Phong Lưu Tam Quốc

chương 147: dương hồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghĩ tới đoạn này lông mày của Trương Lãng giương ra, đến bây giờ hắn vẫn chưa có một sách lược vẹn toàn, xem ra quân đội Thái Sử Từ không tránh được một phen khổ chiến.

Không bao lâu sau xe ngựa đã nhanh chóng dừng lại ở ngoài xe truyền tới thanh âm huyên náo.

Có người quát lớn:

- Người trong xe là ai, nhanh chóng xuất ra môn bài.

Nghe khẩu khí thì là binh sĩ gác quan.

Lúc này thanh âm của Yến Minh cũng cung kính từ bên ngoài vang vào:

- Thiếu gia chúng ta đã tới Nhữ Âm thành rồi.

Hóa ra Trương Lãng vì để né tránh cho nên đã để cho đám thuộc hạ gọi mình là thiếu gia.

Điển Vi thô lỗ cả giận nói:

- Các ngươi mau mở cửa nghênh đón đại ca ta chậm chạp ta sẽ lấy đầu các ngươi.

Trương Lãng dựng lông mày lên hắn trước lúc đi đã dặn Điển Vi ngàn vạn lần không được lỗ mãng nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Điển Vi vẫn là người nóng tính, theo ý của hắn không muốn làm chuyện này lớn lên nhưng chuyện đã như vậy xem ra xử lý không tốt rồi. Quả nhiên dân chúng ngoài thành đều kinh hãi nhìn đội xe ngựa này, bọn họ nghi hoặc không biết người trong xe là ai mà dám nói với lính thủ thành như vậy.

Lần này để bí mật Trương Lãng không đem công văn cho lính phòng thủ các nơi, bằng không thì sẽ không có chuyện như vậy mà đổi lại sẽ là nghênh đón ngập trời, chiêng đánh mõ gõ, làm cho toàn thành đều biết.

Binh sĩ thủ thành kia cũng sững sờ hắn chợt nhớ tới chuyện sáng nay giáo úy đặc biệt phân phó, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng lại trong gió lạnh càng thêm ảm đạm, kỳ thật hắn không biết Trương Lãng trong xe là nhân vật gì chỉ biết ở trong đất Ngô phái tới một quan viên lớn, chỉ trách mình quá tận trung với công tác, lần này thì xong đời rồi, lúc này mồ hôi lạnh ứa ra ròng ròng.

May mà lúc này Hàn Cử cùng với một đại tướng chừng ba mươi tuổi vội vàng đi tới, lúc này dẫn Trương Lãng vào thành.

Lúc đi vào trong rừng Trương Lãng còn đặc biệt khen ngợi tên lính thủ thành khiến cho đám binh lính kia như vào mộng, xem ra đường thăng quan không thể thiếu rồi.

Dưới sự kiên trì của Hàn Cử lần này thuận đường mà qua, không cần phô trương thanh thế.

Xe ngựa dừng lại trước một khách sạn, được Yến Minh thông báo lúc này Dương Dung và Triệu Vũ mới nhấc eo thon mà tỉnh lại.

Trương Lãng thấy tư thái của bọn họ thì không khỏi cười khổ lắc đầu.

Lúc Yến Minh vén rèm vải ra dưới sự nghi hoặc của dân chúng Trương Lãng từ từ chui ra từ trong xe ngựa.

Tướng quân kia nhanh chóng dò xét Trương Lãng trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không ngờ người đi ra ngoài xe lại trẻ tuổi như vậy, hơn nữa còn tương đối cao, nhìn thấy tư thế oai hùng lãnh khốc của Trương Lãng, hắn không khỏi thán phục. Chỉ riêng tư thế này đã cho thấy người này là một người hung hãn là một mãnh tướng, kế tiếp Dương Dung và Triệu Vũ đi ra càng khiến cho chúng dân ngây ngốc vì sắc đẹp của hai nàng.

Dương Dung đi ra xe ngựa liền run run nói:

- Lạnh quá rồi thời tiết quỷ quái.

Trương Lãng cười cười hắn nhìn sang Yến Minh thì thấy cái mũi của Yến Minh như bị đông lại trên mặt không có biểu tình nào.

Dưới sự lôi kéo của Trương Lãng chúng nữ mới không cam lòng mà xuống ngựa, Trương Lãng nhìn thấy bộ dạng của các nàng thì nở ra nụ cười hóa ra hai người toàn thân cao thấp mặc áo lông dày đặc, cái cổ trắng ngọc được một cái khăn quàng chặt, rất giống như gấu bắc cực, cái miệng đỏ tươi của Dương Dung khẽ cong lên liếc nhìn Trương Lãng biểu lộ động lòng người.

Lúc này Hàn Cử dẫn một trung niên mặc áo giáp ra mà nói:

- Thiếu gia vị này chính là giáo úy lúc ở cửa thành, Dương Hồng Dương tướng quân.

Dương Hồng nghe Hàn Cử giới thiệu mình thì gấp gáp hành lễ:

- Dương Hồng bái kiến đại nhân.

Trương Lãng thò tay tỏ ý miễn lễ sau đó cẩn thận dò xét Dương Hồng này chỉ thấy hắn lông mày xanh đôi mắt đẹp mặt hình chữ quốc, dáng người gầy yêu cùng với các tướng sĩ bình thường thì thể chất khác biệt rất lớn, tuy nhiên hai mắt của hắn có thần cho thấy người này có tâm kế, có thể làm tới giáo úy cho thấy trí lực hơn người liền mỉm cười;

- Cái gì mà đại nhân hay không đại nhân, Dương tướng quân không cần đa lễ.

Dương Hồng sững sờ hắn không ngờ được vị đại nhân này lại bình dị gần gũi như thế, tuy nhiên lông mày di chuyển sắc mặt cung kính nói:

- Đại nhân trẻ tuổi đã được chúa công tin yêu quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng.

Hắn lộ ra vẻ cung kính mà nói.

Trương Lãng cười cười cũng không đáp lại hắn ngẩng đầu quan sát bốn phía thì thấy trên đường chằng chịt nhà lầu, san sát như rừng, vì trời lạnh nên dân chúng qua lại không nhiều lắm, không ít chủ quán đã đóng cửa. Tuy nhiên vài người đi vội trên đường vẫn lộ vẻ kỳ quái mf nhìn Trương Lãng.

Lúc này ở trên bầu trời âm u bỗng nhiên rơi xuống từng mảng tuyết như lông ngỗng rớt xuống mặt mọi người.

Quần áo của Trương Lãng tuy đơn bạc nhưng hắn ưỡn ngực ra khiến cho người ta không hề có cảm giác hắn rét lạnh.

Chỉ thấy hắn quay đầu nhìn Dương Hồng ở phía trước thản nhiên nói:

- Chúng ta tiến vào trong khách sạn ăn ít đồ đi, ở đây nói chuyện cũng không tiện.

Nói xong hắn cũng không chú ý tới phản ứng của mọi người kéo bàn tay trắng muốt của Dương Dung sau đó tiến vào bên trong.

Bởi vì trời lạnh cho nên sinh ý của khách sạn cũng không nhiều, tuy nhiên vẫn có hai ba bàn có khách mỗi người đều mặt mày hồng hào, đang cao đàm khoát luận, tiểu nhị ở bên cạnh không ngừng rót rượu, mà lão bản béo mập thì đang nằm trên bàn lờ đờ ngủ.

Khách sạn này vốn rất trống trải quạnh quẽ nhưng khi đám người Trương Lãng tới thì lập tức náo nhiệt, tất cả khách nhân đều nhìn qua trong đó có không ít người nhìn Dương Dung và Triệu Vũ, tuy nhiên nhìn thấy nam nhân bên cạnh không giận mà uy cộng thêm tùy tùng bên cạnh đều có binh khí bọn họ không dám nhìn nhiều, tầm mười người phân làm ba bàn, Trương Lãng cùng với Dương Dung Triệu Vũ và giáo úy ở một bàn, Yến Minh Hàn Cử Điển Vi bọn họ thì ở hai bàn còn lại.

Bọn họ tùy tiện gọi một số món cùng với rượu trắng Trương Lãng không mở miệng ai cũng không dám nói chuyện liền cúi đầu ăn.

Lúc này ở hai bàn bên cạnh hình như là thương nhân vãng lai sau khi Trương Lãng đi vào bọn họ liền nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Tuy nhiên một thương nhân bỗng nhiên than lên:

- Thiên huynh à chuyến đi Hà Bắc này vốn tưởng được một món tiền nhỏ để tại hạ có thể yên tâm ăn mừng năm mới nào biết rằng chẳng những vốn không quy về mà cơ hồ còn khó giữ cái mạng nhỏ này.

Hắn nói chuyện xong lại nhấc chén lên uống rượu trắng vào bụng trên mặt lộ vẻ thất vọng.

Vị thương nhân kia cũng thở dài nói:

- Aizzz, tại hạ không phải cũng như vậy sao, từ Trường An quay trở lại ba xe vật phẩm, vừa ra khỏi thành Trường An chưa mười dặm liền bị quân của Lý Thúc giữ lại, còn bị loạn bổng đánh vào nhận lấy tai bay vạ gió.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio