Phong Lưu Pháp Sư

chương 75: lá đỏ rụng há bởi vô tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy tia lục quang trong nháy mắt đã biến mất, trong long Long Nhất chợt xuất hiện một dự cảm bất an, liền hỏi: "Có ai biết đốm lục quang đó là thứ quái dị gì không?"

Man Ngưu cùng Lộ Thiến Á đều ngơ ngác lắc đầu liên tục, quay lại thấy Lãnh U U đang khẽ cau mày, chắc đang nghĩ về việc quái dị lúc nãy mà xuất thần.

"U U, nàng đang nghĩ gì vậy? Nàng có biết đó là vật gì không?" Long Nhất vỗ khẽ vào bờ vai ngọc của Lãnh U U khẽ hỏi.

Lãnh U U tỉnh lại, khe khẽ gật đầu nói: "Nếu như thiếp nhìn không nhầm thì nó là một loại sinh vật gọi là Thúy Ma Điểu, tốc độ phi hành vô cùng nhanh chóng, nó được dung để phong ấn trong thân thể người, khi thân chủ được ký gửi chết đi nó liền bay về báo tin."

"Thúy Ma Điểu? Sao chưa từng nghe có loại sinh vật này nhỉ, Lộ Thiến Á, nàng có biết chút gì không?" Long Nhất liền hỏi.

Lố Thiến Á lắc đầu nói: "Thiếp cũng chưa từng nghe qua."

"Rất ít người biết về loài chim này, sở dĩ thiếp biết được là vì chỉ có Hắc ám giáo hội mới có loại chim này. Không hiểu sao Ngạo Nguyệt đế quốc lại có nó nhỉ?" Lãnh U U nói: "Trong Hắc ám giáo hội chỉ có những thành viên quan trọng thì trong cơ thể mới được phong ấn loại chim này, nàng cũng không ngoại lệ."

Long Nhất trầm tư một lát, suy nghĩ rồi nói: "Nếu quả thực Thúy Ma Điểu như nàng nói chỉ duy nhất Hắc ám giáo hội có thể sở hữu thì tốt. Vậy thì có hai khả năng, một là Hắc ám giáo hoàng thực ra là người trong hoàng tộc Ngạo Nguyệt đế quốc, còn có khả năng khác đó là Hắc ám giáo hội cùng Ngạo Nguyệt đế quốc thông đồng cấu kết với nhau."

"Vậy mình phải làm thế nào?" Lộ Thiến Á hỏi.

Long Nhất nhún vai cười, nói: "Phải làm thế nào ư, bọn chúng cấu kết cũng thế, là người một nhà cũng vậy, liên quan gì tới chúng ta chứ, chỉ cần chúng không đụng đến chúng ta là được rồi."

Mười ngày sau, tại Phong Sương thành, Ngạo Nguyệt đế quốc, đây là thành thị cỡ lớn nằm gần thảo nguyên hoang dã nhất, vô cùng phồn hoa. Lúc này mặt trời đã khuất bong sau dãy núi phía Tây, chỉ còn lại sắc hồng rực rỡ của rang chiều, trong Phong Sương thành những dòng người ở khắp mọi nơi đổ về ngọn núi Nhất Thiên Trung, cả đám đông ồn ào náo nhiệt. Đường quan đạo bên thành bày bán rất nhiều gian hang đủ các chủng loại, rất nhiều ngườiqua lại mua bán náo nhiệt phi thường.

Năm bóng nhân ảnh đột nhiên xuất hiện trên đường quan đạo, ánh tịch dương càng khiến bong họ thêm trải dài hơn trên mặt đất. Nhất thời, mục quang của tất cả mọi người đều bị bọn họ thu hút, đây đích thực là một sự kết hợp kỳ lạ, một thiếu niên vận cẩm y vẻ hào hoa rực rỡ, bên cạnh một than hình cao lớn vạm vỡ đích thực là thú tộc chiến sỹ, ba nữ tử thân hình yêu kiều xinh đẹp đeo mạng che mặt bằng lụa quý, theo sau đó còn có hai con thú cưng kỳ lạ mà dễ thương.

Vô Song long đầy hiếu kỳ đối với kiến trúc cùng các thứ bán xung quanh, mọi sự đối với nàng đều mới lạ hấp dẫn phi thường.

"Cuối cùng cũng đến được một nơi đáng gọi là thành thị, chúng ta tìm lữ điếm nghỉ nhé?" Long Nhất khoan khoái thở ra một hơi, ở tại thảo nguyên hoang dã đã gần nửa năm thực khiến người ta muốn phát điên.

