Phong Lưu Pháp Sư

chương 567: thủy thần lạc ấn truyền thừa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phạm vi ngàn mét xung quanh Phong Vương toàn là Băng Huyết Ma Phong to cỡ nắm đấm, so với đám Ma Phong công kích kết giới thì thật là đẳng cấp cao vượt bậc. Ma Phong xung quanh vừa nghe tiếng cảnh báo của Phong Vương, đột nhiên co cụm vào trong, hình thành một trận thế chặt chẽ cực đại, chặt đến gió thổi cũng không qua, cái đuôi kim to bằng ngón tay toàn bộ đều hướng ra ngoài, dưới tia nắng mặt trời lạnh lẽo như băng phát ra huyết quang lờ mờ.

Dựa vào tốc độ của Long Nhất, những con Băng Huyết Ma Phong cấp thấp ở vòng ngoài căn bản không kịp phản ứng, chỉ trong một sát na hắn liền đến được bên ngoài trận hình đó, hư ảnh mờ nhạt ngưng đọng thoáng chốc, lại một lần nữa biến mất như chưa từng xuất hiện.

Chỉ trong vài giây, liền nghe một tiếng "Bùm" thật lớn, quả cầu khổng lồ do những con ma phong đẳng cấp cao tạo thành từ trong ra ngoài mở toạc dữ dội,một lànsóng không khí màu trắng tràn nhanh ra bốn phương tám hướng, những con Băng Huyết Ma Phong nào bị ảnh hưởng đều rớt xuống lả tả như mưa rơi.

Đợi làn sóng khí đi hết, liền thấy Long Nhất chống đỡ một lớp hộ thể hơi méo mó đứng trên lưng chừng trời, trên trán hắn tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn đảo lộn. Mà tại nơi cách hắn không xa chính là con Phong Vương to khoảng bằng một đứa con nít, lớp sương lạnh che kín thân thể của nó đã tản đi rồi, toàn thân trong suốt sáng bóng, con mắt lớn đáng sợ chiếm hết hai phần ba cái đầu đang nhìn Long Nhất trừng trừng đầy phẫn nộ, nếu như mục lực đủ mạnh, thì có thể nhìn thấy trên đôi cánh trong suốt đang vỗ ở tầng số rất nhanh có một đường nứt nhỏ.

Càn Khôn Đại Na Di của Long Nhất dưới thúc động của Ngạo Thiên Quyết tầng thứ bảy chưa tới chớp mắt đã chuyển mấy trăm mét không chút khó khăn, không gian ma pháp vẫn chưa cần dùng đến. Vừa nãy, hắn trong chớp mắt di chuyển vào được trong trận hình thùng sắt đánh nhau ác liệt với Phong Vương, lúc đó quả thật là đã dùng hết cả mười thành công lực, không thể tưởng tượng được con Phong Vương này quả nhiên không hổ thẹn là sinh vật cường hãn đã tồn tại ở thế kỷ băng hà hằng mấy triệu năm trước. Rốt cuộc cùng với hắn tạo thành thế đối địch ngang sức.

Lần này Long Nhất đột nhiên xông vào đã làm uy hiếp tính mệnh của Phong Vương, toàn bộ tất cả Băng Huyết Ma Phong đều xao động bất an, tức tốc bao vây chặt Long Nhất với Phong Vương đến nỗi gió thổi không lọt, đường kính lên đến mười dặm.

Long Nhất khẽ nhíu mày, hắn muốn chạy thoát khỏi vòng vây của Băng Huyết Ma Phong thì không có vấn đề gì, vấn đề là lúc nãy hắn một kích không trúng, nếu muốn giết chết Phong Vương có lẽ không phải là việc trong nhất thời có thể giải quyết được, thêm vào đó còn có ngàn vạn con Ma Phong binh tướng của Phong Vương, hy vọng hoàn thành nhiệm vụ có thể nói là cực kỳ mờ mịt.

"Chi … chi …" vào đúng lúc này, Phong Vương đột nhiên phát lên tiếng kêu chói tai. Sóng âm này lại tạo thành không khí từng trận từng trận dào dạt.

Long Nhất còn tưởng là tín hiệu Phong Vương muốn phát động tấn công, lập tức toàn thân giới bị, nếu không được thì chạy thật nhanh, để lần khác lại tìm cách lấy mạng Phong Vương. Nhưng sự việc Long Nhất không thể nghĩ tới lại phát sinh, mấy con Ma Phong đang mắt long sòng sọc nhìn bao vây Long Nhất khi nghe thấy tiếng Phong Vương trong chớp mắt bèn tản ra phía ngoài, để lại một mảng không gian chỉ còn lại Long Nhất và Phong Vương.

"Ồ, thì ra là muốn cùng với lão tử đơn đấu." Long Nhất thật có chút kinh ngạc, xem như con Phong Vương này khó gặp được đối thủ nên ngứa tay rồi, nếu như thật sự hắn có tay.

Phong Vương lần nữa lại hướng về phía Long Nhất khiêu khích kêu lên hai tiếng, cái đuôi mập ú cong lên chỉa về phía hắn xoay xoay. Cái đuôi kim màu máu vừa to vừa dày thò ra thụt vào dễ dàng phóng ra rồi lại thu về.

Long Nhất lập tức đùng đùng đại nộ, cái đồ súc sinh này không ngờ lại vũ nhục hắn, hôm nay nếu không xé nó làm tám mảnh không được. Lúc nào một con súc sinh cũng cả gan lắc mông về phía hắn, lại còn làm những động tác hạ lưu xxoo. Hắn đâu biết được đây là động tác khởi động cho ấm người của Phong Vương, điểm lợi hại nhất của Băng Huyết Ma Phong là cái đuôi kim, bản thân Phong Vương cũng không ngoại lệ, đuôi kim của nó có công kích mà những con băng huyết ma phong bình thường không có được.

Long Nhất hú một tiếng dài, thân ảnh đột nhiên biến mất, nội lực Ngạo Thiên Quyết tầng thứ bảy tập hợp ở hai bàn tay. Nơi tấn công chính là hai con mắt to thô lố của Phong Vương. Chỉ thấy toàn bộ không gian chung quanh Phong Vương uốn éo méo mó, một bàn tay lớn thình lình xuất hiện, sắc bén như đao hướng về phía mắt Phong Vương đâm vào.

Phong Vương phản ứng thập phần nhanh nhẹn, tựa như sớm đã đoán được địa điểm xuất phát của Long Nhất, thân thể uốn éo một trận, đuôi kim quệt thành một cái gai đỏ đâm vào bàn tay lớn đang tấn công đến của Long Nhất.

Một tiếng "xì", rồi một trận khói xanh phả ra, Long Nhất đã né ra ngoài ba trượng, thần tình nặng nề. Ống tay áo của hắn đã tan mất một cái lỗ lớn. Từ trước tới giờ hắn đều cho là trên thế giới này, lực lượng phá vỡ phòng thủ mạnh nhất chính là hắn chứ không ai khác, không thể tưởng được ngày hôm nay gặp được thứ còn vượt cao hơn hắn. Nội lực hộ thể của Ngạo Thiên Quyết tầng thứ bảy đã bị cái đuôi kim to dầy của Phong Vương đâm thủng đến một nửa. May mắn là không có lực để đâm tiếp, nếu không chỗ da bị thủng đó chắc có lẽ không phải chuyện đùa.

Đúng vào lúc này. Phong Vương động thủ, thân thể bóng loáng trong suốt của nó bắt đầu biến thành hư ảo, đôi cánh theo một tiết tấu chấn động kỳ dị, không gian bẻ cong méo mó từng trận từng trận như sóng lăn tăn.

Long Nhất chỉ cảm thấy trong tiết tấu kỳ dị này có ẩn hàm một loại sóng âm quỷ dị, mới đầu nghe thì cảm thây tâm thần dập dềnh, mềm mại hưởng thụ biết bao, nghe nữa ngược lại biến thành sóng to gió lớn hãi hùng, từng cỗ lực lượng cường đại đang xé nát linh hồn.

Công kích qua sóng âm dung hợp với công kích tinh thần, Long Nhất lập tức phản ứng lại, bảo vệ tâm thần, phong bế lục giác, khoảng giữa chân mày tinh thần lực tuôn ra ào ạt hộ vệ ý thức hải.

Tinh thần lực của Long Nhất vốn là cường đại vô bì, sau khi Ngạo Thiên Quyết đạt đến tầng thứ bảy càng thêm ngưng đọng thật dày đặc, ứng phó với thủ đoạn loại này của Phong Vương không nói là dư sức thì cũng tuyệt khó có thể thụ thương, ngược lại chúng nhân trong trong phòng ngự của băng cung xếp bằng ngồi xuống, lộ ra biểu tình thổng khổ trên cả khuôn mặt.

Long Nhất dĩ nhiên cũng đã chú ý đến điểm này, không hề do dự, mi tâm lóe lên tia sáng màu tím bạc, Lôi Thần Thần Bài ở trong ý thức hải xoay tròn tốc độ nhanh, Long Nhất đã được một quầng ánh sáng bao trọn, Lôi Thần Khôi Giáp nổi lên ngoài thân, Lôi Thần chiến ngoa cùng mũ trụ đội đầu đều đã đặt đúng chỗ, ngay lập tức một trận sấm chớp kinh thiên động địa đánh thẳng xuống Long Nhất, Long Thần Chùy to đùng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Cuồng bạo lôi hệ ma pháp nguyên tố tàn sát trong toàn bộ một vùng trời đất, những con Băng Huyết Ma Phong ở gần đó bị sét đánh liền tan chảy lập tức, con mắt to tướng của Phong Vương cuối cùng cũng tràn đầy tia kinh sợ, tuy nhiên thực lực Long Nhất còn lâu mới bì kịp cách Lôi Thần chân chính, nhưng chỉ dựa vào Lôi Thần Thần Bài gia tăng áp lực uy hiếp của bộ giáp của Lôi Thần cũng tuyệt đối thập phần khủng bố rồi.

Không đợi Phong Vương thích ứng với biến hóa đột nhiên xảy ra này, Long Nhất vung Lôi Thần Chùy hung dữ giáng một tia sét xuống Phong Vương.

Dưới lực lượng bài sơn đảo hải như vậy, Phong Vương đâu đám ngạnh kháng, liền bị Long Nhất bức đến nỗi phải kêu chi chi tháo chạy, không có lấy một chút lực hoàn thủ.

Rít lên một âm thanh xét toạc không gian, Lôi Thần Chùy vừa quét qua cái cánh của Phong Vương khiến kêu thảm một tiếng, năng lượng khổng lồ của lôi thần xâm nhập vào trong thân thể, trên khắp cơ thể trong suốt bóng loáng của nó lập tức có một màn điện quang chạy loạn, như thể phát cơn co giật, run bần bật giữa lưng chừng trời.

Long Nhất thở nhẹ một hơi, chỉ thấy một cảm giác kiệt sức truyền đến, Lôi Thần Sáo Trang cũng không duy trì được nữa, tử quang lóe lên rồi lặn vào trong thân thể.

Đúng vào trong sát na mà bộ giáp của Lôi Thần lặn vào trong thân thể, con Phong Vương bị điện đánh chỉ còn thoi thóp kia toàn thân run mạnh, quầng sáng màu đỏ như máu lóe lên rồi tắt ngúm, cái đuôi kim to dày lại rời khỏi người bắn nhanh ra, biến thành một tia sáng cực nhỏ màu đỏ hướng về mi tâm của Long Nhất.

Long Nhất trực giác cảm thấy không hay, nhưng thân thể sau những tiêu hao do mặc bộ giáp Long Thần thì có chậm trễ trong nhất thời, con Phong Vương này chính là lợi dụng sơ hở này phát động phản kích cuối cùng. Long Nhất trong lòng kinh hãi, hắn ý thức được nguy hiểm, nhưng lúc này phản ứng của thân thể ngược lại không thể theo kịp phản ứng của ý thức.

Cũng chỉ trong thời gian nửa hơi thở, cái đuôi kim của Phong Vương đã tới sát bên rồi. Long Nhất đúng là một sơ hở như vậy dẫn đến lâm cận tử thần.

Tại thời điểm then chốt, đám mây vàng trên ngực Long Nhất đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng chói lóa, một làn khói mỏng ở ngoài da hắn ngăn cách trong một thoáng, nhưng cái đuôi kim chỉ là bị chậm lại một chút, rồi vẫn tiếp tục đột phá qua chướng ngại đâm vào mi tâm của Long Nhất.

Đuôi kim biến thành lớn cỡ cây kim thêu, cắm ngập phân nửa vào mi tâm Long Nhất, nửa phần còn lại rung rung lộ ra ngoài mặt.

Mi tâm chính là đầu vào của ý thức hải, cực kỳ khẩn yếu.

Một chút chấn động nhỏ thôi là đủ để làm cho người ta biến thành ngu ngốc thậm chí mất mạng, cây kim lại còn đem theo độc tính cực kỳ cường liệt và tính bào mòn. Bị kim độc đâm vào mi tâm như vậy, đối với người bình thường mà nói thì không nghi ngờ gì nữa chính là bản án tử hình.

Lúc này Long Nhất chỉ cảm thấy ý thức hải một cơn đau thấu tim, sự cân bằng hình thành giữa các hệ ma pháp trong một sát na bị đánh vỡ, sau khi cơn đau đi qua chính là một trận toàn thân tê rần. Cảm thấy linh hồn hình như không còn tồn tại nữa.

Tỷ Nhã trong kết giới toàn thân chấn động, tim đau như xé, giữa nàng cùng với Long Nhất căn bản có một thứ tâm linh cảm ứng kỳ diệu, tự nhiên có thể cảm thấy tất cả những thống khổ mà Long Nhất đang hứng chịu.

"Long Nhất … …" Tỷ Nhã thất hồn lạc phách kêu lên, mục quang nhìn xuyên qua đàn ong dày đặc, dừng lại trên thân thể lửng lờ trên không trung không một chút động đậy của Long Nhất, đột nhiên nghiến răng, Thuỷ Thần Thần Bài đang xoay vần lơ lửng trên đầu phóng thẳng ra khỏi kết giới. Bàn tay thanh tú vẩy nhẹ, đạo đạo sóng cuồn cuộn như từ Thiên Thượng Ngân Hà xuống, cuốn phăng đi những con Băng Huyết Ma Phong nào to gan dám cản đường nàng.

Khuôn mặt Long Nhất méo mó từng cơn, dây cột tóc sớm đã rơi ra, tóc bay loạn trong gió, cổ họng phát ra tiếng rống trầm đục như đã thú.

"A…" đột nhiên, Long Nhất ngửa mặt lên trời hét lớn, toàn thân từng trận từng trận run rẩy nhẹ, cái đuôi kim của Phong Vương ở mi tâm lắc lắc hai lần làm rơi xuống một dòng huyết châu.

Một cơn nóng cháy bỏng trong mi tâm của Long Nhất. Lôi Thần Thần Bài, Hắc Ám Thần Bài. Hỏa Thần Thần Bài. Phong Thần Thần Bài đột nhiên bay ra, Quang Minh Thần Bài lại từ cũng từ trong không gian giớ chỉ của Long Nhất đột ngột xuất hiện. Năm miếng Thần Bài hình thành một vòng tròn quay tròn trong không gian. Phát tán ra ánh sáng chói lóa. Cùng lúc này, Hỏa Kỳ Lân, Cuồng Lôi Thú, và Tiểu Hổ trong Băng Cung phòng ngự kết giới hống một tiếng dài, thân ảnh đột nhiên biến lớn, quanh người lưu chuyển kim quang nhàn nhạt, uy lực của Thần Thú, lúc này mới chân chính xuất ra.

"Nữu Nhi, muội bị sao vậy?" Liễu Thứ vẫn chưa hết kinh ngạc, lại phát hiện Nữu Nhi khuôn mặt đầy thống khổ, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác bắt đầu méo mó biến sắc, một miếng vảy rồng đen bóng lóe hiện giữa trán.

Một tiếng long ngâm thánh thót vang lên, Nữu Nhi từ trong lòng Liễu Thứ xông ra, hóa thành một cự long hắc sắc dài hơn mười thước từ lưng chừng trời uốn lượn, đây là lần đầu tiên Nữu Nhi biến trở lại bản thể sau khi hóa thành hình người, Nữu Nhi lúc trước chỉ có thể quấn một vòng quanh eo bây giờ kích thước lại phóng to ra hơn trăm lần.

Lúc đầu, Tam Đầu Ma Long ở Lôi Thần Cấm khu là Ma Long Tọa Hạ của Hắc Ám Ma Thần, hoàn toàn xứng đáng làm Thần Thú, mà Nữu Nhi kế thừa y bát của nó thành Hắc Ám Ma Long đời sau, lúc này mới tính là chân chính tiến một bước dài đầu tiên.

Bốn con thần thú rống lớn một tràng dài rồi phá kết giới đi ra, Kỳ Lân Thánh Hỏa của Hỏa Kỳ Lân ngất trời, Thánh Hỏa này so với nhiệt độ của mắc ma (đừng ai hỏi tôi mắc ma nó là cái gì nhá )còn muốn cao hơn thì nào phải đâu là thứ mà đám Băng Huyết Ma Phong có thể chống được, những nơi đi qua tất cả vật thể đều bị bốc hơi. Còn dưới uy lực Lôi Vân Phong Bão của Cuồng Lôi Thú làm cho sấm chớp che kín toàn bộ một mảng trời đất, từng mảng từng mảng lớn Băng Huyết Ma Phong táng mạng rụng xuống. Thánh Quang Xung Kích Ba của Tiểu Hổ cũng thật khủng khiếp, dưới sự kích thích của Quang Minh Thần Bài, lực chiến đấu tăng lên mấy lần. Khiến người ta trợn mắt nhất nhất không ngờ lại là Nữu Nhi, cái miệng lớn của nó vừa há ra, năng lượng của đám Băng Huyết Ma Phong trong chu vi mấy trăm mét trong một sát na đều bị nó hút sạch, uy danh Thôn Thệ Long Thể không phải là khi không mà có.

Tỷ Nhã lúc này đã lướt tới bên cạnh Long Nhất, thấy trên đầu hắn đột nhiên xuất hiện Ngũ Đại Thần Bài, không thể không kinh ngạc, bất quá sự việc khiến nàng càng kinh ngạc hơn đã phát sinh, Thủy Thần Thần Bài màu lam nhạt vốn lơ lửng trên đầu nàng đột nhiên thoát ly khống chế của nàng, cuối cùng hướng về phía Long Nhất bay đi.

Thủy Thần Thần Bài lại gần mi tâm của Long Nhất, bị nhiễm phải dòng máu đang tuôn ra từ mi tâm hắn, Thần Bài liền sáng lên, nơi mi tâm Long Nhất ẩn hiện một ấn ký hình gợn nước màu lam nhạt, rồi Phong Thần Thần Bài và 5 Thần Bài khác tụ lại, vây Phong Vương vào giữa.

"Làm sao có thể? Thần Bài làm sao lại chọn trúng hắn? Hắn rõ ràng được Lôi Thần truyền thừa." Tỷ Nhã nhất thời không cách gì tin được. Nhưng mà Thần Bài vừa thoát ly không chế của nàng còn có Thủy Thần Lạc Ấn trên mi tâm của Long Nhất lại chắc chắn là thật, nghĩ lại nàng trăm phương ngàn kế muôn đem Thủy Thần Thần Vị truyền cho Vô Song, sao lại đắp núi cao chỉ còn thiếu một sọt đất mà không hoàn thành được, ngày hôm nay Thần Bài phong tồn trong Thủy Thần Lạc Ấn của nàng rốt cuộc đã chọn Long Nhất làm chủ, mà xem tình hình này, trừ Thổ Thần Thần Bài, một mình Long Nhất đã thu thập được sáu khối Thần Bài còn lại, ngay cả nàng là thần cũng không có cách gì tin được.

Phong Vương đã bị khống chế, đàn ong đã thành một mớ hỗn loạn, cộng với áp lực uy hiếp của sáu khối Thần Bài với Tứ Đại Thần Thú. Đàn ong chắc chắn chỉ có số phận bị đồ sát thôi, chúng nhân ở trong kết giới thấy tình hình đại biến, làm sao vẫn có thể ngồi yên được, bèn xông ra khỏi kết giới nhân loạn phát tiết nộ hỏa do bị vây khốn lúc nãy.

Man Ngưu và Lệ Thanh xem ra đặc biệt phấn khích, Lục Ngọc Tài Quyết của Man Ngưu bản thân là binh khí của nhất cấp thần đế - Cuồng Thần, bên trong có phong ấn hồn phách tàn khuyết của Cuồng Thần, Lục Đại Chủ Thần Thần Bài cùng với Tứ Đại Thần Thú đồng thời xuất hiện, rốt cuộc làm thần lực của Lục Ngọc Thần Quyết bị Man Ngưu hấp thu một phần nữa, tự nhiên càng đánh càng mạnh.

Mà Mạc Tây Tộc từ trước tới giờ tự khoe là hậu duệ của thần, Lệ Thanh lại là người duy nhất trong thế hệ này của Mạc Tây Tộc có thần chi huyết mạch. Thần chi huyết mạch kích động không ngừng, dưới sự tấn công đường nét lờ mờ của thần thú ở sau lưng càng thêm rõ ràng, uy lực tự nhiên phải khác không giống ngày thường.

Lúc này. Phong Vương đang bị sáu phiến Thần Bài trói buộc chầm chậm ngừng giẫy giụa, mà trong ý thức hải của Long Nhất cũng đã hồi phục lại sự yên tĩnh. Hắn đối với việc đột nhiên có quan hệ mật thiết với Thủy Thần Thần Bài cũng chưa hết thấy lạ lùng, điểm tốt của Thần Bài tạm thời vẫn chưa có thể hiện, hắn cũng không nghĩ nhiều, sự chú ý chuyển hướng tới vấn đề xử trí con Phong Vương này ra sao, là giết hay là giữ lại.

Nói thật thì, nếu đem con Phong Vương này giết đi thì không tránh khỏi có chút đáng tiếc. Nên biết rằng lúc nãy vừa đấu với Phong Vương một trận, tính ra thì Long Nhất thua rồi, nếu không có lực lượng của Thần Bài đột nhiên bị kích động, sợ rằng hắn đã sớm chết dưới đuôi kim của Phong Vương rồi.

Một sinh vật cường đại như vậy nếu mà thu phục được thì có lẽ là một trợ lực lớn a, sợ là nó vẫn còn ngàn vạn binh ong tướng ong. Chỉ là Băng Huyết Ma Phong đối với điều kiện sinh tồn cực kỳ hà khắc, những con Băng Huyết Ma Phong cấp thấp vừa ra khỏi băng nguyên chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa, cứ cho là Phong Vương ra được băng nguyên thì thực lực cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Trong lúc Long Nhất do dự, Tỷ Nhã đem theo một làn thanh hương đến bên cạnh hắn, có vẻ như đã thấy được sự do dự của hắn. Nói: "Cùng nó ký khế ước đi, Thần Bài đã chọn chàng làm chủ. Chàng chính là Thủy Thần đời tiếp theo. Phong Vương này thực lực không hề kém thần thú, nếu bồi dưỡng nó kỹ càng thành thần thú thì lực công kích của nó sẽ không bị ảnh hưởng của môi trường."

Long Nhất nghe Tỷ Nhã nói vậy, bèn gật đầu tiếp thu, chỉ là trong đầu đột nhiên có một chút hỗn loạn, Thủy Thần Thần Bài lại một lần nữa vô duyên vô cớ bị mình lấy được, vậy thì Tỷ Nhã nên làm thế nào đây, có thật là từ nay về sau sẽ tro bay khói diệt ư?

Con Phong Vương này thật có thông minh như người, vừa thấy Long Nhất thu Thần Bài về, lập tức tự động cùng Long Nhất ấn ký ma pháp huyết khế, từ nay về sau trở thành một ma sủng của Long Nhất.

Phong Vương phát ra một tiếng rít chói tai, triệu tập những thủ hạ bị Thần Bài truy đuổi tán loạn khắp nơi nhưng không dám rời xa trở lại, mặt khác, Long Nhất cũng cấp thời kêu đám thần thú cùng chúng nhân dừng tay, một cơn khủng hoảng liền biến mất hoàn toàn.

Ban đêm mùa hè của băng nguyên cũng sáng như ban ngày, chỉ là hôm nay cùng nhìn về hướng mặt trời có chút gì không giống, trước kia từ sớm tới tối đều là mặt trời rạng rỡ phổ chiếu, hôm nay thì lại gió nổi u ám, sao đó thì tuyết hoa rơi lất phất, nhiệt độ trong chốc lát đã tụt xuống rất nhanh.

Trong lúc đám người Man Ngưu Lệ Thanh nghĩ ngợi sâu xa hoặc ngủ say, Long Nhất ngồi nơi cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn gió tuyết ngoài kia, hiện tại đã là đêm rồi, theo cách nói của Tỷ Nhã, đây là đêm cuối cùng nàng tồn tại.

Ngu Phượng ngồi trên giường băng ấm áp mặc dù là làm thành từ băng, liên tục ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Long Nhất, luôn cảm thấy hắn hôm nay có tâm sự không được như ý, một khi thay đổi dáng bộ hi hi ha ha lúc trước, thường là mi tâm nhíu chặt lại, tựa như có mối ưu tư đậm đặc không tan, trong lòng lúc này rất không an tâm, muốn an ủi hắn nhưng cảm giác lúc này hắn đã xa rồi, mình căn bản không đến được thế giới của hắn.

Cuối cùng không chịu được nữa, Ngu Phượng xuống giường băng, đi đến phía sau Long Nhất, cánh tay trắng trẻo ôm lấy hắn từ phía sau, nhìn lên cổ Long Nhất, dịu giọng nói: "Phu quân, thiếp không biết đã xảy ra chuyện gi, nhưng thiếp tin tưởng, thế giới này không có chuyện gì mà chàng không giải quyết được."

Long Nhất quay đầu lại, bàn tay lớn đặt lên trên bàn tay nhỏ của Ngu Phượng, nắn nắn nhẹ, chỉ cảm thấy áp lực đè nén trong lòng, lại không có chỗ phát tiết ra.

Ngu Phượngng hôn lên má Long Nhất, trên lưng Long Nhất bộ ngực căng tròn ưỡn thẳng ma sát nhè nhẹ, Nàng không biết Long Nhất đã gặp chuyện phiền muộn gì, việc duy nhất mà nàng có thể làm chính là làm vui lòng hắn, để cho hắn hoàn toàn gạt đi sự tình khiến hắn phiền muộn trong lòng.

Long Nhất đứng thẳng người lên, ôm Ngu Phượng đi đến giường băng.

Nụ hôn càng lúc càng cuồng dã, Long Nhất xé toạt y phục của Ngu Phượng, bàn tay nắn bópđôi nhũ phong căng tròn mịn như lụa của nàng, khiến cho trái anh đào màu hồng của nàng kiêu ngạo nhô lên.

"Phu quân … đừng ngừng …" Ngu Phượng rên rỉ nói. Như thể bạo phát toàn bộ tình cảm nóng bỏng nàng có để đáp lại, nàng ôm ghì đầu Long Nhất vào ngực, để mặc cho hắn liếm mút như một đứa nhỏ tham lam.

Long Nhất lật người Ngu Phượng, tuyết đồn hoàn mĩ trắng ngần của nàng liền hiện ra trước mắt, hắn si mê vuốt ve, hôn hít, mỗi một tấc da thịt đều không bỏ qua, dục vọng chầm chậm tích lũy đến cực hạn, làm hắn như muốn nổ tung.

Một tiếng ngâm ngọt ngào, tiểu huynh đệ của Long Nhất đã tiển thẳng một mạch xuyên qua thung lũng rậm rạp xông thẳng vào tận trung tâm.

Hai người lăn lộn trên giường băng, như muốn vắt cạn tinh lực trong cơ thể. Khoái cảm thỏa thích tràn trề như thủy triều cuồn cuộn đến, như muốn nhấn chìm cả hai.

"A… muốn chết …" Ngu Phượng run rẩy một trận, hai chân khép lại kẹp chặt eo Long Nhất, dòng chất lỏng ấm từ vùng bí mật riêng tư rỉ ra từng chập. Trong thời khắc này, linh hồn đang bay bổng.

Mà vào lúc này, Tỷ Nhã ở phòng kế bên, một thân pháp bào màu lam nhạt đã sớm mở ra, lộ ra da thịt sáng lung linh như ngà voi ẩn thấu màu hồng mê người, nàng một tay xoa nhẹ bầu ngực căn đầy, một tay vuốt ve vùng hạ thể. Đúng vào lúc Long Nhất lên tới đỉnh, nàng cũng đồng thời bị đẩy tới đỉnh cao.

"Long Nhất … …" Tỷ Nhã thì thầm. Khóe mắt hơi ươn ướt, không hiểu tại sao. Ở tận đáy lòng nàng, một ý định mãnh liệt đột nhiên trỗi dậy, nàng muốn Long Nhất, muốn Long Nhất thật sự chiếm hữu nàng, muốn biết được phút giây cảm thụ mình chân chính trở thành nữ nhân của Long Nhất, nếu như vậy thì dù như nàng có phi hôi yên diệt cũng không ân hận.

Tỷ Nhã trong lòng thầm gọi tên Long Nhất, nàng biết hắn có thể cảm thấy được.

Quả thật. Long Nhất cảm nhận được. Bên Long Phượng không chịu nổi đang ngủ say thiêm thiếp, hắn bèn cảm thấy được một thứ cảm giác vừa chua vừa ngọt, đó là mùi vị của ái tình.

Mãi một lát sau, Long Nhất nhổm dậy, choàng áo bào rồi đi tới phòng của Tỷ Nhã, nếu như đã không có cách gì tránh được thì tại sao không dũng cảm đối mặt.

Tỷ Nhã ngiêng người đứng nơi cửa sổ, không một mảnh vải trên người, mái tóc xõa dài tới eo, thờ ơ mà xa xôi. Chỉ có da thịt phơn phớt hồng thấu lộ tình cảm xúc mãnh liệt của nàng khi nãy.

"Tỷ Nhã." Long Nhất đi tới. Âm thanh có chút khàn khàn, mặc dù sẳp sửa được gặp lại Vô Song của hắn rồi. Nhưng Tỷ Nhã lại biến mất như vậy làm sao có thể khiến hắn khuây khỏa đây. Hắn chỉ là một người bình thường. Một kẻ đa tình bình thường.

Tỷ Nhã không nói lời nào, chỉ nhìn hắn với một loại nhãn thần ôn nhu trước nay chưa thấy bao giờ. Trong khoảnh khắc, nàng chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân trong lòng mâu thuẫn không biết là tại vì bản thân mình yêu hay là tại vì Vô Song mà yêu. Nhưng vô luận là gì đều không quan trọng nữa rồi, hãy để nàng triệt triệt để để phóng túng một lần, mặc dù lần đầu tiên của Vô Song không nên do nàng cảm thụ, nhưng hãy cho nàng ích kỷ một lần đi, nàng sẽ cầu xin Vô Song tha thứ.

Tỷ Nhã cởi trường bào của Long Nhất, nhón chân về phía trước hôn hắn, hãy để cho tình cảm xúc động mãnh liệt cuối cùng này thiêu đốt nàng thành tro bụi.

Long Nhất nhắm chặt mắt, mặc nàng hôn hít, mặc cho đôi môi nàng lướt khắp da thịt, để dấu môi nàng nóng bỏng in dấu, liếm qua đầu vú nhỏ xíu đến cơ bụng rắn chắc, cuối cùng đem tiểu huynh đệ hào hùng của hắn vào trong cái miệng ẩm ướt.

Long Nhất run rẩy, mở to mắt, nữ nhân này, đã từng là Thủy Thần, lại đang làm động tác dâm mị, nét mặt vẫn bình tĩnh, đem đến loại cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt, tựa hồ như tất cả những gì nàng làm là một việc thần thánh vô bì. Nhưng Long Nhất lại cảm thấy kích động chưa từng có, hắn cũng không tự cưỡng lại dục vọng của mình nữa, nếu như đã muốn trầm luân vậy thì cùng trầm luân đi.

Long Nhất ôm Tỷ Nhã đến bên giường, đôi tay khéo léo nhanh nhẹn và làn môi khêu gợi dục vọng ở nơi sâu nhất đáy lòng của người ngọc.

"Long Nhất, hãy để cho thiếp ích kỷ một lần." Tỷ Nhã thở hắt một hơi thơm tho, cắn vào vành tai Long Nhất.

Long Nhất kiên cường mạnh mẽ chặn ở nơi ẩm ướt bí mật của Tỷ Nhã, , mục quang lóe lên, nghiến răng nói: "Ta có thể phóng túng, có thể trầm luân, nhưng …"

"Chàng yên tâm đi, trong người chàng có Thủy Thần Lạc Ấn, Thuần Âm Chi Thể của Vô Song sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu, Băng Phong Ma Pháp Xúc Pháp Thức bên trong cơ thể của nàng ta đã sớm được thiếp giải trừ rồi." Tỷ Nhã nhẹ nhàng ngắt lời Long Nhất, nàng biết hắn lo lắng việc gì.

Tỷ Nhã nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ, cùng Long Nhất tiếp tục bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên đôi chân kẹp chặt eo Long Nhất, cái bụng mềm mại nhích lên, vào lúc đấy một đợt nóng bỏng cực lớn trong chớp mắt ập đến, trong cơn đau như xé lại đem đến một cảm giác đầy đủ đậm đặc, chỉ cảm thấy những khoảng trống vắng trong sinh mệnh toàn bộ đều được lấp đầy, từ nay về sau đời người thiếu thốn sẽ biến thành hoàn chỉnh.

Tỷ Nhã đã biết được cảm giác này, chỉ cảm thấy xúc động muốn rơi nước mắt, thì ra triệt để trở thành nữ nhân của hắn là cảm giác này, rất dồi dào, rất đẹp, chỉ tiếc khoản thời gian quá ngắn ngủi.

"Làm nữa đi." Tỷ Nhã thỏ thẻ nói, đôi mi dài như phiến quạt rung lên, nói.

Long Nhất ưỡn động eo bụng bắt đầu chầm chậm co thắt, tình cảm của hai người trong động tác này bắt đầu hòa hợp như nước với sữa. (tại sao lại là nước với sữa nhỉ cái từ sữa ở đây là có dụng ý gì chăng )

"Đừng đi, đừng rời bỏ ta." Long Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ giọng khàn khàn nói, tuyết nhỏ mịn biến thành hoa tuyết lớn như lông ngỗng, hắn cảm thấy được thời gian trôi đi.

"Thiếp sẽ không rời xa chàng, sẽ vĩnh viễn ở bên chàng." Tỷ Nhã dùng hai tay ôm đầu Long Nhất, nhỏ nhẹ hôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.

"Thật không?" Đôi mắt Long Nhất ngưng đọng lại, nhìn vào đôi mắt đẹp đem theo sương mù của Tỷ Nhã.

"Thật chứ, mỗi một thủy hệ nguyên tố mà chàng cảm nhận được đều có sự tồn tại của thiếp, trừ phi có một ngày thế giới này không còn thủy hệ ma pháp nguyên tố nữa." Khóe miệng của Tỷ Nhã điểm một nụ cười mỹ lệ.

"Cái mà ta muốn là nàng, ta không muốn thủy hệ ma pháp nguyên tố, ta chỉ muốn nàng thật sự ở bên ta." Long Nhất dập mạnh, có chút cuồng loạn nói.

"Đồ ngốc nghếch, ôm thiếp nữa đi…" Tỷ Nhã quệt đi nước mắt ở khóe mắt Long Nhất, hai người ôm chặt cùng ở bên nhau.

Bỗng nhiên, trên người Tỷ Nhã lam quang lóe lên rồi tắt, mà không gian giới chỉ của Long Nhất cũng tràn ngập một đạo bạch quang quỷ dị.

Long Nhất chỉ cảm thấy trong tim hoàn toàn trống trơn, buông Tỷ Nhã ra, đứng thẳng dậy, liền thấy đôi mắt đẹp vẫn còn ươn ướt của nàng đang tản mát bỗng từ từ tập trung lại, hoang mang nói: "Long Nhất, thiếp đang nằm mơ à?"

"Đúng rồi, đây chỉ là một giấc mơ." Long Nhất nước mắt ròng ròng, biết rằng Vô Song trước mắt vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể là Tỷ Nhã.

Mà vào lúc này trong không gian giới chỉ của Long Nhất, ánh sáng trắng sữa trên một bức tượng Quang Minh Thần Bài thu nhỏ tự nhiên lại bao phủ thêm một lớp màu lam nhạt, lờ mờ hiện ra trong lúc đó ba bóng người nhàn nhạt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio