Cửa đóng che lại cuộc nói chuyện, nghe Tiền Giang cứ như vậy mà bỏ mình đi, Ngạn Tùng cũng không phản đối nữa, theo Phượng Lưu đến phòng số .
“Anh Lục, em cuối cùng biết anh vì sao ở một mình một phòng rồi” Ngô Thiên Lượng vẫn ở một bên giúp Phượng Lưu sắp xếp hành lý, vừa làm vừa nói,“Nhưng mà, anh Lục, vì sao để hắn vào đây ở.” Liếc trộm Ngạn Tùng, đối với chuyện Ngạn Tùng mắng thần tượng anh Lục của mình, Ngô Thiên Lượng vẫn rất để ý.
Phượng Lưu không quan trọng cười cười, coi Ngạn Tùng đang buồn bực trên giường là không khí, căn bản không giống biểu hiện thân mật vừa rồi, hoàn toàn không để mắt đến:“Thiên Lượng, không nên nhìn người chỉ nhìn bề ngoài. Tính tình Ngạn Tùng nóng nảy, không mưu mô, chẳng qua là bị lợi dụng. Cậu đó, còn cần học hỏi nhiều hơn.”
Nghe Phượng Lưu nói xong, Ngô Thiên Lượng bỗng nhiên không phản ứng, rầu rĩ tiếp tục xếp đồ, không nói nữa.
Phượng Lưu cảm thấy kỳ quái, đi qua xoa xoa đầu hắn, hỏi:“Làm sao?”
“Anh Lục, em có phải rất ngốc không, anh Chu, chị Quyên ở đây, anh cái gì cũng không cần nói, chuyện gì cũng không cần làm, giao cho bọn họ là được, mà em thì chỉ làm phiền anh, cái gì cũng không biết.” Càng nói, đầu Ngô Thiên Lượng càng thấp, càng nói, giọng càng nhỏ.
“Thiên Lượng, cậu còn nhỏ,” Phượng Lưu cũng bị chọc cười,“Lúc trước, chuyện của cậu đều có người giúp cậu lo liệu ổn thoả. Cậu là thiết kế giới thời trang tôn quý, cậu làm gì cũng không ai phản đối. Có điều, nếu không học cách ứng xử sau này sẽ chịu thiệt. Nhưng cậu cũng đừng buồn, trải qua nhiều, tiểu Thiên Lượng cũng sẽ biết nhiều ” Phượng Lưu gõ gõ đầu Ngô Thiên Lượng, ngăn cản cậu tự ái trách mình.
“ Anh Lục, em biết, em sẽ cố gắng học tập, sẽ không gây thêm phiền phức cho anh!” Bé Ngô nhiệt huyết trở lại, kiên định gật đầu, quyết định sau này cố gắng gấp bội.
Phượng Lưu gật đầu, để bé Ngô vô cùng nhiệt tình tiếp tục sắp xếp lại, còn mình thì chạy vào phòng tắm tắm rửa.
“Lời đồn và sự thật về các cậu không giống nhau” Căn phòng im lặng, đây là câu đầu tiên Ngạn Tùng nói từ khi vào phòng.
“Tất nhiên rồi, những gì báo chí nói đều là không thể tin ” Ngô Thiên Lượng liếc trắng Ngạn Tùng, lau mồ hôi, lãnh ngạo ngẩng lên gương mặt trẻ em, hoàn toàn không có nhu thuận như ở trước mặt Phượng Lưu.
Lúc này, mới làm Ngạn Tùng cảm thấy được, người hầu nhỏ mới hai mươi tuổi này là nhà thiết kế trang phục nổi tiếng quốc tế. Có điều, vì sao Ngạn Tùng cảm thấy, giờ phút này Ngô Thiên Lượng lại đáng yêu như thế chứ.
Phượng Lưu cảm thấy không nên vì giận mà đến nơi này trải niệm. Tuy nói non xanh nước biếc phù hợp để giảm đi buồn bực, nhưng thật quá nhàm chán. Bây giờ chỉ là mọi người ăn ý hợp tác, trừ đọc kịch bản nói lời kịch, thì hoàn toàn không có chuyện cần làm. Cả ngày không có việc gì, sắp buồn đến sinh bệnh, Phượng Lưu kéo gối đầu qua chà đạp một lúc. Đều tại lãnh lệ không tốt, nhất định phải chọc mình giận. Chuyện đáng ăn mừng là, một mặt ngây thơ như thế của Phượng Lưu không ai thấy được. Ngạn Tùng tên nhóc kia không biết sao gần đây thích quấn Thiên Lượng. Hôm nay, Thiên Lượng lại bị mượn đi nói lời kịch. Cho nên, nhàn rỗi nhàm chán lăn lộn trên giường, hoàn toàn là vì người nào đó lười.
“Lục đại gia, đi ra ăn cơm.” Ngạn Tùng vào cửa đã bắt đầu gào to.
Ngô Thiên Lượng cuống quít che miệng của hắn, làm dấu im lặng. Đến khi Ngạn Tùng gật đầu tỏ vẻ chấp nhận, mới buông tay ra, tay chân rón rén đẩy toa ăn đến trước bàn cơm bắt đầu ra ngoài dọn cơm.
Ngạn Tùng đầy mặt mất hứng ngồi vào bên cạnh:“Cậu không phải nhà thiết kế trang phục à, vì sao còn phải phụ trách chăm sóc hắn.” Đến khi nhận được cái nhìn chằm chằm của Ngô Thiên Lượng, Ngạn Tùng tuy bất mãn, vẫn hạ giọng nhỏ lại.
“Đoàn chúng ta không có trợ lý. Trước kia đều do anh Chu và chị Quyên chăm sóc anh Lục. Lần này bọn họ bận chuyện, đương nhiên tôi phải tới chăm sóc anh Lục.” Ngô Thiên Lượng rất tự hào, cảm thấy đây là một chuyện rất vĩ đại. Có thể chăm sóc anh Lục thần tượng của mình, ngẫm lại đã hạnh phúc, mình cũng có thể giúp đỡ được.
“Ê ê, vậy cũng không cần tự mình đưa đồ ăn đến phòng chứ. Cậu ta cũng không phải làm không được.” Ngạn Tùng thật không rõ tên ác ma kia có gì tốt, có thể làm Thiên Lượng sùng bái như thế. Được rồi, mình thừa nhận Phượng Lưu rất có mị lực.
Ngô Thiên Lượng chuẩn bị tốt mọi thứ, lại giúp Phượng Lưu bới cơm:“ Anh Lục rất kén ăn. Mấy món này đều là lãnh tổng sai người đưa tới, tôi sẽ không nấu cơm.”
“Thiên Lượng,” Ngạn Tùng có chút khó mở miệng,“Phượng Lưu không phải bị lãnh tổng bao dưỡng thật chứ”
“Sao có thể, anh Lục……” Ngô Thiên Lượng nghe được nóng nảy, ánh mắt hồng hồng, muốn nhào lên đại chiến ba trăm hiệp với Ngạn Tùng.
Phượng Lưu ở một bên lắng nghe nãy giờ giữ chặt Ngô Thiên Lượng, ngồi xuống cầm đũa ăn mấy miếng đồ ăn, nhớ tới những lời vừa nghe, lại khó chịu. Ngươi nói Lãnh Lệ có phải thích bị hành hạ không hả. Mình thiếu chút nữa lấy mạng của hắn, tên kia vậy mà còn quan tâm mình ăn ngon không. Người khó chịu, nhìn thấy người khác vui vẻ lại càng khó chịu. Vì thế……, Phượng Lưu nhanh chóng tiếp tục ưu nhã lấp đầy bụng. Trong lúc ăn, một câu cũng chưa nói. Chỉ đến khi ăn no xong, mặt không chút thay đổi nói câu “Tôi chính là bị bao dưỡng. Hơn nữa không biết xấu hổ ôm đùi cầu bị thượng.” Sau đó, xoay người trở về nằm trên giường bất động.
Ngô Thiên Lượng hung hăng nhéo thắt lưng Ngạn Tùng một cái, muốn khuyên nhủ Phượng Lưu. Có điều Phượng Lưu vẫn không nói lời nào. Ngô Thiên Lượng chỉ có thể lại đi ra don bàn, mặc kệ Ngạn Tùng tự nói chuyện một mình, còn mình thì không để ý tới hắn.
Nơi này cách âm cũng không tốt lắm, Phượng Lưu nằm trên giường cũng có thể tưởng tượng những gì xảy ra bên ngoài. Ngạn Tùng nhất định gấp đến độ xoay quanh. Quả nhiên, nhìn thấy người khác đau khổ, niềm vui không mời tự đến, bản thân bây giờ thích nhiều.
Cuối cùng một ngày thanh nhàn trôi qua, có người vui vẻ cũng có người buồn bã. Ngày mai sẽ phải bắt đầu bận rộn lu bù đây.