Không sai lộ binh của Hoàng Tự nhìn thì yếu nhất nhưng kỳ thực là mạnh nhất. Ha ha dù sao cũng không gấp, uy hiếp chính thức chúng ta chỉ có chi binh mã của Hoàng Tự, chúng ta chỉ cần tương kế tựu kế là được.
Lúc này Triệu Vân đã tiến quân tới Trường Sa mà đại quân của Trương Lãng thì đến Hoàng Châu, Trương Lãng ở trong trận doanh đang nghỉ ngơi thì có tin do Quách Gia đến báo:
- Chúa công Vu Cấm sau khi hợp binh với Tư Mã Ý đã cường công Tân Dã, tình hình khẩn cấp mong chúa công định đoạt.
Trương Lãng cuối cùng cũng nói:
- Theo ta chúng ta hiện tại tuy nhằm vào Lưu Bị nhưng Tào Tháo vẫn không thể không phòng, không bằng sớm rút về Hoàng Hà ngày sau lại mưu đồ chuyện Bắc Phạt.
Mấy ngày kế tiếp sau khi nhận được tin tức Trương Lãng rút về Nam Hoàng Hà, Lăng Thống Lữ Mông bọn họ bảo trì liên hệ chuẩn bị kế hoạch rút về bờ Nam đáng tiếc bọn họ gặp phải Tư Mã Ý, người này ánh mắt quân sự đều vượt trên bọn họ.
Lữ Mông Lăng Thống hợp binh rút khỏi, lúc này liền nghe báo Tư Mã Ý mang binh truy kích nhưng cuối cùng cũng rút khỏi thành công dưới sự an bài của Trương Lãng Lăng Thống Lữ Mông sau khi rút lui liền đóng ở bên Hoàng Hà.
Lại nói Chu Du lúc này đã dẫn quân tới thành Lạc Dương, hai quân giao đấu Hạ Hầu Uyên đóng cửa không chiến, Lăng Thống lĩnh một vạn binh mã nhanh chóng tới Lạc Dương, vốn một đường hành quân hai ngày là có thể tới, nhưng khí giới mang theo thật cồng kềnh làm chậm tốc độ hành quân, ba ngày chỉ tới được Tị Thủy quan.
Ở bên ngoài thành Lạc Dương mấy ngày Hạ Hầu Uyên không chịu mang binh ra giao chiến, Chu Du liền hỏi Bàng Thống:
- Công Cẩn ngu dốt nhất thời không nghĩ ra kế phá thành không biết tiên sinh có cách nào không?
Bàng Thống suy nghĩ vỗ đầu trầm tư.
Bàng Thống ở trong quân diết tới đi lui kỳ thật hắn với Chu Du cũng giống nhau biện pháp duy nhất là dụ Hạ Hầu Uyên xuất chiến, nếu như đợi đến lúc cường nỏ xa của Lăng Thống tới chỉ sợ viện quân của quân Tào cũng tới Lạc Dương, cho dù tốc độ hành quân của Lăng Thống nhanh hơn quân Tào thì Lạc Dương thành cao tường dày chỉ sợ cường nỏ xa cũng không tạo được nhiều áp lực.
Giữa trưa Chu Du mệnh cho Thái Sử Từ lĩnh ba vạn quân khiêu chiến ở ngoài thành Lạc Dương, Hạ Hầu Uyên tuy tính tình nóng nảy, nhưng Tào Tháo quân lệnh nghiêm minh viện quân chưa tới không được xuất chiến mặc kệ Thái Sử Từ nói khó nghe thế nào, Hạ Hầu Uyên cũng chỉ nuốt giận.
Sau đó quân Giang Đông bắt đầu tiến hành tạp âm tấn công, mặc dù biết là giả, nhưng Hạ Hầu Uyên trọng trách tại thân không thể không phòng, ở trên cổng thành lúc này vệ binh không dám có chút nào buông lỏng, mỗi lần quân Giang Đông hơi có động tĩnh bọn họ liền thức tỉnh chuẩn bị nghênh đón chiến đấu.
Ngày đầu tiên tướng sĩ ở trong thành Lạc Dương mệt mỏi liên tục, vốn tưởng trời sáng có thể nghỉ ngơi thì Chu Du lại mang một lượng quân tới tiến hành quấy rối Lạc Dương.
Liên tiếp hai ngày, lúc này có thám thính báo lại:
- Bẩm tướng quân thừa tướng đã dẫn mười vạn quân tiến tới Lạc Dương, đã tới Ky Quan ba ngày sau là tới.
Hạ Hầu Uyên nghe vậy thì liền hưng phấn;
- Rốt cuộc cũng đã tới, Giang Đông mà còn dám quấy rầy ta cho bọn chúng có đi không có về.
- Hạ Hầu tướng quân thừa tướng có lệnh, bất kể thế nào cũng không thể mờ thành chiến, đều do thừa tướng tới Lạc Dương rồi định đoạt.
Thám thính sau khi lui đi Hạ Hầu Uyên liền bắt đầu tổ chức binh lực.
Lúc này Bàng Thống liền hiến kế cho Chu Du:
- Hạ Hầu Uyên tính tình nóng nảy hẳn hắn cũng nhận được tin tức viện quân Tào Tháo ba ngày nữa sẽ tới nếu lần này chúng ta mang quân tới chửi bậy sợ hắn không mở thành xuất chiến sao?
Chu Du suy nghĩ nói:
- Ý của tiên sinh là bắt Hạ Hầu Uyên trước?
- Không sai, lúc đó chúng ta sẽ có hi vọng thắng đối thủ.
Bàng Thống mỉm cười.
Mọi người sau khi thương nghị xong, Từ Hoảng lĩnh hai vạn quân nghĩa vụ ba nghìn quân Giang Đông chính quy tiến về phía Lạc Dương khiêu chiến ,tuy sắc trời đã tối nhưng dưới sự an bài của Bàng Thống, Từ Hoảng lại đứt tay đứng trước trận mượn ánh lửa phiêu diêu, Hạ Hầu Uyên liếc mắt là có thể ninhfn thấy.
Quả nhiên cừu nhân gặp nhau đỏ mắt, Hạ Hầu Uyên không nghĩ nhiều từ trong thành lao ra trường mâu trực chỉ Từ Hoảng mà quát:
- Tặc nhân Từ Hoảng hôm nay ta lấy tính mạng của ngươi, tế linh hồn của Tuân tiên sinh trên trời.
Hắn mang theo sát khí tràn ngập đánh về phía quân Giang Đông Lục Tốn liền thúc ngựa ra ứng chiến.
Hai người đánh nhau khó phân thắng bại, Lục Tốn võ nghệ vốn không phải là đối thủ của Hạ Hầu Uyên chỉ là hắn vẫn không cam tâm lui xuống.
Từ Hoảng biết Lục Tốn không phải là đối thủ thì quát to:
- Lui lại.
Lục Tốn lúc này mới không cam lòng lui xuống, Từ Hoảng thấy Hạ Hẩu Uyên không đuổi theo trong lòng liền có kế sách lớn tiếng nói:
- Quân sư chạy mau, đại quân của Hạ Hầu Uyên đuổi tới.
Hạ Hàu Uyên ngây người thì thấy ở trong quân Giang Đông tràn ngập tiếng thu binh, người trong đó là Bàng Thống, trong lòng hắn tràn ngập tức giận hai mắt đỏ bừng, giờ phút này hắn đã bị cừu hận tức giận làm cho váng đầu.
Hắn tức giận quát nói với đám phó tướng:
- Ngươi trở về thành lĩnh ba vạn tinh binh viện trợ, hôm nay nhất định phải bắt sống Bàng Thống.
- Mạt tướng tuân lệnh.
- Giết...
Quân Giang Đông tưởng chừng sắp bị đuổi kịp lúc này bỗng nhiên nghe thấy thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền tới, Hạ Hầu Uyên mới biết mình bị trúng kế.
- Trúng kế rồi mau lui lại...
Hạ Hầu Uyên kiệt lực rống to, lúc này đại quân của Thái Sử Từ đã vây hắn lại, Hạ Hầu Uyên lĩnh một vạn đại quân đều bị vây vào trong đó.
Nơi này không tính là hiểm yếu nhưng đúng là nơi phục kích tốt nhất, Hạ Hầu Uyên không phát hiện ra phục binh cũng không phải là chuyện kỳ quía.
Thái Sử Từ mang quân vây quanh Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Uyên bị vây khốn trong quân Thái Sử từ thấy nguyên một đám huynh đệ của mình bị giết trong tay của hắn thì lập tức xông vào.
Lúc này Thái Sử Từ cưỡi chiến mã dùng roi thép chỉ Hạ Hầu Uyên mà nói:
- Ta niệm ngươi cả đời là anh hùng, có tài đại tướng,nếu như ngươi bỏ khí giới mà đầu hàng, ta sẽ đề cử với chúa công tiền đồ sáng rọi.
- Ha ha ha...
Từ trong tiếng cười thê lương, Hạ Hầu Uyên dùng trường mâu chỉ về phía Thái Sử Từ mà nói:
- Không bằng ngươi đầu hàng ta ta tất nhiên sẽ tiến cử với chúa công, không chỉ cho ngươi tiền đồ mà cam đoan phong quan tiên tước trong tầm tay.
- Ngươi đã không biết thức thời thì đừng trách ta không khuyên bảo.
Thái Sử Từ xông vào mà lúc này Hạ Hầu Uyên cũng không kém, tuy trận chiến này dữ nhiều lành ít nhưng hắn cũng không chịu thua khí thế, thúc ngựa giao chiến.