Phong Lưu Tam Quốc

chương 29: đại hán kỳ lạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn rốt cuộc là người thế nào, tại sao lúc đứng đắn lại toát ra vẻ khí phách tự tin khiến cho người ta phải khuất phục mà lúc không đứng đắn lại khiến cho người ta cảm thấy một vẻ lãng tử mê đắm.

Trên khuôn mặt của Thái Văn Cơ thỉnh thoảng hiện ra nét thẹn thùng đáng yêu, miên man suy nghĩ đến tối mới ngủ.

Lúc này Trương Lãng bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, Đổng Trác sớm muộn gì cũng biết quan hệ giữa Cao Thuận và mình, chỉ bằng vào việc mình cùng với Dương Dung và Điển Vi ở Hổ Lao quan đại chiến Lữ Bố lúc đó có hàng vạn con mắt nhìn chằm chằm, vạn nhất bị hắn nhận ra thì mình với Dương Dung đi vào đường cùng rồi, vấn đề này Trương Lãng suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa có biện pháp xử lý toàn mỹ, cũng chỉ có thể đi từng bước mà xem xét tình huống mà thôi.

Còn nữa ngày hôm sau hắn cũng hối hận vì đã tuyệt tình nói với Dương Dung như vậy có lẽ hắn thật sự bị sắc đẹp làm cho váng đầu vốn tuởng rằng nàng vì chuyện này sẽ thi hành chiến tranh lạnh với mình ai ngờ nàng lại càng quan tâm mình thêm.

Cũng chỉ có Trương Lãng mới hiểu được đằng sau nụ cười kia của Dương Dung có bao nhiêu cảm tình ưu thương.

Kỳ thật trong lòng hắn cũng đau lòng trải qua những ngày ở chung này, cả hai đã đối với nhau như thê tử, thế mà mình phong lưu thành tính khiến cho người ta phải đau đớn.

Có đôi khi Trương Lãng cảm thấy mình rất đa tình, có tình cảm với nhiều mỹ nữ xinh đẹp có đôi khi hắn lại cảm thấy mình vô tình, giết người không nương tay, đặc biệt là đối với Dương Dung, người ta là đại cô nương xinh đẹp như vậy tại sao lại còn phụ rẫy, có được đồ vật dễ dàng nên không biết quý trọng nó sao?

Nhắc tới thương thế của Dương Dung, lại nhớ tới nhân tình của nàng với mình, Trương Lãng biết mình thiếu nợ nàng nhiều lắm, mình cũng không nên đi lừa gạt nang, cũng không nên làm cho nàng thương tâm khổ sở như vậy.

Trương Lãng trong lòng cảm thấy rất loạn.

Tuy nhiên khi nghĩ tới Thái Văn Cơ ôn hòa trang nhã xinh đẹp động lòng người Trương Lãng lại rục rịch.

Một đường đi ra Trương Lãng vận khí khá tốt không gặp phải Đổng Trác và Lữ Bố cũng không bị binh lính khác nhận ra.

Trường An cuối cùng cũng là Trường An, cố đô của bảy triều.

Trường An từ thời Tây Chu cho tới nay, tám tram năm thời gian đã là trung tâm chính trị của nhiều triều, từ thời Tần Mạt Sở Hán tranh đoạt, Lưu Bang chiến thắng thành lập triều Hán, tất cả đều dùng Trường An làm kinh đô.

Trường An trong hai trăm năm Tây Hán là một trung tâm kinh tế chính trị văn hóa của Trung Quốc, thành Trường An trải qua rất nhiều thời kỳ, xây dựng mất hơn 90 năm, Hán cao tổ Lưu bang trùng tu, đến thời Hán Võ Đế thành Trường An toàn bộ được xây xong quy mô đầy đủ trở thành thành thị quy mô rộng lớn.

Tuy nhiên từ sau khi loạn khăn vàng diễn ra thành Trường An cũng lộ ra vẻ tiêu điều, người đi trên đường cũng không nhiều lắm, tiểu thương ít đến thương cả, Đổng Trác sắp xếp phủ đệ của Thái Ung nằm ở phía bắc, đây cũng là nơi ở của các quý tộc.

Chỗ ở không lớn lắm, tuy nhiên bố trí vô cùng nghiêm cẩn, hoa viên phòng ngủ thư phòng phòng khách sương phòng đều vô cùng chặt chẽ, Trương Lãng và Dương Dung được sắp xếp ở trong sương phòng phía tây sảnh.

Tới nơi này được nửa tháng rồi Trương Lãng nhàn rỗi vô sự để làm mỗi ngày đều nhàn rỗi luyện võ, Thái ung mỗi ngày tham gia triều đình cũng ít nhìn thấy hắn, Thái Văn Cơ thì chân không bước ra khỏi nhà, cũng khó gặp.

Những ngày nay Trương Lãng buồn bực ở trong hoa viên đi tới đi lui, hắn chợt nhớ tới những huấn luyện ở trong bộ đội đặc chủng của mình hoang phế đã lâu liền vội vàng cầm bút vẽ các công cụ sau đó mang tới lò rèn, để bọn họ chế tạo.

Rời khỏi lò rèn trở lại nơi ở hắn phát hiện ra Dương Dung đang tìm mình.

Dương Dung cầm lây tay Trương Lãng đi trên đường cái ở trên đường ánh mắt của mọi người vô cùng quái dị nhìn Dương Dung, hóa ra người cổ đại rất bảo thủ, làm gì có thể thân thiết như Dương Dung và Trương Lãng như vậy.

Lúc này Trương Lãng nhìn một quán rượu ở ven đường rồi nói:- Dung nhi bên người nàng có mang theo tiền không?

Dương Dung điềm đạm cười nói:

- Có mang theo một chút.

Những ngày này Dương Dung và Văn Cơ thường ở chung, trong lúc rảnh rỗi Văn Cơ dạy cho Dương Dung cách ăn mặc, hiện tại Dương Dung mặc một bộ y phục àu tím, mái tóc búi cao lên vô cùng xinh đẹp.

Trương Lãng nghe nói Dương Dung có mang tiền thì vô cùng vui mừng nói:

- Vậy thì tốt ta lâu rồi không uống rượu chúng ta vào kia uống một chén.

Dương Dung nhu thuận gật nhẹ đầu, chuyện của Thái Văn Cơ hai người đều không nói, Trương Lãng cũng không nhắc, hai người hiện tại rất hòa hợp.

Mới đi vào quán rượu tiểu nhị đã khom người nịnh bợ khẽ cười nói:

- Nhị vị khách quan mời vào bên trong.

Trương Lãng nhìn vào bên trong ở bên trong có mười cái bàn lớn, khách nhân đã ngồi gần tám phần, ở trên tường treo đầy tranh chữ, còn bố trí chậu hoa các loại.

Hai người tùy tiện tìm một chỗ trống ở bên trong mà ngồi xuống, sau đó Trương Lãng nói với tiểu nhị:

- Mau mang tới một bình rượu ngon vào vài món đồ ăn.

Tiểu nhị vội vàng gật đầu mà kêu to:

- Một bình hoa lộ tốt nhất, một xương sườn kho tầu, một cá chép hầm cách thủy, một cân thịt bò, một đĩa đậu phộng.

Sau đó hắn cúi người quyến rũ nói:

- Lão gia còn muốn gì nữa không?

Trương Lãng lắc đầu tiểu nhị liền bề bộn rời đi.

Lúc này Trương Lãng mới có thời gian cẩn thận đánh giá nơi này, phần lớn lui tới là tiểu thương, cũng có một số nông dân, còn có một đại hán ở trong góc khiến cho Trương Lãng chú ý tới, người này cao chừng ba mươi tuổi tay chân trắng trẻo, gương mặt toát ra vẻ phong lưu khí chất, chỉ là sắc mặt âm trầm có vẻ sa sút, lúc này đang mượn rượu giải sầu, trên bàn đã có không ít bình rượu.

Lúc này một đại hán đột nhiên đập bàn quát lớn:

- Tiểu nhị mang rượu tới đây.

Tiểu nhị nhanh chóng biến sắc quan sát chưởng quầy.

Chưởng quầy là một người khoảng năm mươi tuổi, toàn thân giống như gậy trúc, chỉ thấy hắn không ngừng nịnh hót:

- Trương đại gia đại gia đã uống không ít, mà tiểu điếm cũng làm sinh ý, đại gia làm như vậy chỉ sợ..

Đại hán kia giương mày kiếm lên, hung hăng cả giận nói:

- Ngươi sợ ta không trả tiền cho ngươi phải không, ta có lần nào thiếu nợ mà không trả ngươi sao?

Lão đầu bị hù làm cho thất sắc, vội vàng nói:

- Lão không phải có ý này, tuyệt đối không phải có ý này.

Đại hán lúc này mới oán hận quát:

- Còn không mang rượu tới.

Lão đầu bị dọa làm cho sợ hãi vội vàng nháy mắt ý bảo tiểu nhị mang rượu lên, mọi người xung quanh không có chuyện gì liền vụng trộm nghị luận về đại hán.

Trương Lãng cũng kinh ngạc mà nhìn đại hán kia, xem ra đại hán này thường uống rượu ghi sổ nợ là ông chủ ở nơi này không muốn cho hắn thiếu nợ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio