Đường Tiểu Đông cười tủm tỉm nói:
- Ta biết nhà gia hỏa đó ở đâu, đường x, số w, đường x chỉ có ba bốn nhà, rất dễ tìm.
- Đường x, số w?
Có người vui vẻ nói:
- Tốt rồi, ta nhớ kỹ, chờ sau này sẽ tìm đến nhà nó tính sổ sách.
- Các ngươi, có ai ở gần khu x không? Có biết tên người đang ở phòng w không?
- Ta biết!
Một giọng nữ tính trong trẻo êm tai đột nhiên vang lên.
Thư viện có mm xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.
Oh, hai cái mm nhìn thật ngon, vóc người nhất lưu, bộ ngực không to lắm, dù sao thân thể người ta vẫn còn đang phát dục mà.
Vô số ánh mắt mê đắm tham lam càn quét trên người hai thiếu nữ thanh thuần đáng yêu, có người còn chảy ra cả nước bọt.
Vẻ mặt Đường Tiểu Đông cười khổ, dĩ nhiên Lý Đằng Giao và Đường Điềm đều chạy đến thư viện, y theo tính tình của hai nàng, đám người này chắc chắn gặp chuyện không may, cứ nhìn dáng tươi cười sáng lạn ngây thơ khả ái kia của Đường Điềm là biết rằng nàng chuẩn bị muốn ra tay đánh người rồi.
Hai tay tiểu ny tử chắp sau lưng, ưỡn lên bộ ngực còn không phát dục hoàn toàn, cười hi hi nói:
- Không phải các ngươi muốn nghe đường x, số w là ai ở sao?
- Đúng đúng, tiểu thư biết sao?
Có người nhớ tới việc chính, vội vã gật đầu truy hỏi.
Còn có người háo sắc tiến lên thở dài:
- Xin hỏi danh tính của tiểu thư? Tiểu sinh tên Chu Đại Điếu, tự… Chu Đại Điế
Đường Tiểu Đông thiếu chút nữa không ngã ngửa tại chỗ.
Kháo, cái tên này quá mức trâu bò!
Lý Đằng Giao cười hì hì chỉ vào cái mũi của mình nói:
- Nhà của ta vừa vặn ở đường x, số w, các ngươi sẽ không tìm ta hỏi tội đi?
Vừa rồi quần ẩu, hai tiểu ny tử không kịp đi qua, nếu ở đây thì càng náo nhiệt rồi.
- Đúng đúng đúng, không biết tối nay tiểu thư có thể cùng ngắm trăng với tiểu sinh, gió mát trăng thanh, chim hót hoa thơm, quá tuyệt vời, rất lãng… Ai...
Một công tử ca sắc lớn bằng trời dám đi lến kéo kéo cánh tay nhỏ bé trắng nõn của Lý Đằng Giao, trên người mặc áo rét dầy bịch giống như chăn bông mùa đông.
Ba!
Tiếng bàn tay tát vào thịt thanh thúy vang lên, công tử ca sắc lớn bằng trời che mặt kêu thảm thiết.
- Đàn bà thối tha, dám đánh bản thiếu gia?
Công tử ca thẹn quá thành giận nghiến răng nghiến lợi, vung lên nắm tay, liên tiếp chịu nhục, đã khiến cho hắn mất đi lý trí, thét lên thư đồng vừa nhanh nhẹn trốn mất chạy đến bên người.
Thư đồng cũng không ngốc, bằng không vừa rồi đã bị quan binh mang đi rồi. Đọc Truyện Online Tại
Hai tiểu thư thanh thần động lòng người trước mắt, đơn giản áo khoác da cừu trên người đã giá trị trên trăm lạng vàng, không phải kẻ nhà có tiền đơn giản tùy tiện liền có thể mua được, căn bản không thể đắc tội nổi, huống hồ trên cái eo thon thả dịu dàng của đối phương vẫn còn đang đeo một thanh trường kiếm.
Đầu năm nay, đeo bội kiếm là một loại trang trí đã thành phong trào, cũng là tượng trưng cho thân phận của người đó, tuy rằng chỉ là trang sức, nhưng cũng đủ lấy đi tính mệnh của con người, một thư đồng như hắn cứ đi tới, chẳng phải là muốn chết sao?
Vừa chần chờ một lát, chỉ sợ chủ nhân sẽ gặp tai ương.
Lý Đằng Giao đối với ánh mắt mê đắm của hắn vốn đã không vui, lúc này nhìn hắn tiếp tục nghiến răng nghiến lợi thét ra lệnh động thủ, trong lòng càng bực tức, hai vai nhoáng lên, đi tới trước mặt đối phương, bàn tay nhỏ bé trắng noãn liên tiếp vung qua vung lại mấy lần, khiến cho vị công tử ca kia gào thét thảm thiết, mặt xưng phù như đầu lợn.
Bên kia, Đường Điềm vốn có tiếng yêu thích gây sự, len lén liếc nhìn biểu ca, thấy hắn chỉ ôm hai tay trước ngực đứng ở một bên, bộ lên vẻ xem náo nhiệt, lại thấy Đằng Giao tỷ tỷ ra tay đánh người, bàn tay nhỏ bé đã sớm ngứa ngáy, vừa lúc có móng vuốt
một vị công tử ca không biết sống chết đưa tới đụng chạm đến tay nàng.
Cổ tay vừa lật, ngón tay trắng nõn như hành biến thành cương trảo, chế trụ cổ tay công tử ca, thoáng dùng một ít lực, công tử ca đã kêu thảm như lợn bị chọc tiết, âm thanh cực lớn, để màng tai người ta rung động muốn rách.
- Ầm ĩ chết mất!
Đường Điềm đá ra một cước, khiến cho công tử ca đang kêu thảm không ngớt lăn lộn ra ngoài.
Những công tử ca nổi tiếng là chơi bời lêu lổng, sống phóng túng này, thường ngày vốn là kéo bè kết phái, vừa thấy bạn tốt bị đánh, tức giận liền xông lên não, lập tức thét lên ra lệnh đồng tử xuất thủ đánh người, nhưng thư đồng bị quan binh mang đi rồi, dĩ nhiên nóng nảy đến mức tự thân ra tay.
Thường ngày chỉ có bọn họ ỷ thế hiếp người, hôm nay bị một kẻ thư đồng đánh đấm, mất hết thể mặt mũi, lại bị hai tiểu cô nương nũng nịu ăn hiếp, sau này không cần tiếp tục lăn lộn ở Trường An rồi.
Đánh hội đồng?
Hai tiểu ny tử yêu thích gây sự xác thực rất vui vẻ.
Hai bên đều quát lên một tiếng, giống như hai con cọp cái nhào vào trong đàn dê, quyền đấm cước đá, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng hô hét, đám người kia lại một lần nữa bị đánh cho trời đất quay cuồng.
Lại có người gây sự đánh nhau?
Giám sát sử địa nhân vỗ vỗ đầu lớn thống khổ rên rỉ.
Lần này đau đầu rồi, làm giải thích cho tướng gia nghe đây, lại có người chết tiệt nào gây sự?
Xem ra ngày hôm nay xui xẻo rồi.
Giám sát ngự sử đại nhân đầu lớn như đấu bất chấp để ý thủ hạ đứng ngoài cửa bẩm báo, dẫn người vội vàng chạy tới hiện trường vụ việc.
Một vị quan quân đang nói chuyện cùng Tần Thiên Bảo nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì?
Tên binh sĩ kia vội trả lời:
- Bẩm báo đại nhân, thiên kim tiểu thư Đằng Giao của hữu tướng đại nhân…
Tên quan quân kia sợ run cả người, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, toàn thân đổinh sĩ báo lại nói trong đám người gây rối có hai nữ nhân trẻ tuổi, kia chẳng phải là nói thiên kim tiểu thư của tướng gia bị người ta đánh?
Toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, vị quan quân đó tay chân như nhữ ra bất chấp để ý tới Tần Thiên Bảo, vội vã chạy ra ngoài cửa.
Tần Thiên Bảo nhìn bốn phía, nghênh ngang đi ra ngoài, đám binh sĩ này mở một con mắt nhắm một con mắt, cho là không thấy gì, chỉ chăm chú trông coi những thư đồng vừa bắt được, nhìn không vừa mắt thì quyền đấm cước đá là còn khách khí dịu dàng, nặng hơn nữa thì dùng vũ khí đánh, xương cốt không ngừng truyền đến đau đớn khiến cho bọn hắn kêu gào không ngớt.
Chạy tới hiện trường gây rối, thấy hai con cọp mẹ như gió thu cuốn hết lá vàng, để đám bạn thân của công tử thư đồng kia đánh cho tàn hoa dập liễu, không chút nào thua kém so với Tần Thiên Bảo vừa rồi.