"Đinh đông, đinh đông, hồng hoàng lam lục thanh, năm sắc hào quang bạo phát, một loạt tiếng đàn dễ nghe như nước chảy, bỗng nhiên thanh âm chói tai kia bị xua tan, ngũ thải quang mang lưu chuyển trên đỉnh đầu mỗi người, khiến cho tâm trí mỗi người đều chấn động.
Đầu ngón tay Lưu Ly nhẹ nhàng vũ động, những ngón tay lướt nhẹ, thất âm tỏa hồn của nàng mới chỉ luyện đến ngũ âm nhưng uy lực so với trước thì không giống nhau. Chủng loại công pháp này vốn là một loại tinh thần hệ ma pháp, có thể chấn tan hồn phách, bảo vệ tâm thần.
Không lâu sau, Lưu Ly thu tay lại đứng lên, thất thải Lưu Ly cầm tiêu biến trong không khí, nhưng trên đầu mỗi người, ngũ thải quang mang không ngớt lưu chuyển, thật lâu vẫn không có tiêu tan.
Giảm đi áp lực tinh thần, mọi người thở dài nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, lại phát hiện một mảng mờ mịt, gió dữ dội. Thoáng mới thấy một thảo nguyên xanh rì bát ngát đã bị mây khói bao phủ, ngay cả đồng bọn bên cạnh cũng chỉ nhìn thấy loáng thoáng.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất khẽ đổi, cảm nhận được uy áp càng ngày càng mạnh, tâm trí như trầm xuống. Hắn trầm giọng nói: "Mọi người cẩn thận, địa phương quỷ dị này không thể dùng kết giới phòng ngự."
"Biết rồi. Vừa rồi muốn tạo một kết giới ngăn cách nhưng không được." Cách Lỗ Tây Á vẻ mặt đau khổ nói.
"Thiếu gia. Có phải là chúng ta đã phát động cấm địa trận pháp? Ta nghĩ Long vương cùng bảy đại trưởng lão nhất định sẽ không tới để chịu công kích." Lệ Thanh nói với ngữ khí bình thàn, không có cảm xúc dao động. Hắn đã vượt qua mười tám khảo nghiệm của Mạc Tây tộc, thần kinh sớm trở nên cứng rắn, cho du biết giây phút tiếp theo sẽ chết, hắn cũng không hề nhíu mày một chút nào. Hắn đã có nhiều lần chạy thoát khỏi tử thần tìm thấy đường sống trong một giây, chính là nhờ vào sự bình tĩnh, bình tĩnh và bình tĩnh.
"Ta xem nhất định mấy lão gia hỏa này đã phát hiện ra, cho nên mới khỏi động trận pháp." Mễ Đế Nhĩ cay đắng nói, nàng cũng đoán được tám chín phần.
"Quản làm gì hắn ba bảy hai mốt, ai dám cản trở Man Ngưu ta, ta sẽ đập nát hắn." Man Ngưu cầm lục ngọc tài quyết, đôi ngưu nhãn nổi lên quang mang màu đỏ quen thuộc. Đó là một loại huyết quang mang, khiến máu huyết hắn cuồng nhiệt lên, kích thích thiên địa uy áp bộc phát ra.
Đúng lúc này, phảng phất như ông trời nghe được những lời gan dạ của Man Ngư, bên người hắn đột nhiên vô thanh vô tức vỡ ra một lỗ hổng thật dài, hấp lực thật lớn trực tiếp hút hắn vào bên trong.
Man Ngưu đột nhiên cả kinh, trọng tâm dồn xuống phía dưới hai chân, bám chặt trên mặt đất. Nửa thân người của hắn đã chui vào lổ hổng kia, chỉ thấy một cảm giác âm lãnh bắt đầu lan tràn tại thân thể.
"Con mẹ ngươi." Lông tóc toàn thân Man Ngư đều dựng lên, nổi giận gầm lên một tiếng, lục ngọc tài quyết trong tay mang theo kim mang đánh tới.
Lỗ hổng quỷ dị kia rung lên, phát ra một tiếng long ngâm thê lương rồi biến mất không dấu vết.
Mọi người đều nhìn Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á, thấy được vẻ mặt của hai người bọn họ cũng ngạc nhiên, kinh hãi.
"Hình như là linh thể, chính là long linh thể." Long Nhất cau mày nói. Hắn đã nhận ra khí tức linh thể cường đại dao động, nhưng lại không có chút vong linh khí nào.
Thật là kỳ quái. Long linh thể? Chẳng lẽ là… …" Mễ Đế Nhĩ kinh ngạc nói.
"Là cái gì?" Long Nhất vội hỏi.
"Khi có tộc nhân chết đi, Long vương cùng các trưởng lão đều để tộc nhân đã chết này bên trong cấm địa, có thể nói cấm địa long tộc cũng chính là long tộc mộ địa của chúng ta." Mễ Đế Nhĩ trả lời.
Long Nhất giật mình, nguyên lai Long tộc sau khi chết đi thì bị tộc nhân để vào cấm địa, hình một một bộ phận trận pháp của cấm địa, cũng là một điểm công kích. Thật đúng là thứ tốt nhất để dùng a.
Khi Long Nhất nói những lời này liền mỉm cười nhìn Mễ Đế Nhĩ. Phách vương long này không tránh khỏi đỏ mặt, bởi vì tại di tích tại Thần long chủ đảo kia, Long Nhất muốn tận dụng những hài cốt làm vong linh thì Mễ Đế Nhĩ lại lấy việc không thể tiết độc cái gì a, dở đủ loại trò để cản trở. Hiện tại Long tộc bọn họ cũng lợi dụng chính di thể của tộc nhân mình, cũng chẳng biết dùng phương pháp gì để bồi dưỡng thành linh thể.
Sự yên tĩnh không có kéo dài lâu. Công kích kinh thiên động địa bắn tới. Một lỗ hổng lớn khác giống như một cái khe không gian méo mó xuất hiện quanh thân hình mọi người. Lực hút cường đại hút thân thể mọi người vào. Không nghi ngờ gì, một khi bị hút vào lỗ hổng kia, kết cục chỉ có một con đường chết. Long Nhất hoài nghi cái miệng rộng như lỗ hổng của linh thể long tộc kết nối với một không gian vô tận khác. Cũng có thể đó là một không gian liệt phùng chân chính.
Man Ngưu mang theo lục ngọc tài quyết tung hoành trong không trung, tấn công những lỗ hổng lớn kia khiến chúng phải đóng lại. Hàn băng kiếm của Lệ Thanh cũng không ngoại lệ, trên người hắn mơ hồ tỏa ra hình dáng thần thú với uy thế cường đại, hàn băng chi khí trên người hắn đóng băng những lỗ hổng lại.
Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á có vẻ hoảng loạn. Long lực cùng long tức của bọn họ đối với mấy linh thể này không có hiệu quả mấy, chỉ có thể né tránh, kết cục cuối cùng cũng bị thôn phệ.
Long Nhất vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Bên cạnh quá yên tĩnh, không có mở ra một lỗ hổng công kích bên người hắn. Điều này vô cùng kỳ quái.
Long Nhất nhíu mày, nghĩ thấy xem ra nó tựa hồ như không có hình dáng. Hắn cũng quan tâm, tại mi tâm, tử quang chợt lóe lên, một trận đất rung núi chuyển, tiếng nổ vang lên. Bỗng nhiên một tia chớp từ không trung đánh thẳng xuống, trong tay hắn hình thành tử quang, lôi thần chùy xuất hiện.
"Lôi thần nhất kích." Long Nhất hét lên một tiến, thân hình xuất hiện bên trong đám mây khói, nhìn thấy tia chớp đột nhiên xuất hiện trong không trung, mây khói như gặp phải khắc tinh vội tản đi. Chỉ thấy một thanh lôi thần chùy to như một đỉnh núi lớn, mang theo uy thế hủy diệt bay vòng tại không trung, cả không gian nhất thời sụt lún, nứt vỡ, điện quang chớp lên lan tràn ra xung quanh.
Long Nhất sắc mặt tái nhợt, hạ xuống dưới đất. Lôi thần chùy nhập vào trong cơ thể, lôi thần nhất kích vừa rồi hao phí rất nhiều năng lượng, khiến cho bước chân hắn có chút uể oải, mệt mỏi.
Sương khói bắt đầu tan đi, thiên địa khôi phục lại sự trong xanh, trước mắt là thảo nguyên bát ngát xanh biếc, những cây đại thụ với tán lớn xòe rộng như cái ô. Trên không trung là linh thể cự long to lớn màu xanh biếc, cả không trung dường như bị che phủ.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh sắc này. Long Nhất cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn không phải vì khiếp sợ, mà là đang suy nghĩ. Linh thể cự long này, nếu toàn bộ đều là vong linh do hắn gọi về thì tốt biết bao. Cho dù không phải là vong linh triệu hoán thì hắn cũng có thể trở thành thức ăn năng lượng cho Long Nhị cùng Nữu Nhi.
Đang nghĩ như vậy, linh thể cự long trên không trung bắt đầu di động rất nhanh, hình thành một đầu cự long thật lớn ở trên không trung. So sánh thì mấy người Long Nhất như một con kiến nhỏ.
"Tiểu long, ngươi khỏe chứ, lần đầu gặp mặt… …cái kia… …ngươi tên gì?" Long Nhất đi tới, ngước nhìn tên khổng lồ, mỉm cười hỏi. Lý do chính là chỉ muốn thử xem mọi người có ở trạng thái tỉnh táo hay không.
"Lôi Thần truyền thừa giả, nơi này không phải là địa phương ngươi nên đến. Ít nhất chờ khi ngươi trở thành chủ thần chân chính. Các ngươi mau chóng rời đi, ta bảo hộ long tộc cấm địa, ta không muốn làm khó dễ các ngươi." Trong không trung, cự long nói xong liền há cái mồm rộng ra, trước mặt mọi người liền xuất hiện một phiến ma pháp môn.
"Tỷ… …tỷ phu. Hay là chúng ta mau rời đi." Cách Lỗ Tây Á đối mặt với uy áp của Cự long này, trong lòng phát run lên, đứng ở sau lưng Long Nhất nói.
Long Nhất quay đầu lại, trừng mắt nhìn Cách Lỗ Tây Á nói: "Gia hỏa vô dụng. Sau khi rời khỏi đây, ngàn vạn lần đường nói là ngươi đi theo ta. Muốn đi thì tự ngươi đi đi. Ta không cam đoan rằng phiến ma pháp môn này có phải là không gian khác trong bụng tiểu long này hay không."
Trong không trung, long đầu thật lớn hiện lên, kinh ngạc nói: "Nguwoi cùng Lôi Thần không giống nhau, một bụng toàn những lời lắt léo, nhưng ngươi cũng thật thông minh."
Cự long này nói như vậy đã chứng minh phiến ma pháp môn kia quả thật có vấn đề. Man Ngưu cầm lục ngọc tài quyết muốn tiếp tục đánh tới.
"Ngươi ngay từ đầu đã không định buông tha chúng ta sao." Thần sắc Long Nhất không chút thay đổi, mỉm cười hỏi.
"Không sai. Xâm nhập cấm địa long tộc chỉ có một con đường chết. Cho dù ngươi có là Lôi thần truyền thừa giả cũng không có ngoại lệ." Linh thể cự long trầm giọng nói.
"Không bằng chúng ta thương lượng. Ngươi thả hai long tộc trong cấm địa ra. Nói như thế nào bọn họ cũng đều là tộc nhân của ngươi? Long Nhất mỉm cười nói.
"Thần phạt tội nhân không thể tha thứ. Ngươi không có tư cách cùng ta cò kè mặc cả." Linh thể cự long kiên quyết nói.
"Ta nói cùng ngươi thương lượng chỉ là một lời khách khí mà thôi. Nói thật, ta đối với năng lương thân thể khổng lồ của ngươi rất lấy làm hứng thú." Long Nhất cười hắc hắc nói.
"Ha ha ha, ta trở thành Long thần đã hơn 10 vạn năm. Còn không có ai có thể uy hiếp ta." Linh thể cự long tựa hồ nghe thấy sự tình buồn cười nhất thế gian, nên không ngừng cười to.
Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á vừa nghe nói trước mặt chính là Long thần, không khỏi muốn quỳ xuống. Long thần đối với mỗi người trong long tộc mà nói đều là tối cao vô thượng. Nhưng thân thể bọn họ lại bị Long Nhất nâng lên. Long Nhất trừng mắt nhìn hai người nói: "Tiểu long này tự xưng là Long thần, nhưng hắn đã chết. Hiện tại thân thể này của hắn chính là hấp thu những long tộc đã chết đi từ trước mà ngưng tụ thành linh thể. Không có tộc nhân các ngươi duy trì linh thể này, hắn ngay cả một con trùng cũng không bằng.
Linh thể Cự long kia cũng tức giận, cái miệng rộng của hắn há ra, như một cái hắc động, sinh ra lực hút thật lớn. Mọi người chỉ cảm thấy thân thể run lên, năng lượng trong cơ thể không thể áp chế được, phát tán ra ngoài.
"Thôn phệ long thể… …" Long Nhất ngạc nhiên. Tiểu long này cũng biết thôn phệ long thể. Hắn sớm nên nghĩ đến, nếu không phải thôn phệ long thể, hắn như thế nào có thể hấp thu nhiều long tộc linh thể mà ngưng tụ đây?