Thân thế của Vô Hận Long Nhất không suy nghĩ nhiều nữa, đối với muội muội trên danh nghĩa này, tình cảm của hắn rất phức tạp, hắn thừa nhận, khi biết nàng ta không phải là muội muội của mình, tâm lý của hắn lại có chút vui vẻ, không biết đây có phải là ý niệm tà ác trong đầu hay không.
Long Nhất vừa ra khỏi cửa Tây Môn phủ, lúc này trời đã không còn sáng nữa, nhưng mà các con phố lại bắt đầu trở nên tấp nập, Đằng Long thành sau một ngày ngủ say bắt đầu tràn trề sức sống.
Không biết vì sao, Long Nhất luôn cảm giác được trong lòng có chút gì đó không đúng, tựa hồ như khuyết cái gì đó, rốt cục là thiếu gì đây? Long Nhất đi từ đầu phố tới cuối phố rồi lại rẽ vào phố khác, ai biết rốt cục là thiếu cái gì đây, nhớ tới hồi trước vô luận là lúc nào, sau lưng hắn luôn có Lệ Thanh hoặc là Man Ngưu đi theo, lúc trước tại Thượng Nguyệt thành thì không phát giác, về tới Đằng Long thành cái cảm giác này liền trở nên mãnh liệt.
"Man Ngưu hẳn là đang hạnh phúc làm cha ở Hoành Đoạn sơn mạch, Lệ Thanh lúc này đã vượt qua được mười tám loại khảo nghiệm của bộ tộc chưa? Ti Bích của mình có phải là còn đang lưu lại trong tộc không đây?" Trong đầu Long Nhất bất giác xuất hiện một tia ấm áp.
Cơ hồ là do vô ý thức, thân thể Long Nhất cứ theo bản năng bước đi. Đột nhiên, bước chân của hắn dừng lại, quan sát tứ phương, đúng là đã tới con phố tấp nập nhất Đằng Long thành, hắn chăm chú nhìn căn thanh lâu mới mở trước mặt, mặt trước treo một cái bảng mạ vàng ghi Ỷ Hồng Ôi Thúy lâu, cái tên này thật ra lại không hề tương xứng với Ỷ Hồng Ôi Thúy Lâu này.
Két một tiếng, một vị cô nương xinh đẹp đây cánh cửa sổ nhìn ra mặt đường, tựa vào song cửa nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy môt thanh niên tuấn tú mặc một bộ áo mỏng có thêu hình mặt trăng đang đờ đẫn đứng lẳng lặng tại đại môn của Ỷ Hồng Ôi Thúy lâu, lòng không khỏi ngạc nhiên, lẽ nào tên này lại thèm khát tới mức độ này, thanh thiên bạch nhật cũng đến đây tìm cô nương, phải biết toàn bộ kỹ viện không mở cửa ban ngày.
Cô nương này tên là Thúy Nương, toàn thân một bộ y phục màu xanh. Nàng chính là một trong hai cô nương nổi tiếng nhất tại Ỷ Hồng Ôi Thúy lâu, lớn lên tuy không phài là một trang quốc sắc thiên hương nhưng cũng có tư vị cực kỳ hấp dẫn, đặc biệt là nhưng đường cong cơ thể có thế khiến nam nhân mê mệt đến chết.
Đầu bài tự nhiên là có đặc quyền của đầu bài, mỗi ngày chỉ phải hát hai khúc hoặc bồi tiếp một vị quan lại nào đó uống vài chung, cũng bảo vệ được tấm thân thanh bạch, đó chính là thứ mà người ta gọi là bán nghệ không bán thân. Bất quá trong lòng nàng hiểu rõ, bán nghệ không bán thân chỉ là một câu nói mà thôi, người nào cũng có giá cả, nàng cũng không ngoại lệ. Chỉ bất quá giá của nàng có thể khác với nhưng cô nương khác.
Thúy Nương rất nhanh liền phát hiện chính mình đã sai, ánh mắt đang nhìn Ỷ Hồng Ôi Thúy lâu của thanh niên này có chút bi thương và có chút thê lương, tuyệt không phải như dã lang tìm mồi, cảm giác đó khiến cho sâu thẳm nội tâm nàng không khỏi có chút giật mình.
