Phong Lưu Tam Quốc

chương 42: trường tín cung đăng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quyết định này của hắn rất đơn giản, trong mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác thì người này hắn đã có duyên gặp một lần, hơn nữa Đào Khiêm mặc dù không ôm chí lớn tính tình mềm yếu nhưng chiêu hiền đãi sĩ, đối với binh sĩ rất tốt, hơn nữa với mình và Cao Thuận cũng có hảo cảm, mình tới chỗ hắn, ngẫm lại hắn cũng không bạc đãi mình.

Sau khi quyết định xong lộ trình trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tứ nữ mỗi người ngồi một chiếc xe ngựa, Trương Lãng và Trương Liêu mỗi người một con ngựa đi về phía Từ Châu, Trương Liêu đối với chuyện này vô cùng khó hiểu, tuy nhiên cũng không dị nghị gì cả.

Trương Lãng thậm chí còn muốn ở dọc đường thu nhiều đại tướng hơn nữa.

Mà Thái Văn Cơ càng ngày càng tiến triển cảm tình với hắn nhanh chóng, nếu không có ai chứng kiến muốn hôn thì hôn muốn sờ thì sờ ngoại trừ lên giường thì Trương Lãng muốn làm gì thì làm.

Dương Dung cũng chỉ cầu ở bên cạnh hắn đối với hành vi của hắn nhắm một con mắt mở một con mắt.

Ra khỏi Đồng Quan đi qua Hoằng Nông tới Lạc Dương, đã là đầu tháng sau, bọn họ ở lại đây hai ngày chuẩn bị mua một số thứ.

Một ngày nay bọn họ trải qua một thôn xóm nhỏ thấy ở trong đó có mấy đám người đánh nhau trong đó có một vị đại hán cầm tam tiêm lưỡng nhận đao làm binh khí.

Tam tiêm lưỡng nhận đao:

Trương Lãng cũng đã gặp không ít danh tướng rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một vị dùng tam tiêm lưỡng nhận đao làm binh khí.

Đám người kia thấy đồng bạn của mình bị thương mỗi người đều như lang như hổ điên cuồng mà vây đánh đại hán, đại hán kia mặc dù trên người mang theo một túi lớn, nhưng vẫn rất cao minh, một đống người đã không tới gần hắn đưới.

Trương Liêu nhìn thấy mà kỳ quái, mình lần đầu tiên nhìn thấy một người cầm tam tiêm lưỡng nhận đao múa đẹp như vậy không kìm được mà hướng về phía Trương Lãng khen ngợi;

- Chi Thanh vị đại hán này rất không tệ.

Trương Lãng đồng ý gật nhẹ đầu, với thái độ của hắn lúc này đối với nhân tài chỉ cần ngươi là nhân tài tam quốc sách sử sẽ ghi chép, trong sách tam quốc dùng tam tiêm lưỡng nhận đao chỉ có hai người một người là đại tướng Kỷ Linh dưới trướng Viên Thuật một người là thuộc cấp của Tào Hồng Yến Minh, đại hán này nhất định là một trong hai số đó, Kỷ Linh có lẽ không có nhiều khả năng, trước kia hắn theo Viên Thuật đánh đông dẹp bắc, uy chấn sa trường, lập vô số chiến công cuối cùng Viên Thuật xưng đế phong hắn làm đại tướng lúc này hắn có lẽ đang ở dưới trướng Viên Thuật đại chiến tứ phương, như vậy đại tướng này có nhiều khả năng là Yến Minh.

Chỉ cần người mà sử sách ghi lại bất kể là tôm luộc hay võ lâm cao thủ mình cũng nên thu nạp, lúc chiến trận xảy ra đại tướng chính là người giải quyết vấn đề.

Lúc này Dương Dung cũng xuống xe ngựa nàng không ôn nhu văn tĩnh giống như Thái Văn Cơ, ở trong xe ngựa nghe thấy thanh âm nhiệt náo liền muốn ra xem, Dương Dung lúc này mặc một bộ y phục màu xanh bó sát, xinh đẹp duyên dáng động lòng người không thể nói hết, nàng liền cất tiếng hỏi:

- Lão công xảy ra chuyện gì vậy?

Dương Dung đến tam quốc cũng đã rất lâu rồi tuy nhiên vẫn không thay đổi được thói quen của thế kỷ hai mươi mốt đưa tay ôm lấy tay Trương Lãng.

- Không biết, tuy nhiên ta chỉ biết là nhiều người khi dễ một người.

Trương Lãng không quay đầu lại lạnh lùng nói.

Đại hán kia mở to hai mắt không để ý tới thương thế trên người của mình bắt đầu nhảy vào bên trong gặp người là chém, trong nhất thời thanh âm thảm thiết vang rền, đám người kia đều bị trúng vài đao, mỗi người đều gào thảm.Đại hán kia lúc này mới đem tam tiêm lưỡng nhận đao cắm xuống đất khẽ thở phì phò.

Trương Lãng thấy chiến sự đã xong thì không kìm được vỗ tay khen;

- Vị bằng hữu đúng là hảo thủ.

Vị đại hán kia quay đầu nhìn trong ánh mắt có địch ý nhìn đám người Trương Lãng.

Sau khi nhìn thấy rõ dung mạo của hắn Dương Dung muốn la hoảng lên đầu ngón tay che cái miệng anh đào nhỏ nhắn lại, hóa ra đại hán kia mình cao chín xích sắc mặt đen như than, lông mày như mắt trâu tướng mạo vô cùng xấu xí khó coi đến cực điểm.

Trương Lãng cũng kinh hãi hắn không ngờ người này lại có bộ dáng dọa người như vậy tuy nhiên người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, những người bộ dạng khó coi thường mang tuyệt kỹ.

Nhìn thấy trên người của hắn không ngừng nhỏ huyết, Trương Lãng liền có một cảm giác thương cảm, nói với Dương Dung:

- Dung nhi chúng ta đi xem thương thế của hắn.

Cái miệng nhỏ nhắn của Dương Dung cong lên tỏ vẻ không cam lòng.

Vừa mới đến gần người đàn ông xấu xí kia ẩn chứa địch ý lớn tiếng quát nói:

- Các ngươi là ai muốn làm gì?

Trương Lãng cười thiện chí sau đó nói:

- Vị bằng hữu này có phải là Yến Minh?

Yến Minh nghe xong thì hoành ngang tam tiêm đao lưỡng nhận trước ngực mà quát to:

- Ngươi là ai tại sao biết ta là Yến Minh? Các ngươi có phải là người của Trường Tín Cung Đăng phái tới không/

- Trướng Tín Cung Đăng?Trương Lãng chấn động, tuyệt không vì tướng mạo của Yến Minh mà khiếp sợ.

Trương Liêu thấy Trương Lãng nghe tới tên Trường Tín Cung Đăng thì biết sắc thì tò mò hỏi;

- Trường Tín Cung Đăng là gì vậy Chi Thanh?

Trương Lãng suy nghĩ nửa ngày sau đó nói;

- Trường Tín Cung Đăng là một cây đèn ở trong lăng một chôn cất thê tử của hán đại trung sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng Đậu thái hậu, vì nơi an nghỉ của Đậu thái hậu là Trường Tín Cung cho nên có nơi này.

Trương Liêu liền hỏi:

- Trường Tín Cung Đăng có gì đặc biệt?

Trương Lãng lắc đầu mỉm cười nói:

- Văn Viễn huynh có lẽ không biết, Trường Tín Cung Đăng tuy là đèn đóm nhưng thiết kế tinh xảo, cung nữ trên đó được khắc rất sinh động, nghe đồn đây là kiệt tác đắc ý nhất của đại sư Vương Quan.

Trương Liêu bây giờ mới hiểu được nhưng vẫn khó hiểu hỏi:

- Nếu như vậy Trường Tín Cung Đăng có giá trị nhưng không đáng để dốc sức liều mạng.

Trương Lãng gật đầu khen ngợi nói:

- Không sai nếu chỉ là như vậy trường tín cung đăn cũng không khiến cho người khác bán mạng, tuy nhiên ở trong đó có bí mật rất lớn.

Trương Liêu càng tăng thêm hứng thú ngay cả Dương Dung cũng ghé tai lắng nghe, Trương Lãng cười mờ ám ní:

- Trường Tín Cung Đăng mặc dù tạo hình kỳ lạ giá trị xa xỉ mỗi khi đốt lên, ở bên trong đó chất liệu phát ra mùi hương nhàn nhạt giống như đàn hương, khiến cho nam nữ trên đó ân ái như cá gặp nước.

Lần này chẳng những Dương Dung đỏ mặt tới tận mang tai mà ngay cả Trương Liêu cũng xấu hổ phát ra vài tiếng ho khùng khục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio