Kiếm khách gầy gò lại có kiếm pháp cực kỳ quái dị, kiếm đi như gió, như nét bút của thần, thường có thể hóa bị động thành chủ động.
Trận chiến long tranh hổ đấu, đánh đến khí thế ngất trời.
Lúc này Lữ Bố bưng một ly rượu đến, cười nịnh nọt nói:
- Tướng quân cảm thấy ra sao?
Trương Lãng cười to nói:
- Không tệ, không tệ. Hai người trong sân đều là cao thủ, so với mấy Hắc Ưng Vệ bên ta còn cao hơn chút. Chỉ là ta lấy làm lạ, không biết Phụng Tiên tại sao khiến họ đến múa kiếm?
Lữ Bố không đáp ngay vấn đề của Trương Lãng mà giới thiệu nói:
- Cái người vóc dáng cao to trong sân là Ngụy Tục, người gầy là Hách Manh. Hai người này theo Bố nam chinh bắc chiến mấy năm, chiến công hiển hách, ta rất là yêu mến.
Trương Lãng khẽ ‘ồ’ một tiếng, hiển nhiên không hiểu ẩn ý của Lữ Bố.
Lữ Bố nói tiếp:
- Nếu tướng quân không chê thì Bố nguyện đề cử hai người này với tướng quân.
Trương Lãng kinh ngạc bật thốt:
- Cái gì!?
Ngụy Tục có quan hệ thân uy với Lữ Bố, Hách Manh bởi vì làm phản bị giết, hai người đều là khoai lang phỏng tay, Lữ Bố lại muốn quăng cho hắn? Đây rõ ràng muốn ở bên hắn đâm hai cây gai.
Lữ Bố không lên tiếng, chỉ đưa ly rượu trong tay cho Trương Lãng.
Trương Lãng nhận lấy, cầm ly rượu ngửa đầu uống cạn.
Lữ Bố thấy Trương Lãng không chút cảnh giác uống hết rượu, mặt treo nụ cười thâm độc.
Lúc này đại đường truyền đến tiếng ồn ào binh khí giao nhau, xen lẫn tiếng kinh kêu hỗn loạn.
Trương Lãng không biết xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu lên muốn nhìn một cái. Nhưng chỉ thấy một thanh trường kiếm nhanh như điện bay hướng hắn. Trương Lãng lòng trầm xuống, bỗng nổi giận, vừa định lóe người thì nghe sau lưng Hàn Cử Tử lớn tiếng quát.
- Chúa công cẩn thận!
Cùng lúc đó, Hàn Cử Tử nhanh chóng rút ra phối đao. Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, vang một tiếng *Đinh*, thanh trường kiếm bị Hàn Cử Tử đánh trúng chệch hướng bay đi.
Đại đường lên xuống tiếng hét, thấy Trương Lãng không gặp nguy hiểm mới thở ra.
Trương Lãng nhìn trường kiếm cắm vào cây cột, lại nhìn bên dưới đứng hai tên không chút sợ hãi, lập tức hiểu Lữ Bố muốn hắn phân tâm để họ phát động một kích trí mạng.
Trương Lãng đập bàn đứng dậy, mặt xanh mét, lộ ra uy nghiêm bá chủ, giận dữ mắng:
- Thật to gan! Dám ám sát bổn tướng quân? Người đâu, bắt chúng lại cho ta! Kéo xuống chém!
- Tuân lệnh!
Mấy vệ binh từ cửa chạy vào, kéo lấy Hách Manh và Ngụy Tục.
Lữ Bố bỗng đưa tay lớn tiếng ngăn chặn:
- Chậm đã!
Trương Lãng mạnh ngoái đầu, lạnh lùng trừng Lữ Bố, nói:
- Không lẽ bổn tướng quân muốn giết người còn phải qua ngươi đồng ý?
Lữ Bố không thèm che giấu vẻ mặt, cực kỳ đắc ý nói:
- Trước kia thì không nhưng bây giờ thì khác.
Trương Lãng làm sao không nhìn ra y biến đổi, lạnh lùng cười, hỏi:
- Có gì không giống?
Lữ Bố kiêu ngạo nói:
- Trương Lãng, chẳng phải ngươi rất thông minh, việc gì đều nghĩ tới sao? Ngươi ngẫm nghĩ thử xem?
Trương Lãng nhìn chằm chằm Lữ Bố, khóe miệng nhếch nụ cười trào phúng.
Hắn gằn từng chữ:
- Ngươi muốn tạo phản!?
Lữ Bố không để ý hoàn cảnh ngửa đầu cười to, dã tâm ai nấy đều biết.
Đại đường đầu tiên là lặng ngắt như tờ, im lặng nửa phút sau bỗng bùng nổ tiếng mắng đinh tai nhức óc.
- Phản tặc Lữ Bố, ngươi thật to gan!
Các loại nguyền rủa từ bốn phương tám hướng không ngừng vang lên. Mấy võ tướng nóng nảy hất tung bàn, rút ra binh khí xông hướng Lữ Bố.
Lữ Bố đắc ý quét mắt nhìn văn võ quan xúc động, hừ lạnh nói:
- Bây giờ cứ mắng đi, đợi lát nữa các ngươi sẽ cầu xin tha thứ.
Đại đường rối loạn một đống.
Mấy võ tướng vừa xông lên vài bước thì bỗng chân mềm nhũn, không tên nào khống chế được thân thể, *rầm rầm* ngã xuống đất.
Quan văn chưa rời ghế thì bắt đầu ngã trái ngã phải, chén rượu văng khắp nơi.
Mắt Trương Lãng như bắn ra lửa, gân xanh nổi lên, vô cùng giận dữ chỉ trích Lữ Bố:
- Ngươi dám hạ độc ư?
Lữ Bố vô cùng tự kiêu nói:
- Nói thật thì bổn tướng quân rất khinh thường hành vi này. Nhưng vì vương tọa vững Giang Đông, chỉ có thể ra hạ sách này. Nhưng ngươi yên tâm đi, bổn tướng quân còn cần người xử lý nơi lớn thế này, nên chỉ hạ nhuyễn cốt tán, không mấy canh giờ là dược hiệu sẽ mất. Nhân thời gian này, bổn tướng quân trước tiên nhốt lại những quan viên cho mình là siêu phàm đã rồi tính. Kẻ không đầu hàng ta thì sẽ cùng ngươi đi xuống suối vàng gặp quỷ!
Trương Lãng bỗng ôm đầu, biểu tình cực kỳ thống khổ.
Hàn Cử Tử kinh kêu:
- Chúa công, ngươi làm sao vậy?
Điển Vi đôi mắt sớm đỏ hồng.
Gã rút ra phối đao, tựa dã thú gầm rống:
- Thiên sát! Xem bổn đại gia diệt cẩu tạp chủng nhà ngươi!
Trong đại đường không uống rượu chỉ có Hàn Cử Tử và Điển Vi.
Trương Lãng vươn đôi tay run run ngăn cản Điển Vi, thanh âm run rẩy hỏi Lữ Bố:
- Không lẽ ngươi cho rằng như vậy có thể khống chế Mạt Lăng sao? Đừng quên trong thành còn có một vạn thủ binh, ngoài thành trú đóng mấy ngàn nhân mã. Nơi này vừa ra sự cố thì họ sẽ lập tức chi viện lại đây ngay.
Lữ Bố cười nham hiểm nói:
- Tướng quân, có phải là dược hiệu bắt đầu phát tác? Ngươi đừng cố nén, muốn ngã thì cứ ngã đi, bây giờ đã không là thời gian ngươi uy phong rồi. Binh mã trong tay ngươi bây giờ là của bổn tướng quân.
Trương Lãng không dám tin nói:
- Ngươi nói dối!
Lữ Bố cười to nói:
- Trương Lãng à Trương Lãng, cũng có lúc ngươi sơ sẩy. Ngươi còn nhớ hai năm trước tại hồ Phàn Dương có một vạn thủy tặc không? Cho ngươi biết, kỳ thực đó không phải là nhân mã của Lưu Biểu mà là binh sĩ Tào Tháo ẩn nấp vào. Nói cũng thú vị, mới đầu Tào Tháo chỉ ý định quấy rối lãnh địa Giang Đông thôi. Sau thấy có cơ hội thì lợi dụng hai năm, chuyển hóa thành các loại nghề nghiệp, chậm rãi ẩn nấp bốn phía Mạt Lăng. Mấy ngày trước bắt đầu tập hợp tại sông Tần Hoài. Chiều hôm nay họ đã tới ngoài năm mươi dặm thành tây Mạt Lăng, có lẽ bây giờ sắp tới rồi. Chỉ cần ngươi chết, ta nắm trọng binh, ngươi nói Mạt Lăng không phải là vật nằm trong túi ta sao?