Phong Lưu Thánh Vương

chương 250: dụ sát!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mảnh ao đầm này cũng không phải rất lớn, bọn họ một lần nữa khởi hành, chỉ là hai ngày thời gian liền rời khỏi nơi này, tiến nhập một dãy núi mênh mông. Bất quá cái di tích này cả ngày lẫn đêm, căn bản không có bất kỳ thực vật nào có thể sống lâu, đây chính là một mảnh núi đá trụi lủi, vô cùng hoang vu.

Lý Hàn không khỏi cảm khái nói:

- Đây tột cùng là dạng Thần lực gì mới có thể mở ra thế giới thiên ngoại như vậy!

- Đây không phải thế giới thiên ngoại, mà chỉ là một phương tiểu thế giới mà thôi, tương đương với không gian pháp khí cao cấp!

Nguyễn Bảo Ánh thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều vì nàng là con cháu của Linh Thần Cảnh nên những thứ dạng như vậy thì nàng đã thấy nhiều.

- Nhà các ngươi cũng có tiểu thế giới như vậy sao?

- Đó là đương nhiên, gia gia của ta là Linh Thần Cảnh mà nên tạo ra thứ này vô cùng dễ dàng.

Lý Hàn nghe vậy thì gật đầu, với thực lực của một Linh Thần Cảnh thì tạo ra một tiểu thế giới như thế này sẽ vô cùng dễ dàng như lật bàn tay vậy.

Nhìn khung cảnh trước mặt một hồi, Lý Hàn liền cùng Nguyễn Bảo Ánh tiến tới phía trước.

Tòa núi non này trùng điệp vô cùng, mà hiển nhiên cũng là khu vực nhiều linh thú nhất, vài ngày trôi qua, hai người vẫn như hình với bóng, hạ sát không ít linh thú, không tới ba ngày thời gian liền chém giết hơn bốn mười đầu linh thú Linh Thiên Cảnh, thu hoạch coi như không tệ.

Thời điểm hai người đi ra một cái sơn cốc, vừa vặn gặp được một thanh niên nam tử từ đàng xa xẹt qua, người nọ ở trên người Lý Hàn nhìn thoáng qua, đột nhiên ngừng lại chắp tay nói:

- Tại hạ Tống Ngọc Thư, hai vị xưng hô như thế nào?

- Lý Hàn!

Lý Hàn cũng đồng dạng ôm quyền nói, còn Nguyễn Bảo Ánh thì không thèm đáp vì với thân phận của nàng, không cần phải hạ mình làm quen với Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư thấy Nguyễn Bảo Ánh không thèm đáp lời mình thì trong mắt lóe lên một tia tức giận vì nàng chỉ là một Linh Hải Cảnh còn hắn là Linh Thiên Cảnh nhưng tia tức giận đó nhanh chóng được che dấu, hắn lập tức hướng tới Lý Hàn mà nói:

- Lý huynh, ở chỗ sâu trong sơn cốc này có một đầu linh thú Linh Thiên Đại thừa cảnh, đơn đả độc đấu chúng ta không là đối thủ, có hứng thú liên thủ đánh chết hay không, về phần ai có thể cướp được một kích cuối cùng, vậy thì tất cả bằng thủ đoạn!

Sở dĩ Tống Ngọc Thư mời Lý Hàn bởi vì lúc này đang biệu hiện ra ngoài là Linh Thiên Cảnh nhị trọng thiên, hiện tại đây chính là địa phương cá lớn nuốt cá bé, nếu hắn còn cho thấy tu vi Tụ Linh, Linh Hải Cảnh, chẳng khác gì là từ tìm phiền toái, hấp dẫn người khác đến công kích hắn.

Tống Ngọc Thư này là Linh Thiên Cảnh nhị trọng thiên, hắn cư nhiên có thể nhìn ra thực lực của Lý Hàn.

Lý Hàn nghe vậy thì một ý niệm liền xẹt ngang qua đầu, hắn nói:

- Bằng hai người chúng ta, chỉ sợ còn không phải đối thủ của đầu linh thú kia!

- Lý huynh không cần phải lo lắng, chúng ta đã có bảy người, tuy đều là Linh Thiên tiểu Thừa Cảnh, nhưng tăng thêm linh khí gia trì, liên thủ nắm bắt một đầu linh thú Linh Thiên Đại thừa cảnh cũng có thể!

Tống Ngọc Thư vội vàng nói ra.

- Vậy liền tiến đến thử một chút!

Lý Hàn gật đầu.

Tống Ngọc Thư lập tức mừng rỡ nói:

- Hai vị tạm thời đi theo ta!

Nguyễn Bảo Ánh đi đến cùng Lý Hàn sóng vai mà đi, thấp giọng nói:

- Chú ý của bọn họ là muốn cướp giết!

Lý Hàn không khỏi cười nói:

- Nếu là như vậy, vậy thì nhìn đến tột cùng là ai cướp giật ai!

- Nguyên bản ngươi cũng đủ xấu xa!

Bởi vì Nguyễn Bảo Ánh chỉ có tu vi Linh Hải Cảnh, Lý Hàn cùng Tống Ngọc Thư đều không có phát huy ra tốc độ nhanh nhất, nhưng hơn bốn mươi trượng trong sơn đạo đối với ba người mà nói đều không có ý nghĩa, bọn họ rất nhanh đi tới trong một sơn cốc.

Sưu sưu sưu…

Sáu bóng người đột nhiên bay vút mà ra, tuổi lớn nhất nhìn về phía trên đã có hơn bốn mươi tuổi, tu vi đều ở Linh Thiên Cảnh, mạnh nhất thì đạt đến Linh Thiên Cảnh tứ trọng thiên, chính là người nhìn về phía trên lớn tuổi nhất.

Mặc dù Tống Ngọc Thư không có nói dối ở nhân số, nhưng ở trên thực lực cụ thể lại không có nói thật. Linh Thiên Cảnh tứ trọng thiên là bước vào Trung Thừa Cảnh, chiến lực cùng Tiểu Thừa Cảnh không thể so sánh nổi!

- Vẫn là Tống lão đệ lợi hại, mới như đi liền mang về đến hai con dê béo!

Một thanh niên cười ha ha.

- Sách sách sách, còn có một nữ tử ngực to, vừa vặn chúng ta còn phải ở chỗ này nghỉ ngơi hơn một tháng, nàng này có thể cho chúng ta giết thời gian, trước khi rời đi lại giết!

Bảy người này đều cười dâm đãng lên.

Lý Hàn hừ lạnh một tiếng nói:

- Tống huynh, cái này cùng ngươi nói có chút không giống a!

- Kỳ thật ta cũng không có lừa các ngươi, nơi này trước kia quả thật có một linh thú Linh Thiên Cảnh Đại Thừa Cảnh kia, đáng tiếc sớm bị mấy người chúng ta giết chết!

Tống Ngọc Thư còn ở đằng kia làm ra vẻ:

- Lý huynh, cái này gọi là ngươi học cái ngoan, ngàn vạn lần không nên đơn giản tin tưởng người khác, đương nhiên, ngươi cũng chỉ có ở kiếp sau mới có thể làm được!

- Giết!

Bảy người này đồng thời bay vọt ra, săn bắt linh giả, chẳng những có thể đạt được chiến tích săn bắt linh thú lấy được của bọn họ, bản thân bọn họ cũng có thể tính tiến trong chiến tích.

Cùng với hao tổn tâm cơ đi săn bắt linh thú, còn không bằng trực tiếp săn bắt võ giả, tương đối mà nói, võ giả cùng cảnh giới sẽ dễ dàng giết được nhiều hơn!

Lý Hàn cười lạnh, trên cánh tay phải mãnh liệt bốc cháy lên một đoàn lam sắc hỏa diễm, vừa xuất hiện liền mang theo uy nghiêm chí cao, phảng phất Thái Dương Thần Hỏa, tràn đầy làm cho người ta kính sợ! Không những vậy, khí tức vốn đang từ Linh Thiên nhị trọng thiên lập tức nhảy lên lục trọng thiên!

Sau đó hắn liền tấn công Tống Ngọc Thư ở gần bản thân mình nhất, một đấm mang theo Thanh Loan Hư Hỏa quất tới, Lý Hàn là lục trọng thiên nên tốc độ ra chiêu của hắn rất nhanh khiến Tông Ngọc Thư không phản ứng kịp nên lập tức bị dính một quyền của Lý Hàn. Dị hỏa lập tức oanh mở phòng ngự của Tống Ngọc Thư mà đánh lên người hắn, đem cả người hắn đánh bay ra xa khoảng bảy tám trượng. Nhưng chưa rơi xuống đã biến mất vì hắn đã bị dị hỏa của Lý Hàn đốt cháy thành tro bụi.

Nhóm người còn lại lập tức dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ khi chứng khiến Lý Hàn một quyền biến người khác thành tro bụi. Tên có thực lực cao nhất liền hét lớn:

- Tên này có dị hỏa, rút lui!

Ngay lập tức, sáu người liền quay đầu bảo chạy nhưng không biết từ lúc nào, Nguyễn Bảo Ánh đã chặn đường lùi của bọn họ.

- Chạy được sao?

Nguyễn Bảo Ánh lấy ra một mũi tên màu xanh lá cây, mang trên mặt nụ cười lạnh lẽo.

- Các ngươi không phải muốn bản cô nương ngủ cùng các ngươi ư, sao muốn đi nhanh như vậy rồi?

- Bắt lấy nàng, dùng nàng đến uy hiếp tiểu tử kia!

Một người cao gọi.

Sáu người này thoạt nhìn đã quen hợp tác, sáu người lập tức giang hai tay hướng Nguyễn Bảo Ánh bắt đi qua. Dùng Linh Thiên Cảnh đối chiến Linh Hải Cảnh, tự nhiên là chuyện tình dễ như trở bàn tay, đến lúc đó chẳng những có thể thoát khỏi khốn cảnh, nói không chừng còn có thể chuyển bại thành thắng!

Lý Hàn đương nhiên không lo lắng cho Nguyễn Bảo Ánh vì nàng đường đường là cháu gái của Linh Thần Cảnh nên dám chắc có nhiều báu vật bảo mạng trên người, nói đâu xa, ngay cả mũi tên mà nàng đang cầm trên tay, Lý Hàn dám chắc nó có uy lực khủng bố vô cùng.

- Đi!

Nguyễn Bảo Ánh thở nhẹ một tiếng, mũi tên lục sắc trong tay lập tức bắn ra.

Mũi tên phóng nhanh về phía một tên, lập tức đâm thẳng vào ngực một người, tuy người nọ đưa tay ngăn cản, nhưng căn bản không có biện pháp ngăn cản tên xuyên thấu, bị tên sinh sinh đâm thủng hai tay, trực tiếp đâm vào lồng ngực!

Một mũi tên này mang theo lực phá hoại tính hủy diệt, sau khi tên xuyên qua, người nọ lập tức ngã quỵ, một mũi tên liền bị giết chết ngay lập tức!

Nhưng mà uy lực mũi tên này còn không có biến mất, tiếp tục hướng người thứ hai vọt tới, hưu hưu hưu, uy lực mũi tên vô cùng cường đại, liên tục bắn chết ba người hiệu quả mới biến mất, trở lại trong tay Nguyễn Bảo Ánh.

Uy lực mũi tên này quá kinh khủng, đến nỗi ba người còn lại đều là sắc mặt trắng bệch.

Phía trước có dị hỏa, đằng sau lại có tồn tại có thể giết chết Linh Thiên Cảnh cao thủ ngay lập tức, cái này phải trốn đi đâu?

Trên mặt ba người mồ hôi lạnh tầng tầng nhỏ giọt, sớm biết như thế này, bọn họ như thế nào cũng sẽ không trêu chọc hai người kia, hoàn toàn là tự tìm đường chết!

Nguyễn Bảo Ánh đã ra tay liền không lưu tình chút nào, tay phải giương lên, mũi tên lục sắc lại lần nữa bắn ra, như tàn sát gà làm thịt cẩu, đem ba người còn lại chém giết! Tuy tu vi của nàng chỉ là Linh Hải Cảnh, nhưng ỷ vào của cải thâm hậu, luận chiến lực chính thức so sánh với Lý Hàn còn muốn khủng bố hơn!

Nội tình, đây chính là nội tình thế gia a!

Dùng cái này suy ra mà nói, như vậy Bùi Nghĩa Hiệp là con cháu thế gia, chiến lực chính thức hẳn là cũng không dừng lại ở biểu hiện ra ngoài đơn giản như vậy!

Ngay từ đầu chứng kiến Linh Thiên Đại Viên Mãn Cảnh Sa Mạc Địa Long liền quay đầu tứ tán, chỉ sợ cũng là bọn họ cố ý muốn ẩn dấu thực lực. Nói không chừng lại muốn mượn cái này cùng bọn họ phân ra, dù sao người này biểu hiện ra ý tứ muốn truy cầu Nguyễn Bảo Ánh, nhưng cùng bọn họ đồng hành cũng sẽ không như nguyện, hơn nữa Nguyễn Bảo Ánh lại há có thể tin tưởng thành ý của hắn, cứ việc Nguyễn đại ma nữ hiện tại tinh lực đều trêu chọc Lý Hàn thì biết.

Thế gia đệ tử, không có một người nào, không có một cái nào là đơn giản!

Hơn nữa, những người này đừng xem bên ngoài chỉ có hơn hai mươi tuổi, nhưng tuổi thật mỗi người ở bốn mươi năm mươi tuổi, thậm chí tám chín mươi tuổi cũng có thể, đặt ở nhân gian chính là hạng người lão hồ ly!

Đương nhiên, có ít người sống lại lâu cũng không cải biến được tật xấu ngang ngược càn rỡ, nhưng có chút sau khi trải qua còn trẻ hết sức lông bông, sẽ trở nên nội liễm lên! Xem ra Bùi Nghĩa Hiệp này vô cùng giao hoạt, cái này phải có kinh nghiệm nhân sinh phong phú mới có thể giảo hoạt như vậy!

- Ngốc tử, hiện tại chiến tích của bản cô nương nói không chừng đã vượt qua ngươi!

Lý Hàn gật gật đầu, sáu người này bản thân đều là tu vi Linh Thiên Cảnh, hơn nữa linh giả bị bọn họ lừa gạt giết cùng với một ít linh thú có thể săn đến, những thứ này toàn bộ tính đến trong chiến tích của Nguyễn Bảo Ánh

Cho nên nói, cùng với tân tân khổ khổ săn bắt mãnh thú, không bằng trực tiếp săn bắt võ giả dự thi, cái hiệu quả này sẽ nhanh hơn rất nhiều.

- Ta đây phải càng thêm cố gắng!

Lý Hàn không dám khinh thường, Bùi Nghĩa Hiệp làm đệ tử thế gia đều có lá bài tẩy, tuyệt không có thể bởi vì bọn họ biểu hiện tu vi ra ngoài mà xem thường bọn họ!

Bất quá ở trong di tích săn bắn, khó khăn lớn nhất cũng không phải linh thú khó giết, mà là khó tìm!

Cho dù nơi này linh thú đều là trận pháp hư ảo biến ra, nhưng không có giống bầy cừu một dạng khắp nơi đều thấy, tùy tiện có thể đánh giết. Cũng bởi vậy, có chút người thực lực mạnh chiến tích cuối cùng vẫn còn không bằng người thực lực yếu, cái này chỉ có thể là vấn đề vận khí!

Hai người ở trong núi hoang càn quét linh thú, lại là hơn mười ngày xuống, tuy rất có thu hoạch, nhưng cũng chỉ là một chút ít mãnh thú Tụ Linh, Linh Hải Cảnh. Trong lúc đó cũng có gặp nhiều linh giả khác nhau, sau khi nhìn thấy hai người, lại cơ bản không có ra tay.

Theo thời gian trận đấu chuyển dời, còn có thể sống sót cũng không phải hạng người đơn giản, hai người Lý Hàn trên mặt biểu hiện thần thái thong dong, nếu không phải giả trang, thì phải là thực lực vô cùng cường đại!

Người càng là tu vi cao thâm, thái độ làm người lại càng cẩn thận, tự nhiên không dám cầm tánh mạng của mình đi mạo hiểm. Đương nhiên cũng có không sợ chết, nhưng chỉ là gia tăng chiến tích cho Lý Hàn với Nguyễn Bảo Ánh mà thôi.

Tuy hai người sẽ không đi săn bắt linh giả khác, nhưng ai dám đem chủ ý đánh tới trên đầu bọn họ, vậy cũng chớ trách hai người không khách khí.

Bọn họ vốn là có chút ít quan hệ mập mờ không rõ, tình cảm nhàn nhạt khả năng ngay cả hai người cũng không rõ ràng lắm. Một người là luôn trêu chọc đối phương, cái khác thì đem đối phương coi là yêu nữ, ma nữ, nhưng sớm chiều ở chung, ánh mắt hai người ngẫu nhiên đụng vào nhau, đều có một loại cảm giác tê tê dại dại, trong nội tâm có điểm ngọt ngào, lại có chút khẩn trương, kỳ quái nói không nên lời.

Đến thời điểm ngày thứ bốn mươi bảy, hai người đang hành tẩu ở trong sơn mạch, đột nhiên chứng kiến phía trước có một người thất tha thất thểu chạy vội tới, lúc chứng kiến hai người Lý Hàn, lập tức lộ ra vẻ bối rối, vội vàng quay đầu bước đi, nhưng không có đi ra hai bước liền ầm ầm ngã quỵ.

- Ha ha, hiện tại lừa đảo ngay cả khổ nhục kế cũng dùng rồi?

Nguyễn Bảo Ánh bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.

Lý Hàn thì lắc đầu đi tới, người nọ xác thực bị trọng thương, khí tức trên người gần như biến mất, sinh mệnh chi hỏa sắp dập tắt!

Hắn đem xoay người người nọ lại, chỉ thấy đối phương máu me đầy mặt, căn bản thấy không rõ tướng mạo, mà ánh mắt người nọ cũng bắt đầu tan rã, lẩm bẩm nói:

- Linh thú Linh Địa Cảnh! Linh thú Linh Địa Cảnh!

Nguyễn Bảo Ánh hừ nhẹ một tiếng nói:

- Lại muốn dùng một chiêu này, đáng chết!

- Ma nữ…

- Cái gì?

- Ngươi gặp qua ai diễn trò gạt người, đem mình cũng diễn chết sao?

- Hửm?

- Hắn đã chết!

Lý Hàn thở dài nói, vì tranh đoạt vị trí trước mười cướp lấy ban thưởng, càng là vị trí tiền tam có thể nhập Hóa Long Trì, có bao nhiêu linh giả bởi vậy mà chết? Nhưng nghịch thiên chi lộ là rất tàn khốc, cơ duyên nhiều như vậy nhưng đồng thời nguy hiểm cũng vô số, phải xem có thể lấy được hay không!

Ngược lại, nếu có thể trổ hết tài năng, tiến vào Hóa Long trì mà nói, chỗ tốt đúng là không cách nào nói rõ, cho dù dùng thực lực ngũ đại quốc cũng chỉ có thể vài chục năm mới mở ra một lần, có thể biết cơ duyên này là nghịch thiên như thế nào!

Lúc này Nguyễn Bảo Ánh mới nghiêm sắc, ngược lại lộ ra vẻ hưng phấn nói:

- Ngốc tử, nếu chúng ta săn giết được một linh thú Linh Địa Cảnh mà nói, tuyệt đối có thể đỗ Trạng nguyên!

Chiến tích như vậy nếu vẫn không thể trở thành thứ nhất, thật sự là không có thiên lý!

Lý Hàn nghe vậy liên gật đầu, hắn cũng muốn thử nghiệm Nhân Vương Biến nên linh thú Địa giai là một đối thủ vô cùng thích hợp, hắn liền cùng Nguyễn Bảo Ánh hướng đến chỗ đầu Địa giai kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio