Phong Lưu Pháp Sư

chương 587: tin tức từ hải để thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(Thành dưới đáy biển nhưng thôi cứ để thể luôn)

Từ miệng hai vị Long vương, Long Nhất biết được cái kết của sự việc.

Thần Long tộc và Ma Long tộc từ khi phân chi phe phái tới nay vẫn luôn luôn thủy hỏa bất dung. Lúc trước khi truy tìm Phạm Đế và Tát Liên A, hai vị Long vương đương kim đã từng gặp nhau, có thể nói là không đánh không quen, cuối cùng lại trở thành bạn tốt. Khi Phạm Đế và Tát Liên Á bị bắt, bọn họ mật ước nếu như có một ngày có thể lên ngôi Long vương, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu người ra, rồi cũng tận sức mà trừ bỏ cừu hận giữa hai tộc.

Chỉ là mấy lão đầu trong hai tộc cực kỳ ngoan cố, muốn đạt được mục tiên đơn giản là khó khăn trùng trùng, bọn họ đều đang chờ đợi một cơ hội, từ khi công chúa Ma Long tộc là Sa Mạn và Thủy Tinh trốn chạy tới Thương Lan đại lục, bọn họ liền phát hiện thấy đây có khả năng là một cơ hội, vì vậy Long vương liền phái tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ đi trước. Quả nhiên, từ đó mà xuất hiện tên nhân loại cường hãn biến thái như Long Nhất, hắn cùng với hai đứa con gái của Phạm Đế và Tát Liên Á quan hệ mật thiết, quan trọng nhất chính là phát hiện ra Nữu Nhi là thôn phệ long thể trong truyền thuyết, như vậy việc Ma Long tộc và Thần Long tộc dung hợp lại liền trở nên hợp lẽ.

"Hai lão hồ ly tinh." Long Nhất nghe xong bĩu môi lầu bầu nói, mấy lão gia hỏa sống mấy ngàn năm này quả nhiên không có lão nào là ngọn đèn cạn dầu, lấy được Long vương ấn xong hắn còn dương dương tự đặc cho rằng vận khí quá tốt nữa chứ, không ngờ tất cả đều là Thần Long vương cố ý để hắn lấy đi, không khỏi có chút không thoải mái trong lòng.

"Ha ha ha, Long Nhất, sự việc tiến triển thuận lợi như vậy, đều phải đa tạ ngươi đó nha." Ma Long vương cười lớn vỗ vai Long Nhất.

"Nói xuông thì có tác dụng gì, không bằng thực tế một chút." Long Nhất trợn mắt nói.

"Được, Sa Thanh Ẩn ta cũng không phải là người hẹp hòi, ngươi nếu có thời gian tới Ma Long đảo của ta, nhìn trúng bảo bối gì thì cứ việc lấy đi." Ma Long vương hào sảng cười to.

Thần Long vương kỳ quái đánh giá Ma Long vương, cười nói:" tiểu tử nhà ngươi luôn luôn keo kiệt, năm đó một ngân tệ thôi cũng phải kì kèo với ta, từ lúc nào đã trở nên hào phóng vậy?"

"Ngươi tí nữa là hủy đi thanh danh của ta, năm đó tại Thương Lan đại lục ngươi lừa của ta không ít bảo bối." Ma Long vương trừng mắt một cái, Long tộc không có hẹp hòi sao? Đương nhiên có, đây tất cả đều là vì tính toán cho khuê nữ Sa Mạn của ông.

"Được rồi, hai ông đừng tranh cãi nữa, nói ra thì hai ông là người hào sảng mà Long tộc rất ít có." Long Nhất cười ha ha nói, hắn nhìn thấy hai vị Long vương lộ ra ánh mắt mãn ý liền nói tiếp:" hai ông đều sinh sống trên biển nhiều năm. Ta muốn hỏi các ông có biết sự tồn tại của hải tộc không?"

"Hải tộc? Ngươi không phải là nói lời thừa sao? Tiểu mỹ nhân ngư bên cạnh ngươi không phải là hải tộc à? Xem dáng có khi là hoàng tộc cũng nên." Thần Long vương nghi hoặc nói.

"Nàng mặc dù là hải tộc, nhưng lại bị trục xuất, nghe nói nơi hải tộc sinh sống được gọi là Hải Để thành, các ông có biết nó ở đâu không?" Long Nhất hỏi.

"Thật ra ta biết phương hướng đại khái, nhưng chưa từng đi qua, hải tộc có phạm vi thế lực của hải tộc. Bọn họ cả đời đều sống ở đáy biển, cùng Long tộc chúng ta không có qua lại gì." Ma Long vương nói.

Long Nhất vui mừng trong lòng, hỏi:" ở hướng nào, cách đây có xa không?"

"Xa, rất là xa. Theo hướng tây nam đi qua Ma Long đảo của ta, nếu mà ngày đêm không nghỉ bay tầm mười ngày nửa tháng chắc cũng gần tới." Ma Long vương nói.

"Xa thế à?" Long Nhất hơi kinh ngạc lộ ra ánh mắt trầm tư, thế giới này, không có ai có thể ngày đêm không nghỉ bay liên tục mười ngày nửa tháng, cho dù bằng vào phong hệ ma pháp của hắn kết hợp với nội lực cũng không thể nào làm được, nếu thêm thời gian nghỉ ngủ, rất có khả năng là phải trên hai mươi ngày, huống hồ còn không biết vị trí cụ thể. Thật là có chút phiền phức.

"Ngươi muốn tới Hải Để thành? Khuyên ngươi tốt nhất là đừng đi, lực công kích của hải tộc có lẽ không ra gì, nhưng ở trong biển lớn thì như cá gặp nước, với lại số lượng cực lớn. Mặc dù tiểu tử ngươi thực lực rất mạnh, nhưng muốn thật sự xông vào vòng bảo vệ thì ngươi không làm được đâu." Ma Long vương có ý tốt để tỉnh nói.

"Ha ha, ta giống người không có đầu óc sao? Ta tới đó bái phỏng một chút không được sao?" Long Nhất cười nói.

"Hải tộc là chủng tộc bài ngoại nhất ta từng thấy qua, bọn chúng tuyệt đối không cho phép chủng tộc khác xâm nhập vào lãnh địa của mình, vô luận là vì lý do gì cũng bị vây công." Ma Long vương nói.

"Vậy sao?" Long Nhất vuốt cằm nhíu mày, trong lòng ngược lại lại cảm thấy hứng thú. Bài ngoại sao? Xem ra phải đào tạo cho đám hải tộc cuồng vọng này một khóa, cho bọn chúng rõ thế nào là qua lại với nhau, cùng nhau có lợi.

Long Nhất cười hắc hắc, xem vẻ mặt kia rõ ràng lã đã nghĩ ra chủ ý quỷ quyệt gì đó.

Hai vị Long vương nhìn nhau một cái, để tránh chủ ý xấu xa của tên tiểu tử này đổ lên đầu mình, thừa lúc hắn không chú ý song song bay vút đi.

Long Nhất lại không quan tâm, đối với hắn mà nói, biết được phương hướng đại khái của Hải Để thành đã là một thu hoạch lớn rồi, cũng không biết thời gian lâu như vậy, Bích Phỉ và Tiểu Mễ ra sao rồi?

Long Nhất quay lại tiểu đảo của Đặc Lôi Toa, lúc này trời đã tối mịt, Nữu Nhi và Tinh Tinh đã ngủ say, chỉ còn Đặc Lôi Toan và Lưu Ly đang nhẹ giọng nói chuyện phiếm, tựa hồ như đợi hắn quay về.

"Thiếu gia." Lưu Ly thấy Long Nhất xuất hiện, mỉm cười đi tới đón.

Long Nhất ôm lấy eo Lưu Ly, cười nói:" hứng trí đúng không, muộn vậy còn nói chuyện."

"Còn không phải là chờ ngươi sao, ta sợ Lưu Ly một người tịch mịch quá, ngươi đã về rồi thì ta cũng có thể đi ngủ rồi." Đặc Lôi Toa đứng lên lườm Long Nhất một cái, lượn lờ đi vào phòng ngủ.

"Tiểu mỹ nhân ngư, chúng ta cũng ngủ đi." Long Nhất cười hắc hắc, trêu ghẹo thổi một hơi vào bên tai Lưu Ly, một tay đã đặt lên đôi bầu ngực bạo mãn.

Lòng Lưu Ly nhũn ra, khuôn mặt ửng hồng, ngoan ngoãn cùng Long Nhất vào phòng.

Sao trời lấp lánh xuyên qua hai cánh cửa gỗ mà chiếu vào trong phòng, hương hoa thoang thoảng thuận theo gió bay vào, mang theo bầu không khí mập mờ tô điểm cho bên ngoài khiến người say mê.

Tay Long Nhất như có ma pháp, đốt cháy lên ngọn lửa kích tình nguyên thủy nhất trong thâm tâm Lưu Ly. Quần áo bay phấp phới, mái tóc màu vàng mượt mà như tơ tung bay, cùng với làn da trắng mịn màng điểm xuyết cho nhau, thân thể lõa lồ đẹp tới mức say lòng người của Lưu Ly phát ra mị thái kinh nhân, hai bầu ngực bạo mãn thẳng đứng, hai hạt nhũ hoa màu phấn hồng dụ hoặc vô cùng, bờ eo mảnh dẻ như một lễ vật hoàn mỹ mà thượng thiên ban tặng, ánh sao yếu ớt chiếu lên người nàng một tầng huỳnh quang, dường như một vị tiên nữ trên trời cao.

Long Nhất say mê khiến cho Lưu Ly cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Nàng tiến lên ôm lấy cổ Long Nhất, bờ môi mang theo hương thơm như hoa lan đặt lên khuôn mặt hắn một nụ hôn nồng nàn, hai bàn tay khéo léo cởi bỏ y phục của Long Nhất.

Khi hai người đã hoàn toàn lõa lồ, Long Nhất nhẫn nại không được ôm Lưu Ly ném lên giường (o.0), tiếng rên rỉ say lòng người thoải mái vang lên, những động tác nhún nhẩy giải thích cho sự rung động sâu trong linh hồn.

Rất lâu, Lưu Ly như một dòng xuân thủy rúc vào lòng Long Nhất, hai mắt nàng nhắm hờ, cánh mũi phập phồng, mồ hôi đọng lại. Thân hình thỉnh thoảng lại khẽ run, dư vị cao trào hồi lâu vẫn chưa tan.

Long Nhất vén mái tóc màu vàng mềm mại của Lưu Ly lên, phủ sang một bên, bàn tay khẽ mát xa trên gáy nàng, hắn biết Lưu Ly thích sự vuốt ve như vậy.

Lưu Ly thở dài một tiếng, mặt rúc vào ngực Long Nhất, nghe nhưng âm thanh làm mình an tâm từ hắn. Dưới hạ thể, tiểu huynh đệ của hắn vẫn đang nằm trong mình, việc này làm cho nàng cảm xúc dạt dào.

"Lưu Ly, trời sáng chúng ta tới chủ đảo thăm Liễu Nhứ và cha mẹ nàng ta, sau đó chúng ta xuất phát đi." Long Nhất di một tay xuống mỹ đồn của Lưu Ly khẽ nhéo một cái.

Lưu Ly có chút sững sờ, lập tức vui sướng ngẩng đầu lên, chờ mong nói:" thiếu gia, chúng ta đi đâu?"

"Đương nhiên là tới Hải Để thành rồi, ta đã biết vị trí đại khái của Hải Để thành, đợi tới rồi chúng ta mới nghĩ biện pháp trà trộn vào." Long Nhất cười nói.

"Uhm, thiếu gia, chàng thật tốt." Lưu Ly uốn éo thân thể, biết rằng Long Nhất luôn đặt sự việc của nàng trong lòng, khỏi phải nói cũng biết là cao hứng tới mức nào.

"Được rồi. Tiểu mỹ nhân ngữ, động đậy nữa ta không tha cho nàng đâu." Long Nhất vốn đã quá thỏa mãn rồi, chỉ là chiều chuộng tới Lưu Ly mà thôi, lúc này lại bị thân thể của mỹ nhân ngư ma sát. Có lý nào lại không bốc hỏa.

"Vậy xin thiếu gia trừng phạt Lưu Ly đi." Lưu Ly cắn môi dưới, đôi mắt long lanh như tích nước, eo thon nhẹ nhàng động đậy.

Long Nhất nghiêng người đặt Lưu Ly xuống dưới, một khúc nhạc kích tình mới lại vang lên.

Sáng sớm ngày thứ hai, Long Nhất thần thanh khí sảng cùng với Lưu Ly quyến rũ, duyên dáng ra khỏi phòng ngủ.

"Phụ thân. Giờ người mới dậy à. Nữu Nhi đã dậy từ sớm rồi." Nữu Nhi nhìn thấy Long Nhất cười khanh khách chạy vào lòng hắn. (Cha mẹ mình thì đang ngất ngây, con cái thỉ ở đây vui chơi)

Long Nhất cười ha ha, ôm cả tiểu Tinh Tinh lên. Hôn chụt lên mặt hai tiểu nha đầu.

"Lưu Ly tỷ tỷ, tỷ hôm nay xinh đẹp quá." tiểu Tinh Tinh chú ý tới Lưu Ly xinh đẹp ở bên cạnh, ngạc nhiên khen.

"Thật sao? Tinh Tinh so với tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn nhiều." Lưu Ly vui sướng nói, làm gì có nữ tử nào không thích người khác khen mình đẹp? Đặc biệt là trước mặt người mình yêu. Lúc này, Đặc Lôi Toa từ bên ngoài đi vào, liếc Long Nhất một cái, khuôn mặt thoáng ửng hồng, nàng hướng tới Tinh Tinh trong lòng Long Nhất nói:" Tinh Tinh, đừng có làm phiền ca ca mãi, mau xuống đi, để ca ca và Lưu Ly tỷ tỷ còn dùng bữa sáng."

"Không cần, Long ca ca ôm Tinh Tinh và Nữu Nhi, Tinh Tinh đút cho Long ca ca ăn." tiểu Tinh Tinh vô cùng quyến luyến lồng ngực Long Nhất, liền làm nũng nói.

"Nói hay lắm, vậy để Tinh Tinh đút Long ca ca ăn cơm." Long Nhất cười nói.

"Ngươi.đừng quá cưng chiều trẻ nhỏ, lại làm nó hư đấy." Đặc Lôi Toa lườm Long Nhất một cái nói.

Câu nói này những người có liên quan không có cảm giác gì, nhưng Lưu Ly lại có chút kinh ngạc, thấy Đặc Lôi Toa hình như có ý tứ của mình, bởi vì câu nói này khiến nàng cảm giác như thể thể tử oán trách trượng phu vậy, cảm tỉnh lộ ra trong đó có thể xứng đáng để người khác nghiền ngẫm rồi.

Ánh mắt của Lưu Ly khiến cho Đặc Lôi Toa cảm giác thấy gì đó, nhưng lại không phát giác ra ngữ khí của mình có vấn đề gì, ngược lại lại đi tới nắm tay Lưu Ly, hai nàng bắt đầu thì thầm bên tai nhau.

Long Nhất ngồi xuống, đặt hai tiểu nha đầu lên đùi rồi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mặt hai nàng đang ửng hồng không biết đang nói cái gì, không khỏi cười nói:" Nói bí mật gì đấy? Mặt đỏ như đít khỉ thế kia."

"Bữa sáng ở trên bàn đó, các người ăn đi, ta đi tưới hoa." Đặc Lôi Toa để lại một câu rồi vội vã đi ra ngoài.

Lưu Ly mặt mày đỏ rực ngồi xuống đối diện Long Nhất, khẽ nói:" thiếu gia, đêm qua có phải là chúng ta không có lập kết giới không đó." Long Nhất vừa nghe liền ngộ ra, không khí tối qua tốt như vậy, hắn đã quên luôn rồi, khó trách Đặc Lôi Toa hôm nay lại kỳ quái vậy, nguyên lai tối qua nghe được thanh âm hoan hảo giữa hắn và Lưu Ly, nghĩ tới đây, hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Sau khi dùng bữa sáng, Long Nhất, Lưu Ly liền cùng mẹ con Đặc Lôi Toa đi tới chủ đảo để thăm Phạm Đế và Tát Liên Á, hiện tại cấm chế trong người Đặc Lôi Toa đã bị Long Nhất giải trừ, Long vương cũng đã thuận nước giong thuyền, không còn hạn chế hành động của mẹ con Đặc Lôi Toa nữa.

Mấy người tới Long vương phong nới Long vương sinh sống, Lệ Thanh và Man Ngưu liền đi tới nghênh đón, bọn họ đều được Long Nhất an bải thủ ở bên này.

"Tình huống thế nào?" Long Nhất hỏi.

"Bẩm thiếu gia, cha mẹ Liễu Nhứ thân thể vẫn còn rất yếu, bất quá đều đã tỉnh lại, hiện tại Liễu Nhứ đang ở bên cạnh họ." Lệ Thanh nói.

"Thần Long vương thì sao?" Long Nhất hỏi.

"Phụ vương ta, Ma Long vương và các vị trưởng lão đang thương nghị với nhau." Lúc này, Mễ Đế Nhĩ và Cách Lỗ Tây Á từ trong động đi ra, tiếp lời chính là Mễ Đế Nhĩ.

Long Nhất nhún nhún vai, việc Long tộc bọn họ hắn cũng không tham gia vào. Hắn để cho hai tỷ đệ dẫn đường tới nơi bọn họ ở trước.

"Long Nhất, chàng tới rồi." Liễu Nhứ thấy Long Nhất, khuôn mặt không tự nhiên thoáng chút thẹn thùng.

Long Nhất đang kỳ quái, Liễu Nhứ đã đi tới, trên một chiếc giường bạch ngọc rộng rãi là Phạm Đế và Tát Liên Á đã hóa thành hình người. Hai người đều đang ngồi, trên thân là nhưng lớp băng ma pháp dầy cộp bó lại miệng vết thương. Phạm Đế tướng mạo uy võ bất phàm, chỉ là mắt đã mù. Tát Liên Á dịu dàng xinh đẹp, đôi mắt đang đánh giá Long Nhất từ trên xuống dưới, như mẹ vợ nhìn con rể.

"Bá phụ, bá mẫu, thân thể đã đỡ chút nào chưa?" Long Nhất cười nhiệt tình tới trước quan tâm nói.

"Long Nhất đúng không? Uhm, không tồi. Chúng ta còn phải cảm ơn ơn cứu mạng của người đó." Phạm Đế cười đáp lại, có thể từ trong cấm khu thoát ra để cả nhà đoàn tụ, ông cảm tạ tên thanh niên này từ tận đáy lòng.

"Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy." Long Nhất cười nói.

"Người một nhà? Ha ha, đúng, đều là người một nhà vậy chúng ta cũng không khách khí với ngươi nữa." Tát Liên Á dường như cực kỳ mãn ý với câu trả lời của Long Nhất.

Liễu Nhứ khuôn mặt ửng hồng, khóe miệng mỉm cười tiết lộ ra tâm tình nàng hiển nhiên là rất sung sướng.

Lúc này, Đặc Lôi Toa mới cố nén kích động từ cửa động đi vào, giọng nói run rẩy gọi:" biểu tỷ."

Tát Liên Á đang cười bỗng sững ra. Tử tế nhìn Đặc Lôi Toa, kinh hỉ nói:" Đặc Lôi Toa, là nha đầu muội à."

Nước mắt Đặc Lôi Toa rưng rưng, nghĩ tới đã bao nhiêu năm rồi mới có thể gặp lại biểu tỷ, càng không kềm được. Đôi biểu tỷ muội này ôm nhau mà khóc, khiến cho nhóm Long Nhất cũng rất cảm động.

Rất lâu, hai người mới tách nhau ra, Tát Liên Á giới thiệu Đặc Lôi Toa với Phạm Đế sau đó nói:" Đặc Lôi Toa, muội cũng thành thân rồi chứ. Nhớ năm xưa muội găp ai cũng ghét. Không biết tiểu tử nhà nào lấy phải vị Long tộc mỹ nữ kiêu ngạo nhà muội rồi." Đặc Lôi Toa vẻ mặt ảm đạm, quay đầu về phía sau, gọi:" Tinh Tinh, mau tới đây."

Tinh Tinh ở ngoài động trả lời một tiếng, nắm tay Nữu Nhi cười huyên náo đi vào.

Nữu Nhi tới làm cho Phạm Đế và Tát Liên Á đang ngồi trên giường đều run rẩy, vừa rồi Nữu Nhi ở ngoài chơi, bọn họ mới có nén cảm tình trong long. Con gái lớn Nữu Nhi khi bọn họ bị bắt đi đã hiểu chuyện, ngày hôm qua ở cùng họ cả ngày, trong lòng cảm thấy rất được an ủi, chỉ là con gái nhỏ khi bọn họ bị bắt đi còn quá bé, sợ rằng đối với bọn họ căn bản không có ấn tượng gì, hôm qua còn nghe nó nhận Long Nhất làm cha lại còn rất tin tưởng hắn, trong lòng cực kỳ không dễ chịu.

"Tinh Tinh, tới đây, gọi dì cả và dượng đi." Đặc Lôi Toa gọi Tinh Tinh tới nói.

Tinh Tinh gọi một cách ngọt lịm, khiến cho Phạm Đế và Tát Liên Á lấy lại tinh thần, đều khen hài tử biết chuyện, vốn bọn họ đối với việc Tinh Tinh nhỏ như vậy đã có thể hóa thành hình người rất kỳ quái, cũng rất muốn hỏi phu quân Đặc Lôi Toa là người nào, nhưng lúc này bọn họ lại có chút không yên lòng, bởi vì Nữu Nhi ở bên cạnh họ.

Long Nhất hiển nhiên nhìn ra tâm tư bọn họ, hắn ngồm xổm xuống nói với Nữu Nhi:" Nữu Nhi ngoan, tới bên phụ thân và nương thân con đi."

Nữu Nhi lại nắm chặt lấy ngón tay Long Nhất, mặc dù nó đối với Phạm Đế và Tát Liên Á có một loại cảm giác thân thiết kỳ diệu, nhưng rốt cuộc vẫn không quen, nó quật cường lắc đầu nói:" người mới là phụ thân của Nữu Nhi, ông ta không phải."

Toàn thân Phạm Đế run rẩy, khẽ thở dài một tiếng, hiển nhiên là cực kỳ thất vọng.

"Kỳ thật ông ấy mới là phụ thân thân sinh của Nữu Nhi, ta."

"Phụ thân, người không cần Nữu Nhi nữa sao?" Long Nhất còn chưa nói xong, đôi mắt to của Nữu Nhi đã rơm rớm lệ, cả người sà vào lòng Long Nhất, bàn tay mũm mĩm ôm lấy cổ Long Nhất không chịu buông tay.

Long Nhất đau xót trong lòng, cùng Nữu Nhi ở với nhau lâu như vậy, tâm lý hắn sớm đã coi nó là con mình, cũng rất thích sự ỷ lại của nó với mình. ( Về sau có con thì nó khác ngay )

Mọi người thấy vậy đều trở nên trầm mặc, muốn một hài tử đột nhiên chấp nhận hai người đối với nó cực kỳ xa lạ không phải là một việc dễ dàng, đặc biệt quan niệm Long Nhất là phụ thân, là người thân nhất của nó sớm đã thâm căn cố đế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio