Từ sau chuyến đi tái ngoại của Vương Ngạo Phong, biểu hiện của Vương Khiếu Vân rất không tồi, khiến hắn vô cùng thỏa mãn.
Kỳ thực, không phải Vương Khiếu Vân không có năng lực, chỉ là năng lực của hắn đều bị Vương Ngạo Phong lấn át. Hơn nữa, bởi vì Vương Nguyên Bảo sủng ái Vương Ngạo Phong hơn, mới khiến Vương Khiếu Vân nản lòng phóng đãng.
Lão không muốn thấy hai huynh đệ bọn họ đấu đến ngươi sống ta chết, nhưng lại muốn cho Vương Khiếu Vân một cơ hội thể hiện. Cho nên, khi Vương gia tổ chức hai đội bóng, trong lòng lão nửa vui nửa lo.
Giải đấu túc cầu rốt cục cũng được mở màn. Phía triều đình đã ngày đêm đẩy nhanh tốc độ xây dựng ba sân thi đấu với tường vây rất cao, khiến người ngoài muốn xem đều cần
phải mua vé vào sân mới có thể xem được.
Những việc mới mẻ, luôn luôn rất dễ hấp dẫn lòng hiếu kỳ của mọi người.
Tổng cộng có chín mươi hai đội bóng báo danh dự thi, chia làm chín tổ luân phiên thi đấu. Mỗi tổ lại chọn ra ba đội lọt vào vòng thi đấu tiếp theo.
Trên sân thi đấu, các cầu thủ tấn công vô cùng kịch liệt, đủ loại công phu trên đùi, khiến kẻ khác hoa cả mắt, dẫn tới từng trận âm thanh ủng hộ.
Cái gì "Đạn đặng thối", "Mê tung cước", "Thiểm điện cước đan phi", "Song phi", "Liên hoàn cước", "Uyên ương đoạt mệnh cước… liên tiếp xuất hiện. Các cầu thủ phòng ngự thì thi triển "Kim chung tráo", "Thiết bố sam", "Sư tử hống", "Thiết đầu công", các loại "Phách không chưởng" của thủ môn cũng được biểu diễn vô cùng đặc sắc.
Khinh công càng được các cầu thủ trên sân coi trọng. Hai chân mang theo trái bóng bay qua bay lại, náo loạn đầy trời vô cùng đẹp mắt.
Đây quả thực giống như một hồi đại hội luận võ của võ lâm, ngàn năm khó gặp. Khán giả đều nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, cổ vũ các cầu thủ nỗ lực tấn công.
Các cổ động viên của đội nhà thậm chí còn đội mũ đồng màu, gióng trống khua chiêng, vung vẩy cờ xí, hò hét trợ uy.
Phản ứng của khán giả đối với giải túc cầu quả thực là tốt ngoài dự kiến của mọi người, khiến đám người Lý Lâm Phủ cười không khép miệng lại nổi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Trường An cục còn chưa lên mặt bàn, bởi vì mới là vòng thi đấu đầu tiên, không thể thăm dò được thực lực của các đội. Đại cục mơ hồ như vậy, quả thực chưa thích hợp cho việc bắt đầu đặt cược.
Chỉ cần mỗi năm đều có giải thi đấu túc cầu, bạc trắng khẳng định là cuồn cuộn mà đến, tới lúc đó tiền còn lo không kiếm đủ sao, cần gì phải cấp bách nhất thời.
Nhờ có giải thi đấu túc cầu này, các cao thủ giang hồ có công phu trên chân đều rất nhanh nổi tiếng, gần như có khả năng mang tới vinh quang cho gia tộc mình.
Những người khổ luyện các loại công phu ngoại môn như "Kim chung tráo", "Thiết bố sam" cực kỳ ít. Vì muốn bảo vệ thân thể, tuyệt đại đa số cao thủ võ lâm đều khinh thường luyện tập loại công phu này, cho nên, ở thời điểm hiện tại, bọn họ càng
được trọng dụng. Giá thuê những người có ngạnh công ngoại môn càng cao đến mức dọa người.
Có tiền đạo có lực công kích cao cường, còn phải có hậu vệ phòng thủ lợi hại. Dù sao đối với những đại gia tộc này, tiền bạc không phải vấn đề quá lớn, vẫn có thể trang trải được.
Tuy rằng có thể dùng công phu để đá, nhưng các trận thi đấu cũng không xuất hiện tràng diện quá kịch liệt, bởi vì còn có trọng tài theo dõi, so với Bao công còn nghiêm khắc hơn. Nếu có động tác quá khích, liền lập tức ăn thẻ vàng, mạnh mẽ hơn nữa có thể nhận thẻ đỏ mà rời khỏi sân.
Đội bóng của Hữu tướng đại nhân có một trung vệ có động tác quá khích liền lập tức bị đuổi khỏi sân. Trọng tài công chính nghiêm minh như vậy không chỉ nhận được tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, mà cũng khiến các đội bóng khác thêm an tâgay cả đội bóng của Hữu tướng đại nhân cũng dám phạt, cho thấy trọng tài chấp pháp nghiêm khắc, lục thân không nhận, càng cho thấy giải thi đấu rất công bằng. Chỉ cần có thực lực, ai cũng đều có cơ hội thủ thắng.
Tuy rằng đội bóng của Lý Lâm Phủ thiếu một người, biến thành mười đấu mười một, nhưng mỗi cầu thủ trong đội của hắn đều là cao thủ nhất đẳng giang hồ, ba tiền đạo càng lợi hại, ngay cả Đường Tiểu Đông cũng phải tán thưởng không ngớt. Càng lợi hại hơn chính là hậu vệ canh giữ tuyến giữa. Lão đầu đó biểu tình âm trầm, quỷ dị, dựa vào nội công thâm hậu, bày ra một bức tường khí vô hình, khiến bóng của đối phương tới đây đều bị ngăn lại, ngay cả thủ thành cũng không có cơ hội biểu diễn.
Tỷ số -, đội bóng của Lý Lâm Phủ dễ dàng thắng trận đầu tiên.
Bởi vì có nhiều đội bóng mà chỉ có ba sân thi đấu, Đội Tinh Anh của Đường Tiểu Đông phải chờ tới lúc chạng vạng mới có thể ra sân. Mọi người đều ngồi tại địa điểm được chỉ định sẵn, xem các đội thi đấu, từ đó tìm hiểu thực lực của đối phương.
Đường Tiểu Đông vốn đang xem các đội thi đấu sau đó ghi lại tư liệu của từng đội, bỗng có một thủ hạ chen đến thì thầm vài câu, hắn vội vã rời đi.
Trong một sòng bạc bí mật ở thư phòng hậu viện, Tần Thì Phong cười cười nghe Đường Tiểu Đông nói xong, bỗng nhiên vỗ đùi nói:
- Chơi, tại sao không chơi chứ? Bảo Định Tần gia của ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu bạc thôi. Ha ha…
Hắn lập tức cười khổ:
- Hiền chất cũng biết rồi, ngũ thúc mặc dù bề ngoài rất phong quang, kỳ thực cũng chỉ là cố giữ chút thể diện mà thôi. Hiện tại nhu cầu chi tiêu rất lớn, ngũ thúc cũng vì chuyện tiền bạc mà gấp đến độ tóc đen cũng thành trắng hết rồi.
Hắn sờ sờ mái tóc vừa nói là bạc trắng kia, nhưng thực tế so với tóc của nữ nhân còn được chăm sóc kỹ lưỡng hơn gấp bội lần.
Đường Tiểu Đông cũng không muốn vạch trần, chỉ là vẻ mặt trên nên nghiêm túc nói:
- Bởi vì Tần gia rất ít lộ diện, cho nên tiểu chất mới tới tìm ngũ thúc. Người của ngài cần phải hành động thật mau lẹ, khi đắc thủ lập tức rút lui, không được lưu lại nửa điểm vật chứng có thể khiến người khác tra ra được manh mối.
Tần Thì Phong híp mắt, cười như cáo già ngàn năm thành tinh:
- Hiền chất yên tâm! Ngươi đừng quên ngũ thúc của ngươi ăn gì mà sống. Hắc hắc…
Khi Đường Tiểu Đông rời khỏi phòng bí mật, ngũ thẩm người đầy mùi nước hoa cười đến híp cả mắt lại thành một đường chỉ:
- Đường hiền chất, ai, sau này có chuyện tốt như vậy, nhớ tìm ngũ thúc, ngũ thẩm đó. Hì hì…
Tuy là ngũ thẩm, nhưng mị nhãn câu hồn như vậy lại khiến Đường Tiểu Đông cảm thấy ăn không tiêu, hàm hồ ứng đối vài câu liền vội vã chuồn thẳng.
Trên quan đạo địa giới Duẫn Châu, một đại đội bảo tiêu hộ vệ hơn hai mươi xe vận tải chậm rãi đi tới. Đại kỳ có chữ "Vương" thật lớn đón gió tung bay phấp phới.
Đây là thương đội của Vương gia giàu nhất Đại Đường, cho dù cường đạo sơn tặc cũng không dám chạm vào. Thế lực của Vương gia quá lớn, chẳng ai muốn tự tìm cái chết.