Lúc này, Thúy Nương nhìn thấy vị thanh niên này chuyển người muốn đi, trong lòng quýnh lên nói: "Vị công từ này, sao không lên lầu uống một chung rượu?"
Long Nhất sớm đã cảm giác được vị thanh lâu cô nương khí chất tướng mạo cũng không tệ này nhìn hắn, bất quá hắn cũng không để ý, không nghĩ tới khi muốn đi thì cô nương này lại giữ hắn lại.
"Uống rượu sao? Chỉ là trên người ta mang theo rất ít tiền. Có thể nợ trước được không?" Long Nhất chuyển người nhún nhún vai đùa cợt.
"Không hề gì, ta mời công tử, ta xuống mở cửa ngay" Thúy Nương thốt lên, nàng cũng không biết vì sao đối với nam tử lần đầu gặp mặt này lại có chút hiếu kỳ.
"Không cần đâu, nếu cô nương mời, thế ta cũng không khách khí" Nhún người, thân ảnh chợt lóe rồi hiện ra bên cạnh Thúy nương.
Thúy nương kinh hô một tiếng vỗ ngực, nàng không phải là phụ nữ không biết gì, cũng nhìn thấy rất nhiều cao cấp ma pháp sư với kiếm sư đi tới đi lui, nhưng chưa từng thấy ai có tốc độ quỷ mỉ như Long Nhất.
Long Nhất đánh giá căn phòng này. Thật là rộng rãi, trang trí cũng cực kỳ ưu nhã, xem ra địa vị của vị cô nương này tại Ỷ Hồng Ôi Thúy lâu không thấp.
"Công tử ở chỗ này chờ ta một chút" Thúy Nương nói xong liền đẩy cửa phòng đi ra, không lâu sau liền mang vào mấy món ăn và một vò mỹ tửu.
Long Nhất vừa mới ăn qua cơm của Đông Phương Uyển không lâu, cũng không thấy đói bụng, chỉ bất quá là do nhàm chán nên lên đây ngồi một lúc.
"Không biết công tử từ đâu tới? trước kia chưa từng thấy qua" Thúy Nương vừa rót rượu mời Long Nhất vừa cười hỏi.
"Ta chính là người trong Đằng Long thành. Chỉ là mấy năm nay đều ở bên ngoài, vừa mới quay lại mà thôi" Long Nhất một hơi uống cạn chén rượu nói.
"Thật không? Thảo nào, vừa rồi ta thấy công tử tựa hồ có tâm sự, chi bằng nói ra, để Thúy nương chia sẻ vài phần" Thúy nương dịu dàng hỏi, nàng nhìn thấy ánh mắt của vị thanh niên tuấn tú này không hề nhìn lên thân thể bốc lửa của nàng, với lại hắn một thân quý khí, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Long Nhất lắc đầu, vẻ mặt không đổi, chỉ là trên mắt thoáng qua một tia u sầu. Ỷ Hồng Ôi Thúy lâu này chính là Ỷ Hương lâu hai năm trước. Cũng chính là một trong những cứ điểm tình báo của Thiên Võng, lại nhớ tới chuyện cũ lúc cùng Như Ngọc nói chuyện, còn cùng hai nha đầu Khinh Vụ và Phiêu Tuyết cười đùa huyên náo, chỉ bất quá lúc này vật không còn người cũng không còn, Ỷ Hương lâu lúc đầu đã bị đốt cháy thành tro bụi, Như Ngọc bỏ mạng, Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết không có tung tích, mà đây đều là chuyện tốt Long Chiến ban cho, cừu này hắn không thể không báo.
Phanh một tiếng. Chén rượu trên tay Long Nhất trực tiếp bị hắn bóp thành bụi phấn.
"A…" Thúy Nương kinh hô một tiếng.
"Dọa nàng sợ sao?" Long Nhất thản nhiên cười nói.
Thúy Nương vừa gật đầu lại vội lắc đầu. Lão bản đã có nói qua, khách nhân chính là thần linh, tuyệt đối không thể làm thần linh mất hứng, thần linh nói thế nào thì là thế đấy, thần linh làm việc gì cũng đều là đúng.
"Lão bản của các nàng là ai?" Long Nhất hỏi. Theo quan sát của hẳn, nữ nhân này chính là người thu thập tin tức tình báo.
"Ta không biết. Ta chỉ biết người quản lý chúng ta là Hoa tỷ" Thúy nương trả lời.
Long Nhất nhíu mày, xem ra lão bản của Ỷ Hồng Ôi Thúy lâu này không phải đơn giản.
"Thúy Nương, ngươi thức dậy chưa? Ta dùng hết phấn rồi… hắn… hắn là ai?" Một cô gái thân mặc y phục màu hồng đẩy cửa vào, nhìn thấy Long Nhất ở đây không khỏi sững sờ.
"Hi Hồng, hắn là… hắn là một bằng hữu của ta" Thúy Nương không nghĩ tới vị hảo tỷ muội này lại đột nhiên đi vào, mặt đỏ không biết làm sao để trả lời.
Hi Hồng này cũng rất xinh đẹp, ngũ quan tinh trí, là một mỹ nhân tươi ngon mơn mởn, chỉ bất quá mị ý quá lộ liễu, xem ra mị công này so với mị công khiến người ta thần hồn điên đảo của Mộc Hàm Yến còn kém xa.
"Hi hi, vị tuấn ca này, chàng là công tử nhà nào vậy?" Hi Hồng chạy đến bên Long Nhất chống cằm thổi một hơi hương khí về hướng hắn, thật là phóng túng ghê hồn.
"Ta là công tử nhà ai không phải nàng rõ ràng nhất sao" Long Nhất không chút kinh tâm cười nói.
"Công tử nói đùa rồi, ta từ trước tới nay chưa từng thấy công tử, sao biết được công tử là ai?" Hi Hồng trừng mắt nói.
Long Nhất cười hắc hắc liếc Hi Hồng một cái. Vẻ cười cợt trào phúng kia trong nháy mắt xuyên thấu tâm linh nàng. Nữ nhân này khi tiến tới vẻ mặt không thể qua nổi ánh mắt của hắn, ở Đằng Long thành người nhận ra hắn không ít, nhưng nữ nhân này rõ ràng là nhận ra hắn lại cố ý nói là không nhận ra, nếu như nàng ta trước kia chưa từng gặp qua hắn, vậy là đã thấy hắn qua tranh, chỉ có một loại người trong tình huống không nhận biết được xem qua tranh của hắn, đó chính là nhân viên tình báo.
Việc này lại có chút gì đó kỳ quái, với thân hình của Thúy Nương thu thập tình báo cực dễ. Nhưng nàng lại không biết gì cả, lão bản ở phía sau vì sao có công cụ tốt thế này lại không dùng.
Hi Hồng bị Long Nhất nhìn ra trong đầu hoảng loạn. Tựa hồ toàn thân như bị lột trần trước mặt hắn, không thể che dấu bí mật nào, nàng dám khẳng định, hắn nhất định là đã nhìn ra thân phận của nàng.
Lúc này trời đã sáng choang, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận vó ngựa, một cỗ xe ngựa hào hoa sang trọng dừng tại đại môn Ỷ Hồng Ôi Thúy lâu, một thanh niên anh tuấn mặc bộ quần áo trắng đen bó sát người nhảy xuống xe ngựa. Tiếng bước chân bình bịch bình bịch thẳng hướng cửa mà đi tới.
Hi Hồng quay đầu nhìn ra cửa sổ, rồi quay lại cười khanh khách nói:" Thúy Nương, tình nhân của ngươi tìm tới rồi. Sẽ náo nhiệt đây".
Thúy Nương nhìn Long Nhất một chút, sẵng giọng nói: "Hi Hồng, ngươi nói lung tung gì đấy, Ưng công tử không phải là tình nhân của ta".
"Được được, là người ngưỡng mộ ngươi được chưa, bất quá nếu hắn thấy vị công tử này, kiểu gì cũng nổi trận lôi đình cho mà xem" Hi Hồng không dám nhìn Long Nhất. Chỉ muốn ở một bên cười trên nỗi đau của người khác, nhìn bộ dạng chắc đã có chủ ý muốn xem vở kịch đánh ghen này.
"Thúy Nương, ta tới rồi, nàng xem ta mua cho nàng thứ gì này" Cửa vốn không có đóng, thanh niên kia cầm theo một món đồ vật rất lớn hí hửng đi tới, vừa mới nhìn thấy Long Nhất đang ngồi ở trong. Mặt ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú nhất thời trầm xuống.
Long Nhất cũng giương mắt lên nhìn lại, thái tử Long Ưng? Thế này thật kỳ quái, tên gia hỏa này đang cùng Tây Môn gia tộc đối đầu tai sao lại tới thanh lâu dây dưa với một kỹ nữ, đây không giống với phong cách của hắn.
"Hai người các nàng ra ngoài đi" Khí thế trên người Long Ưng đột nhiên tản ra. Thanh âm băng lãnh dọa cho hai nàng phát run.
Hi Hồng nghe lời lui ra ngoài, nhưng Thúy Nương vẫn cứ ngồi đấy, tức giận nói: "Đây là phòng của ta, ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta đi ra ngoài, hơn nữa vị công tử này còn là khách. Hi vong ngươi đừng quấy rầy hắn".
"Thúy Nương, ta cùng hắn có quen biết, đã lâu không gặp đang muốn ôn lại chuyện xưa, có thể cho mượn căn phòng của nàng một lúc được không?" Long Nhất hướng Thúy Nương cười nói.
"Ồ…" Thúy Nương ngây ngốc lên tiếng, chuyển thân đi ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa lại
Khuôn mặt Long Ưng có rúm lại. Hắn bước nhanh tới ngồi đối diện Long Nhất, lạnh giọng nói:" Tây Môn Vũ, ngươi quay về lúc nào".
Long Nhất nhích mí mắt. Chỉ là lại giúp Long Ưng rót một chén rượu, nhạt giọng nói: "Đường đường là thái tử Long Ưng từ khi nào lại vì một kỹ nữ thanh lâu mà ghen tới nông nỗi này? Sao? Sau cái đêm vụng trộm với Dạ phu nhân đã thay đổi khẩu vị à?"
Răng rắc một tiếng. Đại thủ Long Ưng dùng lực, chiếc bàn đen bị hắn đánh tan một góc.
"Nàng ta là nữ nhân của ta, hi vọng ngươi hiểu được" Long Ưng sát khí đằng đằng nhìn Long Nhất nói.
"Thoạt nhìn thì không giống, hơn nữa ta biết, chỉ cần ta nguyện ý, Thúy nương sẽ cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của ta" Long Nhất cười ha ha nói. Vẻ mặt thản nhiên cùng với vẻ mặt giận dữ của Long Ưng hình thành một sự tương phản vô cùng mãnh liệt. Trong lòng hắn lúc này cũng rất kinh ngạc, thánh thủ tình trường Long Ưng lại đi yêu một nữ tử thanh lâu. Hắn nếu yêu nàng ta vì sao không trực tiếp lộ rõ thân phận mang nàng nhập cung. Bất quá rất nhanh Long Nhất liền rõ ràng, Long Ưng tên này cực kỳ cao ngạo, một khi đã xác định rõ mục tiêu đều tìm mọi cách để cho đối phương yêu mến hắn, cũng theo như lời hắn nói, sắc lang cũng phân cấp bậc, chinh phục được tâm trí của một nữ nhân so với chiếm đoạt thể xác của nàng ta thì hứng thú hơn nhiều, hiển nhiên Long Ưng là loại người đầu tiên, chỉ là Long Nhất không nghĩ ra đường đường là Long Ưng hình như lại phải thua trong tay nữ tử thanh lâu này, bản thân hắn hình như đã động chân tình.
"Ta sẽ không để cho ngươi đắc ý đâu" Long Ưng nghiến răng nói, bất quá tâm tính của hắn đã có chút thay đổi, xem ra cũng có chút lý trí.
"Vậy tốt nhất hiện tại ngươi nên ra ngoài mang Thúy Nương vào đây mà lột trần ra, sau đó dùng tiểu huynh đệ của ngươi chiếm hữu nàng ấy, ta bây giờ không làm phiền ngươi nữa. Cáo từ" thân Hình Long Nhất lóe lên rồi biến mất khỏi căn phòng.
Vẻ mặt giận dữ của Long Ưng đột nhiên trùng xuống, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, lẩm bẩm nói: "Tây Môn Vũ à Tây Môn Vũ, để cho ngươi kiêu ngạo thêm vài ngày, đợi tới khi khôi lỗi trớ chú thuật trong người ngươi phát tác, ta nhất định phải hảo hảo cho ngươi biết thế nào là thống khổ sống không bằng chết".
Đã gần cuối năm. Nhiệt độ giảm xuống làm cho không khí không còn nóng nực, ánh mặt trời cũng đã dịu lại không ít, ngoại trừ buổi trưa vẫn có chút nóng bức, thời gian còn lại khiến cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Tiết học buổi sáng của Mễ Á Thánh Ma học viện vừa mới chấm dứt, các giáo viên mặc trang phục chuyên nghiệp không giống như các học sinh.
"Thủy Nhược Nhan lão sư, xin nàng đón nhận tấm chân tình của ta, nàng thật là mỹ lệ cao quý, tựa như sao sáng trên trời, linh hồn ta vì nàng mà như bị thiêu đốt. Sinh mệnh ta vì nàng mà rạn nứt, ta…" Một tên học sinh mười tám tuổi đang quỳ xuống đất, lớn giọng bộc bạch với lão sư mỹ lệ nhất tại Mễ Á Thánh Ma học viện, xung quanh đang trở nên rất ồn ào.
Thủy Nhược Nhan dở khóc dở cười, đây không phải là lần đầu tiên, muốn trách thì phải trách tên xú tiểu tử Long Nhất, sử dụng cách tỏ tình kinh thiên địa khóc quỷ thần nhất trong lịch sử học viện, hiện tại đã phát triển thành nét đặc sắc của Mễ Á Thánh Ma học viện rồi, theo như tuyên ngôn của Long Nhất hồi trước. Yêu, nhất định phải can đảm nói ra. Bởi vậy mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay, các học sinh đều bắt chước theo, nghĩ ra rất nhiều cách tỏ tình thiên kỳ bách quái.
"Được rồi, ta biết rồi, việc của ngươi buổi chiều ta sẽ cùng đạo sư của ngươi thương lượng, tin rằng hắn sẽ rất cam tâm tình nguyện để cho sinh mệnh và linh hồn ngươi tan nát trong đau đớn" Thủy Nhược Nhan nghiêm trang nói.
Nam sinh kia cả kinh lập tức đứng lên, trước mắt hiện ra một ngươi thân cao tám thước, một đại hán toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, đang ngoáy lỗ mũi cười dâm nhìn hắn.
"A… Thủy Nhược Nhan lão sư. Con sai rồi, con không dám nữa" Nam sinh kia hô lên một tiếng, vung chân chạy mất dạng.
Thủy Nhược Nhan lắc đầu cười, hướng phòng của mình mà đi.
"Nãi nãi, con về rồi" Thủy Nhược Nhan theo thói quen gọi một tiếng, nhưng trong phòng một chút động tĩnh cũng không có.
"Lạ thật, đi đâu rồi" Thủy Nhược Nhan mở cửa phòng của Thủy Linh Lung, nhìn thấy bên trong trống không, không khỏi thì thào hỏi.
Đang muốn đóng cửa, động tác của Thủy Nhược Nhan liền ngừng lại, ánh mắt hướng lên trên chiếc giường bừa bãi kia, phải biết rằng Thủy Linh Lung luôn luôn thích sự sạch sẽ, tất cả các đồ vật trong phòng đều chỉnh chỉnh tề tề không một hạt bụi, hôm nay sao cả chăn mền cũng chưa gập.
Thủy Nhược Nhan đi vào, vừa mới nói tới chăn mền, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch. Chỉ thấy trên chăn có một vết máu màu đỏ sậm, vẫn chưa thấm hết.
"Nãi nãi, nãi nãi…" Tay Thủy Nhược Nhan run lên, vẻ mặt trở nên sợ hãi.
Trên một ngọn cao sơn ngoại thành Mễ Á công quốc, Thủy Linh Lung sắc mặt tái nhợt tựa bên một khối đá lớn, bên cạnh bà là một trung niên mỹ phụ thân mặc áo bào màu tím.
"Ta còn bao nhiều thời gian?" Thủy Linh Lung bình tĩnh hỏi.
"Tối đa là nửa năm, mặc dù Huyết chú thuật sau cùng cũng không thành công, nhưng cơ năng thân thể ngươi đã bị tổn thương, ta cũng không có cách nào khác" Mỹ phụ khẽ than một tiếng nói thật ra.
"Nửa năm…" Thủy Linh Lung cười khổ. Có nửa năm thời gian bà còn hi vọng xa vời gì nữa.
"Ngươi còn có tâm nguyện gì thì nhanh làm đi, cần hỏi thì hỏi. cần làm thì làm, đừng để bản thân phải hối hận" Mỹ phụ nói, vừa nói tới hối hận, ánh mắt bà liền có chút dao động, hiển nhiên là do có cảm xúc mà phát ra.
"Mấy ngày nay cảm tạ ngươi đã cứu mạng, nếu không phải nhờ ngươi thì ta đã chết rồi, tôn nữ kia của ta cũng không biết đã biến thành dạng gì" Thủy Linh Lung tựa hồ là đã nhìn ra, vẻ mặt cũng trở nên nhẹ nhõm.
"Ta cũng chỉ là nhận ủy thác của người khác, theo đó mà làm, không cần phải cảm thấy mắc nợ ta" Mỹ phụ khẽ lắc đầu, thân hình chợt lóe liền biến mất tại chỗ.
Thủy Linh Lung cảm giác thấy khí huyết cũng bình ổn lại rất nhiều, liền đứng thẳng lên, mấy ngày nay may mà có thần bí mỹ phụ kia dùng phương pháp kỳ dị áp chế, mới giúp bà sống được tới bây giờ, lúc đó bà chết đi cũng không có gì oan uổng, chỉ là trong lòng vẫn còn vướng mắc về sự tình liên quan tới con trai và cháu gái bà, xem ra việc cần phải giải quyết sớm muộn gì cũng phải giải quyết thôi.
Khi Thủy Linh Lung về tới Mễ Á thánh ma học viện, Thủy Nhược Nhan sớm đã sắp phát điên, nhìn thấy Thủy Linh Lung về liền nắm lấy tay bà mà hỏi: "Nãi nãi, người rốt cục là làm sao vậy, không thoải mái ở đâu sao?"
"Ta không việc gì, không cần phải lo lắng" Thủy Linh Lung mỉm cười vươn tay xoa xao khuôn mặt của Thủy Nhược Nhan.
"Vậy sao trên chăn mền của người lại có vế máu, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Thủy Nhược Nhan không buông tha tiếp tục hỏi.
"Đó là vì nãi nãi minh tường sắp đạt tới đột phá thì khí huyết đảo lộn, hiện tại đã không sao rồi, chỉ thiếu chút nữa là đã có đột phá rồi" Thủy Linh Lung bình tĩnh giải thích.
"Là thế sao, vừa rồi thiếu chút nữa là dọa con sợ muốn chết" Thủy Nhược Nhan kinh hồn nói, nàng vất vả lắm mới hòa hợp với Thủy Nhược Nhan, quan hệ hai bà cháu đột nhiên trở nên cực kỳ thân thiết.
"Nhược Nhược, con có nghĩ tới việc gặp cha mình không?" Thủy Nhược Nhan nắm tay cháu gái, đột nhiên nói một câu.
Thủy Nhược Nhan ngẩn ra, không giám tin nói: "Nãi nãi, người thật sự nguyện ý để con gặp phụ thân sao?"