Mặt mũi của Trương Côn tràn ngập sự xấu hổ, nước mắt tuôn đầy mặt quỳ xuống thút thít khóc nói:
- Tiểu thư chuyện này Côn tội đáng chết vạn lần, chuyện tới đây rồi Côn không nói thì thật không thể chịu được năm đó Thiên tướng quân Trương Giác dùng thuật phổ độ chúng sinh, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, Thương Thiên Dĩ Tử Hoàng Thiên Đương Lập, mưu đồ thiên hạ, bất đắc dĩ để lộ tình tiết ra bên ngoài khiến cho triều đình sớm có chuẩn bị, trung lang tướng Lô Thực Hoàng Phủ Tung Chu Tuấn tất cả đều dẫn tinh binh ba đường thảo phạt, cuối cùng binh mã Khăn Vàng không chống nổi cuối cùng bị trấn áp, Thiên tướng quân Địa tướng quân Nhân tướng quân trước sau chết trân, tuy các nơi cũng có binh mã địa phương chống lại triều đình nhưng đa sinh biên đổi lớn, không còn lòng vì trăm họ cứu dân thiên hạ khỏi nước sôi lửa bỏng nữa, ngược lại lại cầu tư cầu lợi, vào nhà cướp của gây nguy hại cho dân chúng, cùng với dụng ý khi đó của Trương tướng quân hoàn toàn trái ngược, hiện nay Khăn Vàng binh không còn như trước kia nữa rồi, mà khả năng để tiểu thư Đông Sơn tái khởi đã dần trở nên không còn khả năng nữa.
Trương Côn già nua vô lực khóc rống khiến cho đại sảnh trầm mặc thật lâu mỗi người đều lộ vẻ ảm đạm không biết phải làm thế nào.
Trương Trọng phập phồng lồng ngực bất bình vô cùng, cố gắng dẹp loạn lửa giận trong người, hai mắt giống như phun ra lửa, tóc mai tái nhợt tung bay trong gió, có thể thấy hắn tức giận đến độ nào, chẳng qua vì cố gắng khắc chế mới thế. Kỳ thật Trương Côn nói có phần đạo lý hắn cũng biết nhưng ở sâu trong lòng của hắn khó có thể tiếp nhận lời nó của mình, nếu hắn không phải là em ruột của mình, cùng với mình Trương Giác Trương Ninh mấy năm qua xuất sinh nhập tử thì đã một đao chém chết Trương Côn.
Trương Ninh cũng xuất hiện tâm sự, khuôn mặt như hoa như ngọc bỗng trở nên tiêu điều, nàng hít sâu một hơi, vẫn mỉm cười dễ nghe nói:
- Chuyện này không cần thương nghị nữa, ta đã có chủ trương các ngươi không phải nói hôm nay có quan viên xuất phát từ Nhữ Âm sao hiện tại đã tới Ngũ Long Sơn, có chủ trương ý kiến gì không?
Trương Côn biết Trương Ninh đã định chủ ý, lòng như đao cắt không biết phải làm sao đành đứng lên khàn giọng mà nói:
Tình thế trước mắt cần phải xem xét, mục đích của bọn họ rất có khả năng là tới Trường An, bởi vì thiên tử đã caso chiếu thiên hạ để cho Dương Châu mục Trương Lãng mang ngọc tỷ trở về Trường An, Trương Lãng phái sứ giả đi trước âm thầm hối lộ cũng có nhiều khả năng, tuy nhiên lần này kỳ quái là chỉ có một đội ngũ đi, không hề có quân nhu vật phẩm gì cả.
Trương Côn cũng khó hiểu, mấy đội ngũ sứ giả này muốn hối lộ phải có vàng bạc châu báu chất thành xe mới đúng mà đội nhân mã của Trương Lãng này lại trống trơn, không có gì khác.
Lúc này một thủ lĩnh đang hoài nghi nói:
- Có thể đây là Trương Lãng không, hắn bí mật tới Trường An.
Trương Trọng nghe xong liền lắc đầu sắc mặt tái nhợt không cho là đúng mà nói:
- Chuyện này không thể nào, hắn là người khôn khéo làm sao có thể mang ít nhân mã như vậy đến Trường An được, phải biết rằng Trương Lãng là người giết Viên Thuật đánh bại Tào Tháo, trừ phi là hắn chán sống nếu không sẽ không mang ít binh mã như thế, chớ quên rằng lúc ở Hổ lao Quan, mười tám chư hầu thảo phạt Đổng Trác hắn uy phong thế nào đại đa số mọi người đều rõ.
Trương Ninh bỗng nhiên đứng lên lông mày xiết chặt khuôn mặt cuối cùng cũng nghiêm túc mà nói:
- Mặc kệ như thế nào chúng ta lập tức tập hợp đội ngũ bộ hạ động thủ, phải biết rằng chúng ta tài vật trống rỗng, kho lương cạn không, cầm cự không được bao lâu, nếu không Lưu Tích và Cung Đô cũng không dám thôn tính chúng ta trắng trợn như vậy.
Trương Côn và Trương Trọng hai người nhìn nhau tất cả đều không dành lòng bất đắc dĩ gật nhẹ đầu.
Trương Lãng ngồi ở trong xe xóc nảy chóng mặt mà buồn ngủ, năm trăm hắc ưng vệ từng bước tiến lên phía trước, tất cả bọn họ đều biết lần đi này không phải là trò đùa, binh mã Khăn Vàng rất lợi hại tuy rằng nếu như đối đầu trực diện bên mình tuyệt đối có chiến lực nhưng sợ nhất là bọn họ dùng ám chiêu, theo thám thính của Hàn Cử thì phía trước không xa chính là Ngũ Long Hạp cốc, hai bên là rừng san sát, vô cùng âm u.
Nếu như có người muốn đánh lén thì đây chính là địa phương lý tưởng nhất, bọn họ dụng tâm ngoan độc dùng đất đá cung nỏ mai phục thì nhất định phe mình sẽ thảm bại, thậm chí dùng thêm hỏa công thì toàn quân bị diệt.
Yến Minh ở hạp cốc xuống xe ngựa, sau đó cung kính nói:
- Thiếu gia đã tới cửa vào của Ngũ Long hạp cốc.
Mấy trăm Ưng vệ cũng sớm dừng lại, nhìn quanh bốn phía, xem ra bọn họ đều biết con đường này rất khó tiến vào.
Trương Lãng lên tiếng kéo rèm vải sau đó chui ra khỏi xe ngựa.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy dãy núi bốn phía chim thú tuyệt tung không có dấu hiệu của sự sống trên mặt của hắn hiện ra vẻ cảnh giới.
Đây là giác quan thứ sáu sau vô số lần sinh tử mà hắn có được, đối với một bộ đội đặc chủng mà nói, hắn trời sinh có năng lực cảm ứng với sự vật.
Khóe miệng của Trương Lãng nở ra nụ cười, lúc càng nguy hiểm thì càng phải tỉnh táo.
Nếu như mình đoán không sai thì hạp cốc này sẽ có địch nhân, bởi vì ngoài ngũ long hạp cốc ra thì ở đây không còn vị trí nào mai phục thuận lợi hơn, mà mình rời khỏi con đường này được thì sẽ bình an vô sự.
Xem ra người hành động lần này chẳng những muốn giết người mà còn muốn đoạt mệnh của mình.
Trương Lãng cười lạnh lủng ngẩng đầu quan sát sắc trời, sắc trời rất âm u, đã qua giờ Thân, gần về hoàng hôn rồi.
Trước kia không có vấn đề gì nhưng không có nghĩa về sau cũng bình an vô sự, cho nên cần phải cẩn thận từng bước.
Đúng lúc này Trương Lãng hạ một mệnh lệnh;
- Phân đội của mọi người kiểm tra địa hình xung quanh sau đó chiếm lấy vị trí thuận lợi mặt khác mấy đội khác thì phân ra tuần tra, bảo trì khoảng cách nhất định có động tĩnh thì liên lạc với nhau, chúng ta chuẩn bị qua đêm ở đây.
Mệnh lệnh này đối với binh lính bình thường mà nói sẽ mắng Trương Lãng lật trời qua đêm ở trong núi không chết cóng mới là chuyện lạ, nhng bọn họ đã theo Trương Lãng từ lâu, trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh cho nên không hề có một chút bất mãn ngược lại lại kết đội tìm vị trí an toàn.
mà Triệu Vũ và Dương Dung đơn giản chỉ cần ở trong xe ngựa là không quá lạnh rồi, Trương Lãng đành để mặc các nàng đốt lửa lên rồi tính sau.
Hành động lần này của Trương Lãng khiến cho đám người Trương Côn Trương Ninh kinh ngạc không thôi, trận tuyến thoáng chốc rối loạn không biết phải làm sao.
Bởi vì tối nay nếu như không động thủ, chỉ phái người bí mật giám thị thì không biết được vào đêm khuya bọn họ có vượt qua khỏi Ngũ Long hạp cốc hay không.