Phong Lưu Pháp Sư

chương 563: thuỷ thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mái tóc dài của nàng tung bay giữa không trung, thân thể mềm mại với những đường cong kinh tâm động phách, đôi ngọc nhũ cao vút, vượt qua ngọn núi cao mà nhìn xuống một chút thì thấy một vùng đồng bằng phẳng lì, còn nhìn xuống một chút nữa thì chỉ thấy một tầng ánh sáng màu lam lấp lánh đang bao quanh vùng đất bí hiểm, lại phát ra một cảm giác thần thánh không thể tiết độc. Bỗng nhiên, một khối ngọc bài màu Lam sậm từ giữa hai hàng mày ngài của nàng bắn nhanh ra, xoay tròn với tốc độ cao tại không trung, lúc này những đạo ánh sáng màu lam đang bay múa kia liền nhanh chóng bị hấp thu hết. Rất nhanh, những nguyên tố thủy hệ ma pháp được thật thể hóa kia liền bị ngọc bài hoàn toàn hấp thu, mà những đạo ánh sáng màu lam lấp lánh trên người nữ tử cũng không tiếp tục tiến vào vào cơ thể nàng nữa. Cũng không biết trải qua bao lâu, nữ tử mở mắt ra. Thân hình đang lơ lửng giữa không trung tựa như đang trôi từ dòng sông cũng đã trôi tới con suối nhỏ, liền chậm lại. Chỉ thấy được lam quang chợt lóe, thân thể xích loã của nàng đã được bao phủ bằng một pháp bào màu lam sậm, nàng chậm rãi đáp xuống, đôi chân trần trong suốt như ngọc thấp thoáng dưới ma pháp bào kia khẽ động, theo từng bước chân nàng bước tới liền xuất hiện một lớp mây trắng đỡ lấy gót sen ngọc. -"Ai ……" Nữ tử khe khẽ một tiếng thở dài, tựa như một kẻ lãng du cả triệu triệu năm giữa trời đất rốt cuộc cũng đã trở về. Nàng vươn tay ngọc tiếp lấy ngọc bài màu lam sậm đang chậm chậm hạ xuống, đôi mắt phượng hiện lên một tia mất mác.

------------------------- Long Nhất dụng súc cốt công dễ dàng tiến vào trong trung ương băng huyệt rồi cứ một đường thẳng tiến. Nhân tiện nói luôn khi hắn đi tới đâu thì những kỳ hoa dị thảo này đã được chuyển nhà từ băng huyệt vào trong không gian giới chỉ của hắn. Cứ vừa đi vừa "ngắm hoa" như vậy khoảng hơn trăm thước vẫn chưa thấy được điểm cuối, mà Long Nhất đã bị cái lạnh của hàn phách tỷ năm này làm cho run rẩy, tuy hắn có Ngạo thiên quyết tầng thứ 7 để hộ thể, nhưng vẫn có cảm giác cả người lạnh lẽo. Hàn phách là vật có linh tính, hàn khí không thương tánh mạng, nhưng lại có thể trong nháy mắt khiến 1 kẻ lâm vào trạng thái chết giả, bảo trì cơ năng thân thể cho họ cả ngàn năm sau. Long Nhất nếu không có đến 7 tầng ngạo thiên quyết để hộ thể, sợ rằng sớm đã mất đi ý thức trong đây rồi. Cứ bám theo vách tường băng đi khoảng ngàn thước, khe hở dần dẩn rộng rãi hơn, một người bình thường cũng có thể dễ dàng đi lại. Không lâu sau, giữa khe hở lại mở ra một cái băng động khác, chỉ thấy trong nó cả 4 vách tường đều làm bằng băng lăng, nhìn vào vừa thấy mông lung vừa thấy vẻ đẹp mờ ảo. Long Nhất có chút do dự. Có nên đi tiếp xuống hay không đây? Một cái băng động không biết đã xuất hiện từ khi nào đang ở trước mắt hắn, cũng không biết rốt cuộc nó sâu đến mức nào, nếu đi tới cùng thì ai biết được có xảy ra cái gì ngoài ý muốn không. Nhưng nỗi do dự này rất nhanh liền biến mất, bởi vì trong lòng hắn đột nhiên cảm nhận được một trận quý động, mà tiết tấu rung động này lại rất quen thuộc. -"Song nhi." Long Nhất khẽ vuốt ngực, mũi chân điểm nhẹ, cả người như hoá thành một đạo bóng ảnh hướng tới băng động bay vào. Trống ngực đập càng lúc càng mãnh liệt. Long Nhất có thể cảm giác được khoảng cách giữa Vô Song và mình càng ngày càng gần, tốc độ liền tăng lên đến cực hạn, chỉ thấy được những đoá băng lăng bên tường như biến thành những cái bóng lùi về phía sau hắn. -"Oa kháo ……" Long Nhất quát to một tiếng thắng gấp lại, cái trán hắn chỉ cách bức tường băng phía trước chưa tới một tấc. Cái băng động chết tiệt này đột nhiên đến đây là điểm tận cùng rồi sao. -"Thình thịch, thình thịch ……" Trái tim trong ngực vẫn đập càng lúc càng nhanh, nhưng trước mặt lại không còn đường đi nữa rồi. Đang lúc Long Nhất nóng lòng thì bức tường băng trước mặt đột nhiên bắt đầu tan rã rất nhanh, như tựa như một cục băng bị vứt ra ngoài sa mạc vậy, chỉ thấy không gian tựa như méo mó, từng gọt nước tong tong chảy xuống. Chẳng lẽ là hoa mắt, Long Nhất ngẩn người. Đợi chút nữa nhìn lại cho kỹ đã. Đột nhiên hắn thấy hoa mắt, một cổ sóng nước mãnh liệt như triều dâng đã nhắm vào mặt hắn bắn thẳng đến. "Hoa" đích một tiếng, Long Nhất vẫn bất động như núi. Nội lực Ngạo thiên quyết phóng ra hình thành một cái lồng bảo vệ hắn, đòn công kích trước mặt rất nhanh vượt qua hắn, vừa rơi xuống đất rồi lại nhanh chóng bị đóng băng. Mà trước mặt Long Nhất đã xuất hiện một cái động khẩu mờ ảo, phia bên kia cửa động không ngờ lại là một khuôn mặt quen thuộc đang chăm chú nhìn hắn. -"Song nhi." Long Nhất vạn phần vui mừng lẫn sợ hãi, còn tưởng rằng cần đến băng cung mới có thể nhìn thấy nàng, không nghĩ tới tiến vào đây dò đường lại ngoài ý muốn gặp được nàng, làm cho hắn có thể nào không thích. Long Nhất lập tức lao nhanh như chớp vào cái động khẩu, hướng về phía Vô Song mà lao tới. Một tầng nước màu lam sậm đột nhiên xuất hiện khiến Long Nhất phải lui ngược về sau mấy bước. Vô Song một thân pháp bào màu lam sậm, mái tóc dài phất phới sau lưng, một đôi chân trần mềm mại như tuyết đạp lên một tầng khí lạnh, nàng đang đánh giá Long Nhất từ trên xuống dưới. Long Nhất lấy lại tinh thần, khi ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt trong suốt như nước của Vô Song, trong lòng hắn chấn động, lạnh lùng hỏi: -"Ngươi là ai? Vì sao chiếm cứ thân thể Vô Song, nàng đã bị ngươi làm gì rồi?" - "Nguyên lai là ngươi." Bàn tay nhỏ bé của Vô Song khẽ đưa lên ngực, cảm nhận được tiếng đập con tim mình trùng với tiết tấu của nhịp tim Long Nhất liền không khỏi đảo mắt đánh giá Long Nhất một lần nữa, trên khoé miệng bất giác đã lộ ra một nụ cười mỉm. Long Nhất nhíu mày, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Vô Song cũng từ từ hoà hoãn lại, bởi vì tâm linh cảm ứng kỳ lạ kia đã nói cho hắn Vô Song cũng không có nguy hiểm, người này chỉ là tạm thời chiếm cứ thân thể Vô Song mà thôi . -"Ngươi biết ta?" Long Nhất trong lòng buông lỏng cảnh giác, cũng không khỏi tò mò về thân phận của nàng. Vô Song khẽ nở nụ cười nhưng không đáp lại, khí tức trên người nàng nhẹ nhàng phát ra như những cơn gió mát rượi khiến người ta cảm thấy hết sức thoải mái. Long Nhất thấy nàng không đáp cũng thôi không để ý, hắn nhắm mắt lại, tinh thần tập trung đáp lại tiếng tim đập của nàng, rất nhanh sau đó hai người đã nối với nhau bằng một loại liên hệ kỳ lạ. Long Nhất bắt đầu nhớ lại từng kỷ niệm của hắn với Vô Song, từ lần đầu tiên gặp nàng trong Thuỷ tinh quan tại Dĩ thất chi thành, kể từ lúc nàng mở đôi mắt phượng ra, vận mệnh hai người bọn họ đã tựa như được cột chặt vào nhau rồi. Vô Song nhìn Long Nhất, trong đầu cũng từ những gì Long Nhất nhớ lại mà hiện lên một bức hoạ, có cảm giác ấm áp động lòng người, nhưng cũng có cả nỗi niềm bi thương mất mác. -"A ……" Đột nhiên, Vô Song thở nhẹ một tiếng, khuôn mặt nổi lên một rặng mây đỏ. Long Nhất mở mắt hắc hắc cười, cũng không tin là không trị được nàng nha, hắn vừa rồi chính là nhớ lại cảnh kích tình giữa hắn và Vô Song, mặc dù khi ấy chưa cùng nàng thật sự "đột phá" nhưng cảnh vuốt ve thân mật đó tuyệt không thể nào quên được. -"Lôi thần chánh nghĩa trực tính, nhưng lại tìm một tên tiểu từ hư hỏng như vậy làm kẻ truyền thừa, không biết sau này hắn có hối hận không?" Vô Song rất nhanh khôi phục lại bình thường, vừa cười nhẹ vừa nói. -"Đương nhiên là không rồi, hắn chỉ cảm giác được may mắn thôi, không lẽ nàng lại không cho rằng vậy? Thủy thần đại nhân." Long Nhất hắc hắc cười nói. -"Ngươi rất thông minh." Ánh mắt Thủy thần lộ ra một tia thưởng thức. - "Đó là đương nhiên ……" Lời của Long Nhất còn chưa ra khỏi miệng, thân hình hắn đã như tia chớp nhắm phía Thủy thần lao tới. 7 tầng nội lực Ngạo thiên quyết được vận vào hai tay rồi điểm tới những huyệt vị trên thân nàng. Chỉ thấy được thân hình Thủy thần chợt lóe, giữa đôi mày ngài loé ra một đạo lam quang, cả không gian tức khắc bị một tầng hàn khí mờ mờ ảo ảo bao phủ. -"Vĩnh hằng băng phong." Thanh âm của Thủy thần từ 4 phưong 8 hướng truyền đến, hàn khí đột nhiên chuyển động, không gian tại Thủy thần lĩnh vực đã bắt đầu đóng băng. Thủy thần nhẹ nhàng bước ra từ một cụm mây lạnh, nhìn về phía thân hình Long Nhất đang bị đóng băng bởi Thủy thần lĩnh vực mà không khỏi lộ ra một nụ cười, tiểu tử này ỷ mình là người thừa kế của Lôi thần mà bất kính với nàng, không đóng băng hắn mấy ngày mấy đêm không thể hả giận được. Cái miệng rộng đang há to ra của Long Nhất vẫn chưa ngậm lại được, giữa hai hàng lông mi của hắn mơ hồ xuất hiện một đoàn ánh sáng màu tím bạc, trong nháy mắt biến thành một chùm sáng rực. Cứ nhấp nháy như thế vài chục lần, con ngươi đen láy của Long Nhất đột nhiên biến thành màu tím bạc, trên khối băng đang bao bọc toàn thân hắn đột nhiên xuất hiện những dòng điện chạy toán loạn. Oanh đích một tiếng, một nguồn năng lượng khổng lồ lấy Long Nhất làm trung tâm nổ mạnh ra bốn phía, đất rung núi chuyển, mãnh băng vỡ bay toán loạn khắp, cả cái băng động không biết sâu bao nhiêu dưới lòng đất này cũng rung động không ngừng. Thủy thần trong lòng kinh ngạc. thần bài từ giữa đôi mi của nàng bắn nhanh ra, hình thành một tầng bảo hộ màu lam sậm ngăn cản nguồn năng lượng đang điên cuồng phát ra kia. Đợi đến khi Thủy thần nhìn lại thì một bóng ma chợt xuất hiện phía trên nàng. Một cây búa lớn mang theo khí thế nghiêng trời lệch đất đã bổ vào nàng. Đanh một tiếng, thần bài màu lam sậm đã chặn được đòn công kích này của Long Nhất, nhưng tầng nước bảo hộ màu lam sậm của nàng đã bị đánh xơ xác, sau đó bên hông như bị bắt chặt, cả người rơi vào một cái lồng ngực ấm áp. Khuôn mặt tuấn tú nhưng tà mị của Long Nhất đã kề sát vào nàng. -"Thình thịch, thình thịch. " Nhịp đập của hai trái tim nhất thời tăng mạnh, một loại cảm giác vi diệu tựa như máu huyết tương thông giữa hai người đã xuất hiện. Thủy thần chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, thân thể theo bản năng đã chịu khuất phục dưới cái hơi thở ấm áp quen thuộc của Long Nhất, mặc dù ý thức là của Thủy thần, nhưng thân thể dù sao cũng vẫn là của Vô Song. -"Buông ta ra." Thủy thần muốn nổi giận với Long Nhất. Nhưng khi đôi mắt đang trừng lên với Long Nhất lại long lanh kiều mị, sự liên hệ kỳ diệu của hai người trong lúc đó không phải nàng muốn là có thể chặt đứt được. -"Không buông. Ta ôm lấy nữ nhân của ta, nàng quản làm cái gì. Nàng nếu không vui thì có thể biến mất đi, trả Vô Song của ta lại đây" Long Nhất thể hiện ra một bộ dạng vô lại (ND: Vô lại nhưng ta thích, độc giả thích, còn những nữ nhân vật của chúng ta thì yêu mê mệt ). Hắn đã đoán không sai, mặc dù Thủy thần chiếm cứ cơ thể Vô Song, nhưng thực lực vẫn là thực lực của Vô Song như xưa. Thủy thần thật sự bó tay, trong 7 đại chủ thần thì nàng là vị thần ôn nhu thiện lương nhất, bởi vậy đối với bộ dạng vô lại này của Long Nhất nàng quả thật không có biện pháp nào, muốn đánh thì đánh không lại, còn nếu muốn so trình độ dày của da mặt thì càng không thể là đối thủ của Long Nhất được. -"Ta tạm thời không thể ra được" Thủy thần trong lồng ngực của Long Nhất không ngừng dãy dụa, nhưng sau một hồi vặn vẹo uốn éo, đôi gò bồng đảo của nàng cùng với bộ ngực vạm vỡ của Long Nhất không ngừng cọ xát lại đưa tới một trận khoái cảm đê mê khiến nàng nổi giận không thôi -"Tại sao?" Miệng Long Nhất thì hòi, tay hắn lại từ chiếc eo thon của Thủy thần vuốt lên rồi vuốt sâu xuống dưới, dù sao đối với những bộ phận mẫn cảm trên cơ thể Vô Song thì hắn đã hết sức rõ ràng. -"Ta nói cho ngươi nguyên nhân, ngươi không được lộn xộn nữa." Thủy thần hạ giọng nói, người đang ở mái hiên thì không thể không cúi đầu, nàng tồn tại trong trời đất lâu như vậy mà còn chưa bao giờ bị người nào chiếm tiện nghi như lần này, mà nó lại mang theo mộpt trận khoái cảm đê mê càng khiến trong lòng nàng hoảng hốt. -"Tốt." Long Nhất sảng khoái đáp ứng, ôm Thủy thần chậm rãi đáp xuống. Long Nhất ngồi trên một tảng băng lớn, mà Thủy thần nằm gọm trong lồng ngực của hắn. -"Vô Song là môn hạ của băng cung, cũng là một mạch của ta truyền xưống, tư chất của nàng vô cùng tốt, đối với nguyên tố thủy hệ ma pháp có năng lực cảm ứng tiên thiên. Ta vốn định đem Thủy thần thần vị truyền thừa cho nàng, đáng tiếc lại phát hiện thân thể nàng mặc dù hấp thu được một bộ phận nhỏ của Thủy thần thần bài, nhưng thuỷ chung thì Thủy thần thần bài vẫn không thể dung hợp vào cơ thể nàng được" Thủy thần than khẽ. Long Nhất nghe vậy sợ run người, hỏi: "Nếu như truyền thừa thành công, vậy nàng có phài sẽ tan thành khói bụi giống như Lôi thần?" Thủy thần gật đầu, nằm yên trong lòng ngực Long Nhất mà không dãy dụa nữa. -"Vậy bây giờ không thể truyền thừa thì nàng làm sao trả lại Vô Song cho ta bây giờ?" Long Nhất nghe được Thủy thần muốn đem thần vị truyền thừa cho Vô Song mà chính mình chuẩn bị tan thành mây khói, trong lòng nảy sinh ra một sự kính trọng. Trong lòng cũng không hề còn ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của Thủy thần nữa. -"Pho tượng Thủy thần trong Băng cung chính là bản thể của ta, bởi vì lần này muốn tiến hành Thần vị truyền thừa mà đem tất cả thần thức rời khỏi nó, bây giờ pho tượng ấy đã không còn tồn tại nữa rồi, mà đã mất đi bản thể thì trong vòng 15 ngày sau sẽ tự tan thành mây khói. Ta đã bế quan 10 ngày rồi, nói cách khác ta còn thời gian 5 ngày nữa, ngươi yên tâm đi, Vô Song sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu" Thủy thần thản nhiên nói. Long Nhất ngẩn nguời, cả nửa ngày vẫn không nói gì, hắn đã cảm giác rõ ràng được Thủy thần đã có một sự chuẩn bị bất đắc dĩ cho lần giải thoát này, hắn hỏi: -"Ta có thể giúp gì được cho nàng? Nếu nang cứ như vậy mà biến mất, vậy không phải Thủy thần thần vị sẽ vĩnh viễn mất đi sao?" -"Trừ phi trong vòng 5 ngày này ngươi giúp ta tìm người thích hợp để tiến thành truyền thừa Thủy thần thần vị, nếu tìm không được cũng không sao, ta sẽ đem Thủy thần lạc ấn khắc vào trong thần bài, nếu là có duyên, tự có người tiếp nhận Thủy thần truyền thừa, nếu là vô duyên ……" giọng nói củaThủy thần càng lúc càng nhỏ đi. -"Vô duyên thì như thế nào?" Long Nhất hỏi. -"Vô duyên, có lẽ cả thế giới sẽ gặp cảnh phân ly." Thủy thần từ trong lòng ngực của Long Nhất ngẩn đầu lên, vươn bàn tay ngọc lên khẽ vuốt ve cái ấn ký hình tia chớp ẩn ẩn hiện hiện trên trán hắn (ND: Harry Poster à) -"Vậy nghĩa là sao?" Long Nhất cảm giác được Thủy thần cũng không có hay nói giỡn, liền bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đặt qua một bên mà hỏi. Thủy thần nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay to của Long Nhất, từ trong người hắn đứng lên, bàn chân ngọc bước lên mặt băng trong suốt, đưa lưng về phía Long Nhất còn khuôn mặt ngẩn lên nhìn về bầu trời phương xa. Trận trận gió lạnh thổi tới, chiếc pháp bào đơn bạc của Thủy thần đón gió bay phần phật, âm thanh này làm cho người ta cảm giác người gần ngay trước mặt mà trong lòng tựa như đang ở một nơi xa xôi diệu vợi nào. Long Nhất nhắm hờ mắt nhìn bóng lưng của Thủy thần, thật sự cảm giác được nàng cũng không thuộc về phàm gian, tim đập, trống ngực gần trong gang tấc, nhưng người nàng lại xa xôi mà mơ hồ, tựa như một pho tượng Thủy thần đang ẩn sâu vào làn sương mù. Một lúc lâu, Long Nhất đi tới của bên người nàng, vươn tay vén mái tóc đang bị những nhọn gió đùa bỡn thổi tung bay kia, cười nói: "Thế giới thật sự bị hủy diệt cũng tốt, mọi người cùng nhau xong đời, vốn thế giới bắt đầu từ không thành có, có thể chứng kiến nó bị hủy diệt cũng tính là một loại may mắn đầy vinh hạnh rồi." Thủy thần không tránh né động tác thân mật củaLong Nhất, chỉ là ngạc nhiên liếc nhìn Long Nhất một cái hỏi: "Ngươi không sợ hãi sao?" -"Tại sao cần phải sợ, được đi tới thê giới này ta đã không có gì hối hận rồi, chỉ hy vọng đến lúc đó ta và thân nhân bằng hữu của ta, còn có những hồng nhan ở cùng một chỗ, mọi người đồng thời hóa thành những hạt bụi trong vũ trụ cũng là một chuyện lãng mạn rồi, nàng không cảm thấy sao?" Long Nhất hắc hắc cười nói. -"Lãng mạn?" Thủy thần nhìn Long Nhất, hiển nhiên không hiểu rõ ràng ý tứ của hai chữ này. -"Các vị thần bộ không nói chuyện tình yêu sao" Long Nhất cười hỏi. Thủy thần lắc đầu, tay nhỏ bé áp vào lồng ngực của mình rồi nhìn Long Nhất đáp:

- "Tình yêu có một cảm giác rất kỳ diệu." -"Nàng cảm giác được?" Long Nhất hỏi. Thủy thần gật đầu, đó là một cảm giác mà nàng đã từng có, mặc dù nàng biết rõ loại cảm giác này không phải thật sự thuộc về nàng, nhưng nàng dám xác định là nàng quả thật đã cảm giác được nó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio