Phong Lưu Thánh Vương

chương 226: có cách cứu người!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Muốn cứu hắn chỉ có hai biện pháp, biện pháp đầu tiên là trong ngày hôm nay tìm một cao thủ Linh Sơn Cảnh, hao tổn tinh nguyên khu trừ hỏa độc giúp hắn; một biện pháp khác là luyện chế đan dược Ngũ phẩm Băng Phách đan cho hắn phục dụng, bằng không thì...

Thần sắc Mộ Dung Bạch khó coi nói.

Tất cả mọi người sau khi nghe xong thần sắc trở nên ảm đạm.

Mà Mạc Ái Liên càng khóc lớn hơn, dập đầu với Mộ Dung Bạch cầu khẩn:

- Mộ Dung trưởng lão, ta van cầu ngươi... Ngươi nhất định phải cứu sư huynh của ta...

- Sớm nói với các ngươi rồi, không được tự tiện hành động, hiện tại gặp chuyện không may khóc lóc làm được cái gì, cho dù sư phụ của ngươi tới đây cũng không cứu hắn được.

Mộ Dung Bạch lạnh lùng nói ra.

Quý Viêm Chiếu vốn đầy hỏa độc, chỉ áp chế trong người cũng không nhiều, hôm nay lại bị linh thú gây thương tích, con linh thú trong người tích lũy nhiều hỏa độc, độc tính càng vô cùng mãnh liệt.

Hôm nay Quý Viêm Chiếu đã độc tính công tâm, Băng Hàn Đan không áp chế được bao lâu.

- Lão Bạch, thực không có biện pháp sao?

Vị Lữ trưởng lão thàn sắc ngưng trọng hỏi thăm.

Quý Viêm Chiếu là một đóa kỳ hoa của Xích Diễm Phong, đồng thời cũng là đệ tử đắc ý của Trần Phong Liệt, hắn thực không muốn nhìn Quý Viêm Chiếu vẫn lạc.

- Lữ trưởng lão, thứ cho ta bất lực!

Mộ Dung Bạch đáp.

- Ai, đứa nhỏ Viêm Chiếu này!

Lữ trưởng lão thở dài một hơi.

Mạc Ái Liên sắc mặt như tro tàn, càng không ngừng khóc lớn bên cạnh Quý Viêm Chiếu.

- Sư huynh đều là ta hại ngươi... Đều là ta hại ngươi...

Tiếng khóc của Mạc Ái Liên làm nhiều người chung quanh chú ý, người nhận ra Quý Viêm Chiếu thì hiện ra thần sắc đồng tình, vẻ mặt không biết làm sao, đây là thế giới cường giả sinh tồn, người chết chỉ là chuyện quá bình thường mà thôi.

Vệ Toàn Hà ở xa xa nặng nề thở dài:

- Thật sự là đáng tiếc, Viêm Chiếu này là một thiên tài, làm người không tệ, làm sao đi sớm quá, đến đây, chỉ hy vọng hắn sớm ngày thoát khỏi thống khổ.

Ai biết Vệ Toàn Hà vừa nói xong, Quý Viêm Chiếu đang hôn mê bỗng nhiên tỉnh lại.

- Giết... Giết...

Quý Viêm Chiếu từ mặt đất đứng lên, thân thể lâm vào trạng thái điên cuồng, hai đấm càng không ngừng vung vẩy, từng công kích hỏa thuộc tính hiện ra.

Trong lúc nhất thời người chung quanh chật vật né tránh, mà Mạc Ái Liên ở gần Quý Viêm Chiếu bị đánh trúng một quyền, nàng bay ra thật xa.

- Dừng tay!

Lữ trưởng lão trầm giọng quát, một tay đè xuống, một đạo lực lượng vô hình bao phủ bốn phía Quý Viêm Chiếu.

Quý Viêm Chiếu lập tức bị linh lực đè không thể động đậy, ánh mắt đỏ như máu, trong miệng vẫn không ngừng gào thét, giống như biến thành dã thú đáng sợ.

- Sư huynh, ngươi bảo ta không đúng, đúng không?

Mạc Ái Liên đứng lên, nhìn qua Quý Viêm Chiếu vẻ mặt như ma quỷ, trong đôi mắt hiện ra ý quyết tử.

- Ái Liên, ngươi không thể xúc động!

Lữ trưởng lão mở miệng quát.

Nào có thể đoán được, hắn vừa nói xong, Mạc Ái Liên liền lấy ra trường kiếm hướng phía chính cổ họng mình đâm tới.

- Ngươi đứa nhỏ này!

Lữ trưởng lão có ý tứ rèn sắt không thành thép than một tiếng, phất tay giam cầm Mạc Ái Liên lại.

- Lữ trưởng lão, ngươi cho ta đi cùng sư huynh đi, đều là ta hại hắn.

Mạc Ái Liên khóc lóc cầu khẩn.

Vài nữ đệ tử chung quanh rơi lệ, trong lòng không ít người cũng xúc động.

Những năm gần đây bọn họ truy cầu lực lượng chí cao, bọn họ hơi lơ là thân nhân và người yêu, bọn họ cảm thấy chỉ cần mình cường đại sẽ có tất cả, nhưng hôm nay bọn họ đã cảm nhận được cái gì gọi là lực lượng của tình yêu.

Có lẽ phải gọi là chân tình nhân gian thì chuẩn xác hơn nhiều.

Thời điểm Lữ trưởng lão không biết làm sao, một âm thanh lười biếng nhàn nhạt vang lên.

- Cần gì phải muốn sống muốn chết chứ, người còn chưa có chết mà, nếu ngươi chết mà hắn vẫn sống vậy ngươi không phải bị chết rất oan sao?

Lời này vừa ra tất cả mọi người nhìn qua người nói chuyện.

- Hắn chỉ có thể sống một ngày, ta sống cũng không có ý nghĩa gì.

Mạc Ái Liên cũng không biết ai lên tiếng, nàng bị Lữ trưởng lão giam cầm, căn bản không thể động đậy, nhưng mà nàng nghe rõ người ta nói.

- Chỉ có thể sống một ngày đúng là không có ý nghĩa.

Giọng nói vang lên lần nữa.

Trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả mọi người biến thành tức giận nhìn sang.

Ý của hắn nói chỉ còn sống một ngày không có ý nghĩa, không bằng hiện tại chết thì tốt hơn.

- Ngươi nói đúng, cho nên ta muốn cùng chết với sư huynh, bằng không thì cả đời này ta không thể vui vẻ được.

Mạc Ái Liên đáp.

- Nếu ngươi có dùng khí chết cùng với hắn, không biết ngươi có dũng khí sống cùng hắn hay không?

Âm thanh kia lại vang lên.

Lần này Mạc Ái Liên còn không có lên tiếng, một tiếng nói khó chịu vang vọng:

- Lý Hàn, ngươi đừng có quấy rối ở đây, cút sang một bên cho ta.

Bây giờ nói chuyện là Mộ Dung Bạch, mà người nói nãy giờ chính là Lý Hàn đang nói chuyện với Vệ Toàn Hà.

- Sư thúc, ta đang khuyên sư tỷ này, vậy cũng tính toán là quấy rối sao?

Lý Hàn lườm Mộ Dung Bạch, trong nội tâm nghi hoặc:

- Hai thầy trò này xem ra không vừa mắt với ta rồi, chẳng lẽ đều là vì thiên phú của bản thiếu gia?

- Hừ, ngươi ít nói nhảm đi, nơi này không phải nơi ngươi nói chuyện, ngoan ngoãn cút sang một bên đi.

Hai tay Mộ Dung Bạch chắp sau lưng hừ lạnh.

Vừa rồi Lý Hàn được Lý Hồng Ngọc bao che làm cho hắn khó coi, hiện tại Lý Hồng Ngọc đã đi xa nên hắn liền dùng thân phận trưởng bối áp Lý Hàn, miễn cho hắn không biết trời cao đất rộng.

- Mộ Dung sư thúc, chẳng lẽ nơi này là ngươi quản sao? Sư điệt nói cũng không có tư cách hay sao?

Lý Hàn vẻ mặt cười khẽ hỏi ngược lại, trong lòng của hắn cũng liệt Mộ Dung Bạch vào hàng nhân vật không được yêu thích.

- Làm càn!

Mộ Dung Bạch tức giận nói.

Tiểu tử không có xem trưởng bối ra gì mà!

Lúc này Liễu Đông bên cạnh đứng lên chỉ vào Lý Hàn:

- Lý Hàn, sư phụ ta chính là trưởng lão tông môn, lại là sư thúc của ngươi, hắn đương nhiên có thể quản ngươi, ngươi lại dám chống đối với trưởng bối của mình, còn dám dĩ hạ phạm thượng, sư phụ của ta có thể hành quyết ngươi tại chỗ!

Rốt cuộc Liễu Đông cũng tìm được thời cơ chèn ép Lý Hàn, trong nội tâm cười thầm:

- Rõ ràng dám đắc tội sư phụ ta, thực không biết sống chết, cho dù phong chủ ở chỗ này cũng không dám hung hăng càn quấy như thế!

- Ách... Vị trưởng lão này là?

Lý Hàn chần chờ hỏi một câu.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Liễu Đông liền đen lại, lúc này quát Lý Hàn.

- Ta là đại sư huynh của ngươi, Liễu Đông.

- Úc, thì ra là sư huynh, không phải trưởng lão, vậy ngươi còn không cút qua một bên đi, vừa rồi sư phụ của ngươi không phải nói chúng ta là vãn bối không được phép nói chuyện ở đây sao?

Lý Hàn khinh thường đáp trả.

- Ngươi...

Liễu Đông bị Lý Hàn nói tức giận sắc mặt tái nhợt.

- Liễu Đông lùi lại cho ta!

Mộ Dung Bạch lạnh lùng nói, nhìn qua Lăng Tiếu quát:

- Miệng lưỡi bén nhọn, sau khi trở về ta nhất định trục xuất ngươi ra khỏi Dược Phong!

- Đủ rồi, chuyện Dược Phong các ngươi muốn nhao nhao thì qua chỗ khác đi, đừng làm trò cười ở đây.

Lữ trưởng lão uy nghiêm quát.

Mộ Dung Bạch cùng Liễu Đông đều không nói chuyện, chỉ nhìn Lý Hàn, tràn ngập lửa giận.

Tiểu tử này quá hư không tưởng nổi, rõ ràng dám ở trước mặt trưởng lão, chấp sự, đệ tử chống đối bọn họ, sau khi trở về nhất định sẽ không cho hắn sống khá giả.

Lý Hàn khinh thường nhìn qua hai người này, lúc này nhìn qua Lực trưởng lão khom người nói:

- Lữ trưởng lão, ta có biện pháp chữa trị hỏa độc của sư huynh này.

Lời này vừa ra tất cả mọi người nhìn qua Lý Hàn với vẻ nhạo báng.

Chỉ có một bóng dáng xinh đẹp nhíu mày một cái, trong đôi mắt đẹp băng lãnh tràn lóe lên vẻ hiếu kỳ.

- Nói mạnh miệng không sợ gió cắt đầu lưỡi.

Liễu Đông ở một bên khinh thường một câu.

Hiện trường vốn đang yên tĩnh, huống hồ ở đây là cao thủ, Liễu Đông nói ra lời này đều lọt vào trong tai của mọi người, đại bộ phận người ở đây đều đồng ý với cách nói của hắn.

Vừa rồi Mộ Dung Bạch đã nói rõ ràng, trừ phi là cường giả Linh Sơn Cảnh hao tổn chân nguyên giúp Quý Viêm Chiếu khu trừ hỏa độc, hoặc là có Ngũ phẩm Băng Phách đan mới có thể cứu Quý Viêm Chiếu.

Thế nhưng mà Lý Hàn bây giờ lại nói có thể cứu Quý Viêm Chiếu, đây chẳng phải bác bỏ phán đoán của Mộ Dung Bạch hay sao?

Đầu tiên người sáng suốt nhìn qua đã biết Lăng Tiếu chỉ là một tên Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên, cách cường giả Linh Sơn Cảnh một trời một đất, điều kiện thứ nhất đã là không thể nào thỏa mãn; chẳng lẽ trên người Lý Hàn có ngũ phẩm đan dược.

Đây quả thực là chuyện hoang đường viễn vông, ngũ phẩm Luyện dược sư ở ngoại vực chỉ đếm được một bàn tay, những người này đều là đại nhân vật của các tông môn, mà luyện dược sư cao nhất của Tử Thiên Tông chính là sư phó của Lăng Tiếu Chu Đại Quân, cũng là ngũ phẩm Linh Dược sư nhưng mọi người không tin Chu Đại Quân lại tốn thời gian đi luyện Băng Hàn Đan ngũ phẩm nên điều khiện thứ hai cũng không thể thỏa mãn.

Thế nhưng mà bọn họ đang nghi hoặc vì sao Lý Hàn to gan như vậy, dám ở trước mặt trưởng lão khoe khoang khoác lác? Chẳng lẽ hắn không sợ tội coi thường trưởng lão hay sao?

Lữ trưởng lão thì nhíu mày, buồn bả nói:

- Tiểu tử, tuy ngươi có hảo tâm, nhưng mà có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm, có biết không? Tốt rồi, ở đây không có chuyện của ngươi, lui ra đi.

- Trưởng lão, hắn chỉ còn sống một ngày, vì sao ngươi không cho ta thử một lần chứ, có lẽ... Có lẽ hắn thực sự sống không chừng?

Lý Hàn nhìn qua lão giả trước mặt, bỏ qua Mộ Dung Bạch.

Mộ Dung Bạch trước giờ không vừa mắt với mình, Lý Hàn cảm giác mình không cần phải kính trọng tên này.

Lữ trưởng lão trầm mặc một chút, muốn nói chuyện thì Mạc Ái Liên bị giam cầm kêu to lên:

- Van cầu ngươi... Van cầu ngươi... Chỉ cần ngươi có thể cứu sư huynh, ta làm gì cũng được!

- Lý Hàn, ngươi náo đủ chưa, thật cho rằng ta không trị ngươi được sao?

Mộ Dung Bạch tức giận tới cực điểm, nhìn qua Lý Hàn hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân áp qua Lý Hàn.

Mộ Dung Bạch chính là cao thủ Linh Thiên Cảnh lục trọng thiên, một thân thực lực không phải Linh Thiên Cảnh bình thường có thể so sánh được.

Tuy rằng Lý Hàn đã là Linh Thiên Cảnh cộng thêm có chỗ dựa tinh thần lực cường đại, nhưng đột nhiên bị khí thế của Mộ Dung Bạch đè xuống cũng không dễ chịu, ngực cảm thấy như bị tảng đá đè.

- Cho rằng ta dễ khi dễ sao?

Lý Hàn cũng tức giận rồi.

Vốn chỉ định nói vài câu, hiện tại Mộ Dung Bạch dùng khí thế áp hắn, nếu không phải hắn có năng lực, chỉ sợ đúng là bị khí thế này chấn thổ huyết.

Thời điểm Lý Hàn muốn phản công thì một giọng nói tràn đầy tức giận vang lên.

- Mộ Dung Bạch, ta vừa đi một lát mà ngươi đã ức hiếp đệ tử của ta rồi.

Ngay sau đó một đạo kính kình vô hình đẩy khí thế của Mộ Dung Bạch ra, Lý Hàn mới buông lỏng một hơi.

Người hóa giải cho Lý Hàn đương nhiên là Lý Hồng Ngọc đang sóng vai cùng với Trầm Tâm Kỳ đi đến. Mộ Dung Bạch thấy Lý Hồng Ngọc đi đến thì trong lòng có chút lo sợ nhưng thấy nhiều người nhìn chằm chằm vào mình nên hắn liền ngẩng cao ngực, trầm giọng nói:

- Lý trưởng lão, ngươi tốt nhất nên quản đệ tử của mình đi, đừng để cho hắn đi gây chuyện.

Lý Hồng Ngọc không thèm để ý đến lời nói của Mộ Dung Bạch mà đi đến gần Lý Hàn rồi nói:

- Lý Hàn, có chuyện gì vậy?

Thấy Lý Hồng Ngọc không thèm đếm xỉa đến lời nói của hắn khiến hắn vô cùng tức giận nhưng hắn không dám làm ra hành động nào cả vì xét về thực lực hay địa vị thì hắn đều thua xa Lý Hồng Ngọc. Lý Hàn nghe sư nương nói vậy liền kể lại hết mọi chuyện cho nàng nghe, hắn không thêm hay bớt một chi tiết nào.

Lý Hồng Ngọc vừa nghe Lý Hàn kể chuyện vừa dùng mắt quan sát xung quang, sau khi Lý Hàn kể xong thì nàng liền nói:

- Nếu ngươi có cách để cứu Quý Viêm Chiếu thì hãy cứ làm, ta ủng hộ ngươi.

Nói rồi nàng quay qua nhìn Mộ Dung Bạch trầm giọng nói:

- Mộ Dung Bạch, đệ tử của ta chưa đến lượt lượt ngươi khoa tay mua chân chỉ trỏ, nếu hắn làm sai thì do sư nương là ta xử lý, không cần ngươi quan tâm.

Mộ Dung Bạch nghe vậy liền hừ lạnh, nói:

- Nếu Lý trưởng lão đã nói vậy thì, cho hắn thử một lần đi. Nếu như ngươi không trị được thì cút trở về Dược Phong đi, sau đó quay về tìm sư phụ của ngươi nói rõ ràng.

Câu đầu là hắn nói với Lý Hồng Ngọc, còn câu sau thì hắn dành cho Lý Hàn.

Liễu Đông bên cạnh vui vẻ khi người gặp họa.

Trầm Tâm Kỳ lúc này đi tới, vỗ vai Lý Hàn nói:

- Lý Hàn, chớ miễn cưỡng!

- Yên tâm đi Trầm trưởng lão, tâm lý của ta nắm chắc!

Lý Hàn cảm kích nhìn qua Trầm Tâm Kỳ, sau đó hắn nhìn qua Mộ Dung Bạch quát to:

- Yên tâm đi hảo sư thúc, nếu ta không trụ hết cho hắn thì ta tự trục xuất khỏi Dược Phong.

Ta tự trục xuất khỏi Dược Phong!

Lời này vừa vang lên, làm cho tất cả mọi người nghe được rành mạch.

- Tiểu tử này đúng là quá cứng rồi, chẳng lẽ hắn thực sự có thủ đoạn gì sao?.

- Ai biết được, có lẽ hắn sớm không muốn ở trong Dược Phong.

- Không thể nào đâu, hắn còn trẻ như vậy, tương lai bị hủy sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio