Từng luồng khí nóng quất vào mặt, cách đó không xa một hàng kiếm diệp đại thụ đang lay động. Tại nơi này mọi thứ đều trông khá rõ ràng, cái khoách âm khí hậu sinh ra thật hiệu quả.
Bên dưới đại thụ là một vùng đất lạnh giá, đông tây có một bãi cỏ dại kỳ bí.
Long Nhất cùng lưỡng Hỏa Kỳ Lân tiến tới, Tạp Nhĩ theo sát phía sau, mọi thứ nhìn thấy đều thập phần mới mẻ. Long Nhất phi thân lên trời nhưng gặp phải một làn khói xanh như có năng lượng vô hình không cho hắn tiến thêm được nữa, mặc dù đã vận hết nội lực.
Khi cảm giác mới mẻ qua đi, thì lại bắt đầu thấy buồn chán. Cảnh vật như rập khuôn, đi hồi lâu vẫn không thấy có gì thay đổi. Ngoại trừ tiếng gió rít, sự yên tĩnh của nơi này quả thật khiến cho người ta phải khủng hoảng.
"Long Nhất, nơi này thật sự là Tử Vong Dung Động sao? Sao khi sống ở hải tộc ta chưa từng nghe qua một nơi như thế này a!" Tạp Nhĩ cố nén sự sợ hãi của mình về hai hỏa thần thú, chạy lên Long Nhất lo lắng hỏi.
"Không cần lo lắng, Tử Vong Dung Động chính là một không gian độc lập hình thành từ vụ bạo phát trong thần ma đại chiến. Không một hải tộc nào còn sống đi ra mà kể lại, vì ai có khả năng thu phục biến dị Hỏa Kỳ Lân chứ!" Long Nhất cười nói.
Tạp Nhĩ liếc nhìn biến dị Hỏa Kỳ Lân, liền tin ngay. Một dị thú cường đại như vậy gác cổng, hải tộc có ai qua được nó mà còn sống đây? Chỉ có tên nhân loại này, không biết hắn là cái loại quái vật nào nữa, ngay cả biến dị Hỏa Kỳ Lân mà cũng thu phục được.
Nghĩ tới đó, Tạp Nhĩ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Long Nhất bỗng chốc khẩn trương xem xét bốn phía, trong mắt hiện lên một tia lệ mang, trực giác nói cho hắn biết, có cái gì đó đang theo dõi bọn họ.
Tạp Nhĩ từ sau lưng bị đánh cho lảo đảo, quay đầu lại vừa kịp thấy một vật màu trắng lộ ra từ lòng đất, bên trái lộ ra quang mang chớp động.
"Long Nhất, ngươi đến xem đây là cái gì?" Tạp Nhĩ hướng tới Long Nhất hét lớn, nơi vừa rồi chỉ còn lại một chấm đen nhỏ.
Vừa nói xong, Tạp Nhĩ cảm giác một trận âm phong thổi qua, làn da xanh trở nên run rẩy. Hắn giật mình, thân như thiểm điện tránh khỏi nơi nguy hiểm, mễ lạc thần cung trong sát na xuất hiện nơi tay, bắn ra một đạo lục quang cực nhanh hướng phía sau vọt tới. Không gian theo đuôi lục mang trong phút chốc bị biến dạng.
Một tiếng rít chói tai vang lên, đồng thời trên đầu vai hắn cảm nhận một trận đau mãnh liệt. Tạp Nhĩ biết Lạc thần tiễn đã đánh trúng mục tiêu, và hắn cũng đã bị đối phương đánh trúng.
Tạp Nhĩ còn chưa kịp thở thì một trận phản công khác lại đánh tới, mắt thấy nhưng thật hữu tâm vô lực, nơi vừa bị thương trở nên tê liệt rồi khuyếch tán toàn thân. Chính đang lúc nguy cơ này, cơ thể đang chuẩn bị đón chờ cái chết thì công kích bỗng chốc tiêu tán, một đạo năng lượng nhu hòa bao phủ lấy hắn làm cảm giác tê liệt giảm hơn một nửa.
Tạp Nhĩ được Long Nhất nâng dậy, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một khối thịt đen như mực, trên đầu có cặp sừng vô cùng sắc bén-quái thú cấp B bị hắn dùng Lạc thần tiễn bắn trúng. Còn quái vật kế bên chỉ còn lại một đống tro tàn.
Tạp Nhĩ vô cùng cảm kích, thật kỳ quái, ngay thời điểm hắn hoàn toàn tuyệt vọng, Long Nhất không biết vì sao lại ra tay cứu hắn một mạng. Phải biết rằng một người mà có loại cảm giác này với người khác thì rất dễ sinh ra một loại tín nhiệm lẫn sùng bái.
Chủng quái vật này có hai con, một bị Tạp Nhĩ hạ sát, một bị biến dị Hỏa Kỳ Lân nướng thành một đống tro.
Long Nhất lại gần quan sát một chút. Rút mễ lạc thần tiễn trả lại cho Tạp Nhĩ, nói "Hai dị thú này thuộc hắc ám hệ, công kích có chứa độc tính mãnh liệt, có khả năng tàng hình, công kích vật lý không đáng kể.
Lúc này độc tính trong cơ thể Tạp Nhĩ đã tiêu tán gần hết, một chút còn lại không cần phải lo lắng. Hắn chỉ vào nơi vừa phát ra một chút năng lượng màu trắng, hỏi: "Long Nhất, ngươi xem đây là cái gì?"
Long Nhất ngắm nhìn nơi le lói những tia bạch sắc quang mang, sau đó nhắm mắt lại thăm dò, liền nhận thấy một loại cảm ứng vô cùng mãnh liệt.
Kỳ thực Long Nhất có tinh thần lực vô cùng nhạy bén, ngay từ đầu đã phát hiện một vật thể tồn tại dưới lòng đất, năng lượng thuần khiết khi đó đột ngột dao động, hơn nữa đối với loại cảm giác này, hắn có thể bỏ qua sao? Nhưng vừa nghĩ đến đó thì Tạp Nhĩ lại bị hai hắc ám ma thú công kích.
Lúc này Long Nhất không cần suy nghĩ nhiều như vậy, một mặt dùng ý niệm khiến hai Hỏa Kỳ Lân cảnh giới, một mặt dụng chưởng như gió bốc từng lớp đất đá ra. Vật màu trắng bên dưới dần lộ diện, đó là một cốt giá tử hình người cao ba thước, toàn thân ẩn hiện quang mang lưu động trông như một vị thần.
Long Nhất giật mình, mi tâm trong ý thức hải có một tia cảm ứng kỳ lạ, đó là cảm ứng giữa thần bài đối với bổn nguyên năng lượng cùng loại.
Lúc này, hai Hỏa Kỳ Lân đồng thời rống to, thân thể trướng đại thành trạng thái công kích.
Tạp Nhĩ tư thế khẩn trương, Mễ lạc thần tiễn được lắp vào cung. Loại áp lực này khiến cho hắn kinh hoàng, cả cơ thể cũng như bị đóng băng.
Thật lâu sau, không khí quỷ dị khiến cho hơi thở ngày càng trầm trọng. Nhưng thứ hắn cần tìm vẫn chập chạp không hiện thân, Long Nhất dùng tinh thần lực cảm ứng cũng không tìm ra được.
Long Nhất nhíu mày, khóe miệng xuất hiện một tia cười lạnh, ánh mắt chuyển sang bạch sắc cốt giá tử, chắc chắn nó phải nằm đâu đó phía sau. Trong ý thức hải dùng thần bài cảm ứng xem nó rốt cuộc là cái gì.
Hắn xem xét lại cốt giá tử một cách cẩn thận, ánh mắt đột nhiên dừng lại ngay vùng ngực, chính nơi này một cỗ năng lượng mỏng manh cùng thần bài trong ý thức hải cảm ứng lẫn nhau.
Long Nhất song thủ chậm rãi hướng đến hung cốt, khi vừa chạm vào, trong không trung đột nhiên phát ra tiếng nổ, khí tức băng lãnh bạo phát, vài đạo huyết hồng quang mang như thiểm điện đánh tới Long Nhất.
Huyết hồng quang mang trượt khỏi thân thể Long Nhất kích xuống mặt đất làm cho nó chấn động dữ dội, tạo thành một khe nứt dài hơn mười thước. Một hắc nhân xuất hiện toàn thân tối đen không nhìn rõ.
Chỉ thấy Long Nhất nhanh chóng phá lui, thân hình dần ổn định giữa không trung.
Lúc này hai Hỏa Kỳ Lân đồng thời hống to một tiếng, cuồng nộ phóng ra tử sắc kỳ lân thánh hỏa cùng hắc sắc lệ khí về một hướng.
Một hắc sắc quang mang đột ngột xuất hiện, bị lưỡng Hỏa Kỳ Lân công kích vẫn bình chân như vại, thủy chung không thể đánh vào trong.
Bỗng nhiên một đạo hoa thải thất sắc quang mang lóe qua, chỉ thấy hắc quang trở nên vặn vẹo, những vết nứt bắt đầu xuất hiện và lan rộng. Cuối cùng phát ra một tiếng nổ to, khói bụi bay đầy trời.
Đến khi bụi mù tan hết, Tạp Nhĩ nhìn thấy hai thân ảnh đứng đối đầu với nhau. Một bên toàn thân được bao bọc trong hắc sắc trọng khải, tay cầm một thanh trọng kiếm dài hơn năm thước, chỉ lộ ra đôi mắt lục sắt bên ngoài mũ giáp. Một bên toàn thân mặc ngân sắc khải giáp, bên trên khắc những thần bí hoa văn, tay cầm đại lôi thần chùy, khí tức thoát ra làm người khác phải ngạt thở.
"Ma Thi? Trên thế giới này nó thật sự tồn tại sao?" Long Nhất trong bộ Lôi Thần Sáo Trang có chút kinh ngạc, nhớ tới khi còn ở Bỉ Đặc. Trong quyển Vong linh ma pháp hoàn chỉnh có ghi rằng đây là một loại chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Ma Thi toàn thân hắc ám ma tính, là chủng tộc có cấp bậc rất cao tại tử vong ma tộc mặc dù vong linh tính không cao, hoàn cảnh đặc thù đã tạo nên loại vong linh sinh vật hết sức khủng bố này, một sinh vật mà lực công kích còn mạnh hơn khi còn sống gấp mấy lần trong khi thần trí vẫn tương đương.
Thực lực cùng sự giảo hoạt của Ma Thi là do Long Nhất biết được, nó có khả năng làm rối loạn cảm xúc đối thủ, hơn nữa hắc quang kết giới của hắn ngay cả kỳ lân thánh hỏa cũng không ăn thua, may là Long Nhất trong bộ Lôi Thần Sáo Trang dùng lục đại thần bài mới có thể công kích hiệu quả.
Đôi mắt lục sắc của Ma Thi nhìn chăm chăm vào Long Nhất, cự kiếm trong tay bất động hướng xuống đất, không phản ứng lại khí tức bức nhân của hắn, chính vì đối với khí tức của thần bài có chút kiêng kỵ.
Long Nhất nhìn Ma Thi một lúc, ánh mắt đột nhiên dừng lại giữa ngực Ma Thi. Quả nhiên động tác này làm cho Ma Thi xao động, cảm thấy bất an. Long Nhất gầm nhẹ một tiếng, chậm rãi tiến lên một bước.
"Tạp Nhĩ, ngươi kiểm tra xem trên ngực của nó có cái gì vậy." Long Nhất khẽ nói.
Tạp Nhĩ sửng sốt mãi một lúc, mới nghe ra âm thanh trầm trầm của Long Nhất, hắn rất nhanh đi đến bên Ma Thi. Ngay khi hai tay hắn dụng lực mở ra, một quầng quang mang nhu hòa của thần bài xuất hiện. Thần bài này cùng lục đại thần bài của Long Nhất hoàn toàn khác nhau. Trên bề mặt thần bài có những đường vân, bóng loáng như kính, bên trong chứa đựng khí tức của một địa vị cùng phẩm chất một vị thần. Khí tức này cùng chủ thần thần bài không giống nhau. Hơn nữa kỳ quái là giữa thần bài còn có một gọt mực tối đen phát ra ánh sáng thần bí.
Ma Thi thấy thần bài nằm trong tay Tạp Nhĩ, rốt cuộc không nhịn được nữa điên cuồng hét lên một tiếng, thân như thiểm điện vọt đánh về phía Tạp Nhĩ.