nhưng mà nếu để cho Linh nhi biết được thì có chút phiền phức." Hắc Ám giáo hoàng trầm ngâm nói.
"Nếu chúng ta không nói, Linh nhi làm sao biết được?" mỹ phụ liền nói.
Ngay lúc này một bóng đen lặng lẽ quay lại, nhằm hướng ngược lại chạy đi, thân hình đó chính là biến thân Lăng Phong của Phong Linh.
Vừa mới ra khỏi đại sảnh, một quỷ ảnh nam tử toàn thân vận hắc bào đi ngược lại, hắn nhìn Lăng Phong có chút bối rối, rồi cũng không có để ý nhiều, đi tới tiểu viện nơi Hắc Ám giáo hoàng đang đứng.
"Lạp Pháp Nhĩ ra mắt giáo hoàng bệ hạ." bóng đen cung kính hướng Hắc Ám giáo hoàng hành lễ. Đó chính là người mới vội vã trở về từ Thương Nguyệt thành, U minh tế tự Lạp Pháp Nhĩ.
"Sự tình Thương Nguyệt thành ta cũng đã nghe qua, ngươi hãy nói cẩn thận lại." Hắc Ám giáo hoàng nhẹ nhàng nói.
Lạp Pháp Nhĩ không có nói dài dòng, đem sự tình trọng yếu của Thương Nguyệt thành nói ra. Hắn có chút do dự liếc mắt nhìn mỹ phụ bên cạnh Hắc Ám giáo hoàng, định nói về Phiêu Miễu tiên tử nhưng cuối cùng lời định nói lại nuốt xuống.
Hắc ám giáo hoàng cùng mỹ phụ nọ trầm mặc một lúc lâu rồi thở dài một hơi nói: "nếu Phiêu Miễu tiên tử không có chấp thuận, Hắc ám giáo hội của chúng ta sẽ không tiến vào Nạp Lan đế quốc, thật đáng tiếc đã mất đi một cơ hội tốt như vậy."
Mỹ phụ lạnh lùng hừ một tiếng nói: "xú nữ nhân kia tưởng rằng có ân với Hắc ám giáo hội chúng ta thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Bây giờ lợi ích để cho Tây Môn gia tộc hưởng, nàng ta hiển nhiên là muốn một chỗ đứng ở bên cạnh Tây Môn Vũ."
"Diệp Nhân, ngươi nói năng linh tinh gì thế, chẳng lẽ ngươi đã quên thủ đoạn của tiên tử?" sắc mặt Hắc Ám giáo hoàng trầmxuống, khẽ quát.
Mỹ phụ ngẩn người ra, toàn thân không khỏi run lên, phất tay lên rồi biến mất.
Hắc Ám giáo hoàng lắc đầu, nhớ tới thần tiên tiên tử nọ, trong mắt ánh lên sự kính sợ.
Thấy mỹ phụ rời đi, Lạp Pháp Nhĩ trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói: "Giáo hoàng bệ hạ, Phiêu Miễu tiên tử còn có chuyện cho người."
"Chuyện gì?" Hắc Ám giáo hoàng hỏi.
"Nàng bảo người hãy để ý thê tử của người, đừng để nàng làm ra sự tình đáng tiếc kẻo hối hận không kịp." Lạp Pháp Nhĩ thấp giọng nói, mới vừa rồi nàng còn mở miệng nói xấu, không có chút cố kị nào.
Khuôn mặt Hắc Ám giáo hội thâm trầm, ánh mắt biến ảo không ngừng. Hắn biết Phiêu Miễu tiên tử cho tới bây giờ hoàn toàn không có nói chuyện vô căn cứ, như thế là Diệp Nhân đã làm chuyện gì đó sau lưng hắn?
Liên tiếp mấy ngày nhiệt độ rất cao khiến cho người dân Thương Nguyệt thành không có chỗ để ẩn náu. Ngay cả những cơn gió biển bình thường cũng mang theo hơi nóng, ánh mặt trời chói trang chiếu khắp đường phố, phảng phất như có thể nhìn thấy khói nhẹ bốc lên.
Bình thường trong nhà dân chúng không có giống hoàng cung hoặc trong nhà đại quý tộc là những nơi có trang bị ma pháp xa hoa để giảm nhiệt độ, công hiệu so với điều hòa không khí của tiền thế cũng không khác nhau mấy. Sử dụng vô số khối băng phong để bên ngoài phòng, rồi dùng ma pháp dược tề để cho hàn khí mau chóng phát huy tác dụng, sau đó đục vài lỗ nhỏ trên tường, hàn khí liền theo lỗ nhỏ bay vào trong phòng, thật là vô cùng thoải mái. Khi khối băng dùng hết liền có người cho thêm vào, không cần lo lắng không có đủ băng dùng.
Vào ngày hôm nay, Thương Nguyệt thành mở một Kim Liệp Nhân tửu ba, bên trong sử dụng các thiết bị cho mùa hè, hơn nữa diện tích lại rất lớn, nghe nói liên kết với ngũ lục tràng lâu khác để sử dụng.
Hiện nay mặc dù Kim liệp nhân công hội không giống như Dong binh công hội có một phân hội ở mỗi thành thị nhưng danh tiếng lại đang lên cao, Kim liệp nhân công hội tập trung phát triển tại Cuồng Long đế quốc, tiền thưởng rất cao đối với các tiểu đoàn thể thực lực cường đại, các độc hành hiệp, sự phân cấp cũng khác so với Dong binh công hội. Nó phân thành ba cấp bậc, hoàng kim liệp nhân, bạch kim liệp nhân cùng tử tinh liệp nhân. Tất cả các dong binh đều có thể nhận dấu hiệu của Kim liệp nhân công hội như sự vinh danh. Một người được xưng là hoàng kim liệp nhân không biết đã giết chết bao nhiều người.
Nhiệm vụ cấp SS Lôi Thần cấm khu lúc trước khiến cho vô số dong binh đoàn bị tiêu diệt, Dong binh công hội càng trở nên tiêu điều, chỉ có một số người may mắn sống sót thoát ra từ Lôi Thần cấm khu. Nhưng phần lớn những người này lại gia nhập Kim liệp nhân công hội, tiền thưởng càng cao thì càng tiến gần tới bờ vực tử vong.
Lúc này Long Nhất đang đi dưới ánh nắng chói chang ở một ngã tư đường tại Thương Nguyệt thành, toàn thân vận bạch sam, thần thái phong nhã, cao quý, bộ dạng thảnh thơi thư thái, đối nghịch với những người khách qua đường mồ hôi nhễ nhại, khiến cho nhiều người chú ý.
"Sinh ý cũng không tệ." Long Nhất đứng lại, nhìn về một chiêu bài lớn ở phía trước. Mặt trước viết sáu chữ thật to như rồng bay phượng múa "Thưởng kim liệp nhân tửu ba", ở lối vào có rất nhiều người, có thể tượng tượng được sinh ý nhiều như thế nào.
Long Nhất ung dung bước tới, được một nữ lang mặc phục sức gợi cảm nhiệt liệt tiếp đón bước vào tửu ba. Chỉ khi bước vào mới phát hiện nguyên lai Thưởng kim liệp nhân tửu ba này không chỉ có tửu ba mà còn chia ra thành khu ẩm thực còn có tên gọi là khu tắm mát. Mỗi khu vực đều có điều hòa không khí, giá cả lại vừa phải nên thu hút rất đông người đến tránh nóng.
Long Nhất vừa bước vào lầu hai của tửu ba, kinh ngạc thấy nơi này rất rộng, âm thầm tặc lưỡi. Ngũ lục tràng lâu này cùng lầu hai liên kết thành khu vực tửu ba, ánh đèn mờ nhạt phía trên, phục vụ đi lại như con thoi, thực sự là lớn. Long Nhất sống ở hai thế giới nhưng cũng chưa nhìn thấy tửu ba lớn như vậy bao giờ.
"Tiên sinh, xin hỏi người có phải là kim liệp nhân không?" lúc này một thiếu nữ phục vụ với trang phục hết sức dễ thương tiến tới hỏi.
Long Nhất mỉm cười, Thưởng kim liệp nhân là do hắn dặn dò A Nặc cùng A Nhĩ Pháp sáng lập ra. Nhưng hắn không phải là kim liệp nhân, vì vậy hắn lắc đầu, tò mò hỏi: "Nếu là kim liệp nhân thì sao?"
Thiếu nữ chỉ về phía khu vực có ma pháp kính ngăn cách nói: "Nếu là kim liệp nhân thì có thể tiến vào khu vực kia, nơi đó chẳng những điều kiện rất tốt, giá cả lại chỉ bằng một nửa ở đây, phục vụ bên trong vô cùng chu đáo."
"Ồ… …" Long Nhất đột nhiên có hứng thú, không thể tưởng tượng được A Nặc cùng A Pháp Nhĩ lại có đầu óc nghĩ ra như vậy. Mặc dù có tầng lớp kính ngăn cách nhưng có thể cảm giác được cấp bậc khác nhau.
"Lão bản các ngươi ở trong?" Long Nhất mỉm cười hỏi.
"Công tử là … …" Thiếu nữ đánh giá Long Nhất, nàng hiển nhiên không phải người dân Thương Nguyệt thành, tịnh không biết được Long Nhất, nhưng nàng cũng có nhãn quang nhìn người, bằng không cũng sẽ không được an bài ở chỗ này tiếp đãi. Từ khí chất quý phái trên người Long Nhất, nàng biết Long Nhất không phải thường dân hoặc xuất thân từ gia đình quý tộc.
"Thiếu gia, người đã đến rồi." Một tiếng hô kích động truyền đến. A Nặc xuất hiện trước mắt Long Nhất, hắn sùng bái nhìn Long Nhất, trong tâm trí của hắn, hắn vĩnh viễn không thể quên đuợc tại Hoang mãng thảo nguyên Long Nhất đã đối kháng với siêu cấp ma thú SSS Điệp huyết kim chuẩn, hắn cả đời này kính trọng.
"A Nặc, đã lâu không thấy, kinh doanh thật tốt." Long Nhất mỉm cười vỗ vai A Nặc.
"Cám ơn thiếu gia đã khích lệ, ta chắc chắn kinh doanh tốt." A Nặc hưng phấn, có được sự tán thưởng của Long Nhất là một vinh quang đối với hắn.
Thiếu nữ tiếp đãi Long Nhất khiếp sợ nhìn cảnh này, cảm thấy choáng váng. A Nặc, một trong những người sáng lập Kim liệp nhân công hội lại khiêm nhường như thế, gọi người trẻ tuổi này là thiếu gia. Nghĩ lại hắn mới chính là đại lão bản ở phía sau của Kim liệp nhân công hội, còn A Nặc cùng A Pháp Nhĩ chỉ là kẻ dưới tay hắn mà thôi.
"Thiếu gia, chúng ta vào bên trong nói chuyện." A Nặc dẫn Long Nhất đi vào bên trong, không quên quay đầu lạnh lùng nhìn thiếu nữ, đưa mắt cảnh cáo nàng tốt nhất nên kín miệng.
Cách đó không, trong một góc sáng, Mộc Hàm Yên nâng chiếc chén thủy tinh trong tay lên, lẩm bẩm nói: "Oan gia, ngươi còn có bao nhiêu vũ khí bí mật chưa dùng đến? hãy để ta cố đợi coi."