Tìm kiếm lữ điếm sang trọng nhất Phong Sương thành, Long Nhất tùy tiện ném tử tinh tệ ra bao nguyên một tầng, mặc kệ những ánh mắt kinh hãi của người khác. Bọn họ bây giờ không thiếu tiền chỉ sợ không có chỗ tiêu tiền.

Tại phòng tắm, Long Nhất nhắm mắt nằm xuống chiếc bồn tắm lớn, thư giãn thả lỏng những dây thần kinh đang căng thẳng. Ánh sáng êm dịu của những ngọn đèn ma pháp chiếu rọi vào những luồng hơi nước dầy đặc, mờ mờ ảo ảo như thực như mơ. Điều này cũng giống như tâm trạng giờ đây của Long Nhất, đến thế giới khác chưa đầy một năm, đã phải trải qua bao khảo nghiệm sinh tử, có một hảo huynh đệ, có cả vài hồng nhan tri kỷ, có sự

giầu sang phú quý mà người khác mong không được, đôi khi nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi. Tóm lại đó là một cảm giác như trong giấc mộng.

Cửa phòng tắm bỗng vô thanh vô tức mở ra, một thân ảnh nhẹ nhàng lướt đến sau lưng Long Nhất, mê mẩn nhìn vào bộ mặt anh tuấn của hắn, song thủ nhẹ nhàng án trên án trên Thái Dương huyệt xoa nắn nhè nhẹ.

Long Nhất không cần mở mắt, từ giây đầu tiên nàng tiến vào phòng tắm là hắn đã nhận ra. Hương vị thanh tân của huân y thảo đó duy nhất tiểu tinh linh Lộ Thiến Á là có được.

"Tiểu tinh linh, nàng có điều gì muốn nói với ta phải không nào?" Long Nhất vẫn nhắm mắt khẽ nói.

Lộ Thiến Á song thủ hơi rung động khẽ nói: "Ừmm"

"Nói đi nào, dựa vào quan hệ của chúng ta thì có điều gì mà không thể nói được chứ?" Long Nhất khẽ cười nói.

Lộ Thiến A thu hai tay lại, trầm mặc một chút rồi nói: "Trước khi người ta nói, chàng mở mắt ra được không?"

Long Nhất mở mắt ra, đôi mắt sáng rực khi thấy Lộ Thiến Á chỉ khoác hờ một chiếc áo tắm, đôi tay trắng nõn cặp đùi ngà ngọc đều lộ ra ngoài, đôi má xinh đẹp đỏ ửng lên như ráng chiều, phát tán ra sức dụ hoặc kinh người.

Nhìn thấy Long Nhất mở mắt, ngọc thủ Lộ Thiến Á liền cử động, nhẹ nhàng kéo dài áo tắm bằng lụa xuống.

Long Nhất hô hấp vụt đình trệ, trong đôi mắt lóe lên tia sáng đen tối, nhìn chằm chằm vào cơ thể tuyệt mỹ trong suốtnhư nhìn qua được của Lộ Thiến Á, song nhũ kiêu ngạo vươn cao no tròn đầy nhựa sống, hai hạt nhũ châu mầu hồng phấn giữa làn hơi nước huyền ảo như ẩn như hiện giống như mời gọi hắn tận tình thưởng thức.

"Thiếp có đẹp không?" Lộ Thiến Á nhìn thấy Long Nhất đang si mê ngắm nhìn ngọc thể xích lõa của mình, vừa xấu hổ lại vừa kiêu ngạo. Thân thể mình là của hắn, trái tim mình cũng là của hắn, mọi thứ đều thuộc về hắn hết.

"Đẹp lắm, còn đẹp hơn cả tiên nữ!" Long Nhất khen ngợi nói, song nhãn rực lửa ngắm nhìn từ trên xuống dưới qua lại như con thoi.

Lộ Thiến Á nở một nụ cười đẹp mê người, quay hai vòng trước mặt Long Nhất.

"Ngoan nào, tiểu nha đầu nàng biết câu dẫn nam nhân từ khi nào vậy?" Long Nhất thì thầm. Trước mặt tiểu tinh linh đích thực như lột xác dưới tác động của ái tình, từ từ cởi bỏ hoàn toàn y phục đang bó sát vào thân thể, phát tán ra phong vị của nữ nhân.

Lộ Thiến Á chân ngọc khẽ nhấc lên, nhẹ bước vào bốn tắm. ở giữa song thối khe suối nhỏ xinh mầu hồng phấn liền lộ ra trước mặt Long Nhất. Tiếc là Long Nhất chưa kịp nhìn thấy rõ, Lộ Thiến Á đã chìm vào trong bồn nước ngả vào lòng hắn, thả lỏng toàn thân.

"Long Nhất, yêu thiếp đi!" Lộ Thiến Á nhắm mắt khẽ thì thầm, tiểu thủ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực cường tráng của Long Nhất.

Ôm ấp mỹ nhân ngọc ngà trong lòng, Long Nhất có phải là Liễu Hạ Huệ đâu, làm sao có thể ngồi yên không loạn động? Có vật gì đó chợt vươn cao lên phản ứng chân thật trạng thái của hắn hiện thời.

Lộ Thiến Á tiểu thủ từ từ trượt nhẹ xuống phía dưới, đột nhiên tóm chặt lấy thanh kiếm nóng bỏng, nhiệt độ của nó khiến cho toàn thân Lộ Thiến Á khẽ run nhẹ.

"Tiểu tinh linh, nàng đã cảm giác thấy binh khí của ta thế nào chưa?" Long Nhất cúi người khẽ thổi nhẹ một luồng nhiệt khí vào đôi tai dài mẫn cảm của Lộ Thiến Á.

"Đáng ghét" Lộ Thiến Á ửng hồng đôi má hờn dỗi nói, chợt nhớ lại đêm mưa lần đó tại thảo nguyên hoang dã. Lúc ấy nếu như không phải nhu cầu tiết niệu lên cao, có khi mình đã trở thành nữ nhân đầu tiên của tình lang rồi.

Long Nhất nhẹ nhàng gặp vành tai dài của Lộ Thiến Á, đại thủ xoa nắn ở trên ngọc nhũ trắng nõn mềm mại của nàng, hai hạt tiểu hồng đậu bị hắn trêu trọc vươn cứng lên.

Lộ Thiến Á khẽ rên rỉ, sự nhút nhát xấu hổ trước kia đã thay đổi thành bạo dạn, chủ động hơn, không còn bị động trước sự trêu chọc của Long Nhất mà chủ động khiêu khích lại hắn. Nàng ép cả người lên Long Nhất, ý loạn tình mê, hôn lên cổ, lên ngực hắn, thân thể yêu kiều ma sát qua lại trên thân thể rắn chắc của hắn. Nhưng liệu nàng có phải là đối thủ của Long Nhất không? Chốc lát nàng đã mềm người nằm trong lòng Long Nhất, công thủ hoán chuyển.

Long Nhất bế Lộ Thiến Á bước ra khỏi phòng tắm, một cước đá tung phòng ngủ, đặt nàng lên giường, kêu lên một tiếng quái dị rồi chồm đến.

Nhào nặn đôi ngọc nhũ sung mãn đàn tính, mút lấy hai hạt anh đào hồng phấn nhỏ xinh, Long Nhất vờn đi vờn lại khiến cho Lộ Thiến Á đàn dần mê loạn, ánh mắt nàng trở nên mông lung kiều mị, thân thể từng chút từng chút một ửng hồng lên.

Lông Nhất từ từ luốn đại thủ xuống phía dưới, lướt qua lớp long tơ mềm mượt như nhung, sớm đã án tại khu vườn nhỏ khiến cho mật hoa tuôn ra không thể kháng cự.

"A, Long Nhất" Lộ Thiến Á toàn thân run rấy, nức nở, song thối siết chặt đến nỗi không thể rút ra được, mật hoa phun xuất ướt đẫm tay Long Nhất, sự tiếp xúc thân mật của Long Nhất đã khiến thân thể nàng lần đầu đạt đến đỉnh cao.

Khúc dạo đầu thế là đủ, Long Nhất không thể nào nhẫn nại thêm được nữa, trường thương hùng dũng xông lền, xuyên qua một lớp cản trở mong manh. Đóa hoa mai diễm lệ giờ đã hoàn toàn nở bung.

Lộ Thiến Á nngọc thủ ôm chặt lấy cổ của Long Nhất, chấp nhận để cho nam nhân này mặc sức tung hoành trên thân thể mình. tại thời khắc mà Long Nhất chiếm hữu mình, nàng đã rơi lệ, cuối cùng nàng đã trở thành người phụ nữ chân chính. Nàng nhủ thầm: nếu như phải chia xa, chàng chớ quên người ta nhé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio