Phong Lưu Pháp Sư

chương 547: tập kích hoàng cung trong đêm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ban đêm, tuyết rơi dày đặc, tựa hồ như nhuộm trắng cả không gian. Tuyết rơi nhiều đến nỗi nếu một người đứng trước mặt ngươi một thước cũng không nhìn rõ. Rất nhiều người tâm lý sợ hãi cho rằng đây là dấu hiệu của ngày tàn thế giới. Dù cho năm ngoái tuyết rơi nhiều hiếm thấy cũng không nhiều bằng hiện tại. Quả đúng như vậy. Nếu đợt tuyết này kéo dài mấy ngày mấy đêm, sợ rằng xung quanh Đằng Long thành không tìm được mấy người còn sống. Sau nửa đêm, thị vệ hoàng cung lúc này đang túm năm tụm ba, ngồi ở một góc khuất mà uống rượu tán phét. Cái thời tiết quái quỷ này mà cũng phải tuần tra sao? Phần lớn bây giờ đặt chân một bước ra ngoài tuyết có khi phải ngập đến đùi. Vì vậy đám thị vệ này đối với mệnh lệnh của Long Chiến như thể ông thích thì đi mà làm, ông có chính sách tôi cũng tự có đối sách. Bọn họ cũng không tin trong cái thời tiết gió tuyết đầy trời như thế này lại xảy ra chuyện. Lúc này, trong ngự thư phòng. Một vách tường vô thanh vô tức mở ra, bên trong là một mật thất. Bóng người bỗng xuất hiện, hơn mười tên quần áo rách rưới phạm nhân liền xuất hiện trong ngự thư phòng. Tuổi bọn họ không đồng nhất. Có lão giả thập cổ lai hi, cũng không ít tráng hán mạnh khỏe. Nhưng trên tất cả, bọn họ đều có một điểm giống nhau: trên người bọn họ không ai không có mùi máu tanh, lệ khí nồng nặc. Trong mắt bọn họ nổi bật nhất là vẻ bạo ngược cùng khát vọng tự do điên cuồng. Những người này, trước kia tại Cuồng Long đế quốc, hay thậm chí cả Thương Lan đại lục đều là tiếng tăm hiển hách. Tên bọn họ khiến người nghe biến sắc, có tác dụng dọa cho trẻ nhỏ ngừng khóc, tay bọn họ đều thấm đẫm máu tanh, giết người vô số, thực lực đứng đầu đại lục. Đặc biệt là bị giam trong Cấm Thiên Ngục nhưng bọn họ không lúc nào từ bỏ luyện công. Ngoại trừ luyện công thì còn phương pháp nào giết thời gian hữu hiệu hơn nữa đây? Bởi vậy bây giờ thực lực bọn họ so với trước kia còn cao hơn không ít. Để bọn họ làm tiền phong là thích hợp nhất. "Oành" một tiếng, cửa ngự thư phòng mở tung. Một lão giả tóc bạc hình dáng gày gò nhảy ra nhanh như tia chớp. Hai tay đánh vào sau lưng hai thái giám trực đêm. Hai tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên một nửa thì trong tay lão giả đã cầm hai chiếc đầu lâu, mặc cho hai cái thi thể không đầu đang tuôn máu tươi xối xả. "Ha ha ha. Lâu lắm không được ngửi mùi máu tươi. Thật sự là khiến người ta nhớ a." Lão giả điên cuồng cười hai tiếng, thè lưỡi liến giọt huyết châu nơi khóe miệng. Hưng phấn tựa như ăn phai vài cân xuân dược. "Lão tiểu tử. Ngươi sao lại ích kỷ thế. Sao lại hưởng có một mình chứ?" Một trung niên đại hán mặt sẹo bất mãn nói. Hắn bị giam tại Cấm Thiên Giam Ngục gần chục năm trời. Trước kia hắn giết người chỉ để tìm hứng thú. Hơn nữa, khó khăn lắm hắn mới tìm thấy hứng thú. Long Chiến nhìn trúng hắn, đã từng dụng kế đưa hắn vào làm việc dưới trướng. Nhưng cái tên này là một tên đầu bã đậu, như thế nào cũng không chịu quy thuận. Vì vậy liền bị giam vào Cấm Thiên Giam Ngục. "Mặt sẹo. Nếu bây giờ không phải là đứng trên cùng một trận tuyến. Lão phu nhất định móc tim ngươi ra để nhắm rượu." Lão giả hừ lạnh nói. "Ồn ào cái gì, còn không ai phát hiện ra sao? Chỉ sợ đến lúc các người giết không được ngưng tay đó." Một thanh âm tức giận vang lên. Người này tóc dài che kín cả khuôn mặt, nhìn không rõ là nam hay nữ. Thân hình thoạt nhìn cũng rất suy nhược nhưng chỉ một câu nói đã khiến cho hai tên dạy không được, coi trời bằng vung này ngoan ngoãn ngậm mồm. Lúc này,mấy đội thị vệ tuần tra cũng chạy vội đến bên này. Nửa tiếng kêu thảm thiết của hai tên thái giám nọ đã dẫn sự chú ý của chúng. Vừa thấy có người đến cửa, mấy tên khát máu này ai ai cũng vẻ mặt hưng phấn, thét to mấy tiếng rồi vọt ra. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đội tuần tra này đã hoàn toàn biến thành một đống lèo phèo lục phủ ngũ tạng cùng với tay chân vương vãi thấm đẫm máu tanh vô cùng kinh khủng. Cho dù là một lão binh từng vào sinh ra tử nơi sa trường nhìn tràng cảnh này cũng không thể không nôn mửa không ngừng. Kỳ thật người chết cũng không đáng sợ. Nhưng chỉ loáng cái đã thành như thế này thì quá mức hãi nhân khiến người ta không thể có năng lực tiếp nhận. Tiếng cảnh báo chói tai vang rền bầu trời hoàng cung. Mà từ mật đạo trong ngự thư phòng cũng đã có càng lúc càng nhiều phạm nhân từ trong Cấm Thiên Giam Ngục xông ra. Long Chiến quả thực có mơ cũng không thể ngờ được rằng chiến tranh lại bắt đầu từ bên trong hoàng cung lan rộng ra. Hắn đã cẩn thận bố trí binh lực khắp tứ phía hoàng cung nhưng bên trong lại hoàn toàn không phòng bị. Hoàng cung rất lớn. Do đó quân sỹ bên ngoài không thể kịp thời tăng viện. Phạm nhân trong Cấm Thiên Giam Ngục chỉ trong một thời gian ngắn đã xuất hiện khắp nơi đồ sát toàn bộ người, thật là thây phơi đầy đồng, máu chảy thành sông. Lớp tuyết dày nhanh chóng bị nhuộm thành đỏ sậm. Long Chiến nhận được tin tức này thì hoàn toàn đã ở thế bị động. Hắn thiên toán vạn toán, nhưng lại không thể tính được điểm này. Hắn sớm đã dự cảm đêm nay sẽ xảy ra chuyện, nhưng không nghĩ đến địch nhân tấn công từ bên ngoài mà từ dưới lòng hoàng cung chui ra. Thủ đoạn thật vô cùng tàn khốc. "Bẩm bệ hạ, thuộc hạ đã điều tra. Những người đó cũng không phải là quân đội của Tây Môn gia tộc mà hình như là từ Cấm Thiên Giam Ngục chạy ra." Tâm phúc của Long Chiến vội vã chạy tới bẩm báo. "Rầm" một tiếng, Long Chiến vỗ vào chiếc bàn trước mặt khiến nó vỡ thành bốn năm phần. Khuôn mặt dường như vặn vẹo biến hình. Hắn nghiến răng ken két nói: "Kế khá lắm. Tưởng rằng cái đám quân ô hợp này thì làm gì được chúng ta sao?" Nội cung đã đại loạn. Vô luận là cung nữ thái giám hay vương phi cũng đều hoảng sợ mà chạy chối chết. Mấy vạn cấm vệ quân kết hợp cùng ma pháp sư ngăn chặn đám phạm nhân điên cuồng này. Vô số ma pháp gia trì nỏ tiễn xạ xuống như mưa khiến đám phạm nhân này thương vong không ít. "Kiếm sư ở ngoài, pháp sư ở trong. Giết." Tiếng nói the thé không ra nam chẳng ra nữ ra lệnh. Đám phạm nhân này lập tức nghe lời, nhanh chóng bày ra một thường quy trận vọt tới phía quân đội. Đứng đầu là tên phát lệnh có tiếng nói ái nam ái nữ kia. Đừng xem thường hắn thân thể suy nhược, sử dụng một mũi kiếm màu tím, nhưng chỉ trong nháy mắt đã cướp đi sinh mạng của mười mấy tên thủ vệ, đồng thời cũng chỉ rõ thực lực của hắn đã đạt tới kiếm thánh. "Băng Thiên Tuyết Địa." "Liệt Diễm Phần Thiên." "Thiên Băng Địa Liệt." Ba ma pháp cấp mười cơ hồ đồng thời hướng đại nội cấm vệ quân oanh kích tới. Lực phá hoại cường đại khiến trọng binh cùng khải giáp phía trước trở nên vô tác dụng. Lực công kích của ma pháp sư vô cùng kinh khủng. Chỉ cần cho ma pháp sư đủ thời gian ngâm chú, một đại kiếm sư đối mặt với một đại ma pháp sư cũng chỉ có nước vong mạng. Chỉ là lúc này viện quân càng ngày càng nhiều. Số lượng ma pháp sư trong hoàng cung cũng càng ngày càng nhiều. Số lượng phạm nhân tử vong cũng càng lúc càng nhiều. Hơn nữa mặc dù ma pháp sư trong cung cấp bậc không cao như ma pháp sư trong ngục, nhưng chất lượng có thể dùng số lượng để bù đắp. Khi bọn chúng kết hợp thi phóng ma pháp lực cũng đủ để ngăn chặn công kích của đối phương. Tình thế liền lập tức xoay chuyển. Lúc này, sắc trời đã dần dần sáng rõ. Bóng đêm đang lặng lẽ lùi dần. Bạo tuyết không biết đã dừng khi nào. Sáu nghìn phạm nhân lúc này chỉ còn lại khoảng hơn ba trăm người đang vất vả chống đỡ. Quân thủ vệ hoàng cung cũng đồng dạng như vậy không dám mất tập trung vì những người còn sống hầu hết là có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Một khi để bọn họ nắm được cơ hội phản kháng. Thương vong của quân thị vệ sẽ tăng thêm không ít. "Tốc chiến tốc thắng." Long Chiến cau mày hạ lệnh. Sáu nghìn phạm nhân chẳng những giết chết của hắn hơn một vạn cấm vệ quân. Hơn nữa lại khiến hắn phải đưa một đại bộ phận binh lực cùng ma pháp sư kiềm chế ở chỗ này. Bây giờ trời đã bắt đầu sáng. Tuyết cũng đã ngừng rơi. Làm lỡ mất cơ hội phát động công kích Tây Môn gia tộc của hắn. "Cố gắng cầm cự. Chỉ cần chém giết một hồi nữa, tự do sẽ cách chúng ta không xa." Tên kiếm thánh ái nam ái nữ nọ khích lệ. "Lão tử có đánh dăm bữa nửa tháng nữa cũng là chuyện nhỏ. Ý, lão tiểu tử, ngươi có lên được nữa không đây?" Gã mặt sẹo mồ hôi đầy mặt nhưng lại làm cứng, diễu cợt lão giả. "Lão phu thành danh từ lúc ngươi còn chưa chào đời. Ngươi tự lo cho cái thân mình trước đi." Lão giả thở hổn hển nói. Đúng lúc này, mặt đông và mặt tây Hoàng Cung đột nhiên xuất hiện hai ma pháp tín hiệu phóng vọt lên cao. Long Chiến đứng ngồi không yên. Tây Môn gia tộc quả nhiên muốn nhân cơ hội hỗn loạn mà tiến vào cung. Hắc Ám giáo hội tại sao đến giờ này vẫn chưa xuất hiện nhỉ? Ma pháp tín hiệu làm cho tất cả binh sỹ đang vây công đám phạm nhân cũng ngẩn người, Trong nhất thời để lộ sơ hở, lơi lỏng phòng ngự cùng công kích. "Đến lúc rồi." Tên ái nam ái nữ kiến thánh thầm nghĩ, lập tức một viên kim quang sáng lạn từ trong giới chỉ xuất ra, huýt dài một tiếng, trường phong mãnh liệt khiến tóc hắn bay phấp phới lộ ra khuôn mặt khiến mọi người cả kinh lùi lại hai ba bước. Nếu là sửu lậu thì còn dễ tiếp nhận, đằng này tên kiếm thánh này toàn bộ khuôn mặt đều như thể đóng vẩy, thật là kinh khủng. Trong lúc tất cả mọi người đương trường còn đang khiếp sợ. Cả người kiếm thánh lập tức nổi lên một tầng kim quang. Đấu khí trên thân kiếm màu tím ngay lập tức rút vào nhường chỗ cho màu vàng. Nói cách khác, hắn chỉ trong nháy mắt đã chuyển từ kiếm thánh lên đẳng cấp kiếm thần. "Kiếm Thần Nhất Kích." Tên kiếm thánh đột nhiên hóa thành một đạo kim mang chói mắt, hướng tới đám cấm vệ quân ma pháp kết giới mà phóng tới. Chỉ thấy kết giới mãnh liệt bạo động, lập tức khúc xạ ra bốn phía rồi nhanh chóng tiêu tán trong không trung. "Giết." Chỉ một khắc sau khi nghiền nát kết giới. Các cao thủ còn sống sót của đám phạm nhân lập tức như lang như hổ tiến vào giữa đám quân thủ vệ. Máu tanh lại bắt đầu chảy… Cũng lúc đó, trên tường thành của hoàng cung. Không gian cũng dường như vặn vẹo không ngớt. Một tiếng nổ lớn vang lên. Kết giới hoàng cung đã vỡ. Tất nhiên kết giới hộ cung thì không thể không công tự phá.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio