Phong Lưu

chương 383: công kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điển Mãnh tức giận hét ầm lên, chộp lấy một tên Uy khấu ném vào vách đá, tiếng kêu thê lương quanh quẩn rất lâu trên vách núi, làm toàn bộ Uy khấu còn lại sợ tới mức gần chết, liều mạng quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.

Chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy?

Trên lâu thuyền soái hạm, ba người Đường Tiểu Đông, Lý Hưng Chu và Trần Huyền Lễ đều đang mặt nhăn mày nhíu.

Hành động quân sự lần này là ẩn mật, theo lý, Uy khấu phải là không biết được.

Chẳng lẽ bọn chúng biết đồng lõa bị bắt sẽ sợ chết cung khai, sợ hãi đại quân bao vây tiễu trừ mà tập thể chạy trốn trước sao?

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng này.

Nhìn từ tro bụi còn có thời gian tử vong của tử thi treo ngoài cửa doanh địa, có thể xác định Uy khấu vào ba bốn ngày trước đã rút khỏi đảo.

Từ trên quy mô kiến trúc doanh địa phỏng đoán, cộng thêm khẩu cung của Uy khấu bị bắt, trong mỗi nhóm Uy khấu ít nhất đều lên tới sáu trăm người, tập trung lại là gần hai nghìn người, đây không phải là nhóm Uy khấu nhỏ.

Mấy nhóm Uy khấu lớn kia, nhiều nhất năm sáu ngàn, íhai ba ngàn người, nếu không phải thua kém về mặt chiến thuyền, quả thật có thực lực đối kháng với thủy sư Hán Giang.

Trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên nhảy dựng, nếu toàn bộ Uy khấu hải tặc liên hợp lại, thực lực kia quả thật rất dọa người.

Nếu thật như vậy, quả khiến người ta rất đau đầu.

Uy khấu liên hợp, thực lực tăng mạnh, hình thành sức uy hiếp rất lớn cho Hán Giang, bất quá cũng có chỗ hại, nhân số đông đảo, mục tiêu thì lớn, dễ dàng bị phát hiện, vả lại khẳng định cần thời gian nhất định hội họp, chân chính muốn thành đại quân có sức chiến đấu cường đại, không hai ba năm trở lên mới là lạ.

Ba người đều đang trầm tư không nói, có sĩ quan phụ trách tuần tra đi vào báo cáo, hạm đội đã đến đảo mục tiêu thứ ba, có thả neo đổ bộ hay không?

Đường Tiểu Đông, Lý Hưng Chu, Trần Huyền Lễ đứng ở nóc lâu thuyền, giơ Thiên lý nhãn quan sát đảo.

Đại thiên lý nhãn được đặc chế kia nhìn xa càng thêm rõ ràng hơn, Đường Tiểu Đông qua mặt kính, chỉ thấy trên đảo rừng núi san sát, xanh um tươi tốt, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một vài động vật nhỏ chạy trên bờ cát.

Uy khấu trên đảo này đã sớm trốn sạch.

Đường Tiểu Đông hạ lệnh hạm đội giương buồm xuất phát, hết tốc độ tiến về phía trước.

Khi đến gần một hòn đảo phía ngoài cùng, thông qua thiên lý nhãn liền nhìn thấy xa xa có thuyền nhỏ, vài người trên thuyền đang cuống quít đổi mũi tàu, hướng về bờ.

Ưm, đảo này là hải tặc chiếm cứ, không phải Uy khấu. Truyện Sắc Hiệp -

Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, có lẽ những Uy khấu trên mấy đảo kia tập thể dọn nhà, những hải tặc trên đảo này không hề biết chút tin tức nào cả?

Hạm đội tới gần khu nước cạn, bày ra đội hình chiến đấu.

Tiếng ngưu giác ô ô báo nguy vang lên, thông qua Thiên lý nhãn, có thể chứng kiến đám hải tặc trên đảo hỗn loạn, máy ném đá đặt trên điểm cao lên dây thừng, chờ tín hiệu bắn ra.

Trên đảo có không ít máy ném đá, tấn công chính diện nhất định tổn thất thảm trọng.

Hai mươi chiến thuyền cỡ trung cỡ nhỏ giả vờ tấn công chính diện, hấp dẫn lực chú ý của hải tặc, những chiến hạm khác đánh bọc sườn từ ba mặt khác, né tránh trận địa máy ném đá của hải tặc, bắt đầu phát động công kích.

Liên tiếp vồ hụt, quân Hán Châu nóng lòng lập công sớm nín một bụng cơn tức, đây là cơ hội cuối cùng, cả đám đều liều mạng, thuyền chưa cập bờ, binh lính liền chen nhau nhảy xuống nước, mưa tên vượt nước đi tới.

Rất nhiều hải tặc tụ tập trên ghềnh đá, giương cung bắn tên về phía quan quân đang như thủy triều vọt tới.

Một tiếng kêu to chói tai đột nhiên vang lên, mười lửa khói do hỏa tiễn phun ra từ trên chiến hạm bay lên, giữa không trung kéo ra từng dải khói đen.

Đây là thứ gì?

Hải tặc trên bờ biển ngửa đầu, tò mò nhìn.

Oanh oanh oanh oanh...

Trong tiếng nổ mạnh kịch liệt kinh thiên động địa, bùn cát trên bờ bin bay lên, khói đặc cuồn cuộn, nổ những hải tặc này huyết nhục bay tứ tung, cả đảo chấn động.

Lực sát thương khủng bố như thế mới nghe lần đầu, quân lính Hán Châu vượt nước tấn công đều cả kinh dừng lại, đứng ngây trong nước.

Khói đặc tan hết, trên bờ biển có thêm hơn mười lỗ thủng lớn, đầy đất là tay cụt chân cụt, cũng có hải tặc chưa chết đang giãy dụa rên rỉ.

Hải tặc lấp đầy cả bãi biển cứ như vậy bốc hơi?

Quá kinh khủng!

Sau khi ngây người một lúc lâu, quan chỉ huy dẫn đội mới khôi phục thần trí, huy kiếm ra lệnh tấn công.

Các binh lính tỉnh táo lại đều phấn chấn tinh thần, ý chí chiến đấu trào dâng, có vũ khí lợi hại này làm hậu thuẫn, nơi hiểm yếu nào mà chẳng xông vào được chứ.

Xông lên a!

Nếu không xông vào, công lao sẽ để cho thuỷ quân do Điển Mãnh đại nhân chỉ huy đoạt đi mất.

Quân nhân Hán Châu như mãnh hổ ép tới, dũng cảm xung phong, giống như nổi điên cả rồi.

Phía sau đảo, thủy quân do Điển Mãnh tự mình chỉ huy tấn công, đồng dạng là một hồi hỏa tiễn oanh tạc, đám hải tặc canh giữ trên bờ biển bị nổ cho huyết nhục bay tứ tung, tử trạng vô cùng thê thảm.

Binh lính thủy quân đã sớm kiến thức qua uy lực của hỏa khí thần bí này, chẳng qua lực sát thương khủng bố như thế vẫn làm bọn họ ngẩn ngơ, bất quá phản ứng so với quân Hán Châu nhanh hơn nhiều, bọn họ rất nhanh khôi phục thần trí, điên cuồng múa may vũ khí trong tay giết tới bờ biển.

Mấy hải tặc còn sót lại trên bãi biển đã sớm bị lực sát thương khủng bố cùng vụ nổ mạnh đáng sợ làm cho choáng váng.

Điển Mãnh đầu tàu gương mẫu xông lên trước, múa may cự phủ, chém ngã mấy hải tặc còn sót lại, bị thương chưa chết thì bị binh lính trói lại.

Hắn dẫn theo thủ hạ bảo vệ trận địa bãi cát, mãi đến khi đại đội binh lính liên tục không ngừng tuôn lên bờ biển mới dẫn đội giết về phía trước.

Đường Tiểu Đông từ trong kính viễn vọng chứng kiến đại kỳ thủy quân dẫn đầu cắm lên trận địa máy ném đá của hải tặc, biết thế cục cơ bản đã khống chế được, còn là là công kích doanh địa của hải tặc.

Các rương hỏa tiễn đang vận chuyển lên đảo, rất nhanh sẽ phát động oanh kích trí mạng vào doanh địa của địch.

Thủy quân cùng quân Hán Châu đều áp giải tù binh trở về, những hải tặc này một đám bẩn thỉu, máu đen đầy người, vẫn còn chưa hoàn hồn từ vụ nổ mạnh đáng sợ cùng lực sát thương khủng bố kia.

Đường Tiểu Đông khoanh tay đứng thẳng, lạnh lùng nói:

- Mỗi người chỉ có một cơ hội!

Cơ hội gì?

Người ngu cũng hiểu được ý của hắn - Chỉ hỏi một lần, không thành thật cung khai, giết!

Đường Tiểu Đông nhìn chằm chằm tên hải tặc trước mặt, lạnh lùng nói:

- Mấy ngày nay, Uy khấu trên đảo phụ cận có động tĩnh gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio