Phong Lưu

chương 432: công thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng khó trách hắn tức giận đập bàn như sấm, ba người này chín là binh sĩ thủy sư Uy Hải, làm mất mặt của hắn, không để hắn tức giận sao được.

- Người đâu, kéo ra ngoài chém đầu thị chúng!

Khuôn mặt của Ngũ Thiên Chiếu trướng tới đỏ bừng, giận không thể át thét ra lệnh binh sĩ kéo ba người ra chém đầu.

- Đại nhân tha mạng a, tiểu nhân oan uổng…

Ba người sợ tới hồn rời khỏi xác, liều mạng dập đầu xin tha thứ.

Ngũ Thiên Chiếu lại đập bàn một cái, một chân đạp ghế bành, tàn bạo nói:

- Được, lão tử cho các ngươi cơ hội khiếu nại, nói xem, oan uổng như thế nào?

Không đợi ba tên không may nói xong, mọi người trong đại sảnh, bao gồm cả Đường Tiểu Đông, tất cả há to miệng, biểu tình trợn mắt há mồm.

Ba thủy binh này, không tính là gian dâm nữ nhân, mà là đối phương hành động ma cô, cư nhiên kiếm khách thay lão bà.

Vô sỉ, thực sự quá vô sỉ thấp hèn rồi!

Đường Tiểu Đông nhịn không được cười ha ha.

- Người tiện thì vô địch, ha ha!

Ngũ Thiên Chiếu vẫn là đỏ bừng mặt.

Con bà nó là con gấu, cái này tính là chuyện gì.

Đường Điềm và Lý Đằng Giao bên ngoài nghe được tiếng cười to, sôi nổi chạy vào, hiếu kỳ hỏi:

- Đông ca ca, có cái gì chơi vui mà cười hài lòng như vậy nha?

Chuyện này chơi vui?

Đường Tiểu Đông liều mạng xoa nắn khuôn mặt, cười mắng:

- Đều cút đi cho lão tử!

Cút, chính là bảo vệ được mạng nhỏ rồi.

Ba người liều mạng dập đầu tạ ơn, nhanh chóng chạy đi.

Đường Tiểu Đông, Ngũ Thiên Chiếu, Lý Thiên Y ngồi ngay ngắn trong một gian phòng rộng rãi, phía dưới là những chủ nhân nhà giàu nổi danh thành Thiên Diệp, bốn phía là binh sĩ như lang như hổ, cả đám nắm chuôi đao, nhìn chằm chằm vào mấy lão gia nhà giàu.

Những đại lão gia nhà giàu này đang cầm một bao mạ vàng kim chân châu bảo, thay vào tiến vào cống hiến.

Đây chính là hội trường quyên tiền hiệp trợ Đường quân duy trì trị an theo ý Ngũ Thiên Chiếu, quyên nhiều nhất, được khen thưởng tặng cờ, quyên thiếu, xin lỗi nha, binh sĩ như lang như hổ tiến lên kéo xuống, mời sang phòng bên cạnh uống trà.

Tiếng kêu gào thống khổ như giết lợn truyền tới, dọa các lão gia sợ không còn chút máu, ai dám không quyên?

Vàng bạc châu bảo đồ cổ các loại đầy hai mươi mấy rương lớn, lại hung hăng kiếm lời một bút tiền tài chiến tranh, Đường Tiểu Đông đều nghĩ thực sự không có ý tứ kiếm tiếp.

Mười khẩu đại pháo thần uy vô địch vận chuyển tới đô đốc phủ, đám người Đường Tiểu Đông, Lý Thiết Y đều thở dài.

Thứ kinh khủng dọa người này đã được vận chuyển tới rồi, chỉ là không thể đánh hoàng thành Cao Lệ, một khối thịt béo nha, cắn vào trong miệng lại phải nhổ ra, kẻ khác đau lòng.

Theo đại pháo chuyển tới còn có Tô Định Viễn, người vừa tới lập tức tổ chức cuộc họp cấp cao.

Nghe lão Tô truyền tin, tất cả mọi người đều nhảy lên hoan hô vang dội, rốt cuộc hoàng thượng cũng đã chấp nhận đánh hoàng đô Cao Lệ.

Kỳ thực, thời cơ tốt như vậy, mỗi một đại đầu sỏ ở đây đều tự dùng các con đường khác nhau gửi tin về thuyết phục hoàng thượng, ai cũng không muốn bỏ qua khối thịt béo này. Đặc biệt là Đường Tiểu Đông, có Lý Lâm Phủ và Dương quý phi chống đỡ, nghĩ muốn không đánh cũng khó.

Cuối cùng cuộc họp cấp cao biến thành thương nghịn sắp tới.

Kỳ thực, quân đội dưới tay Đường Tiểu Đông phụ trách đánh Thủ Nhĩ thành, có đại pháo thần uy vô địch trong tay, căn bản không cần kế hoạch, cứ nhắm mắt bắn loạn tường thành, oanh thấp tường thành, đại quân một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái giết vào thành là được, phiền phức chính là các vấn đề rắc rối giải quyết hậu quả sau khi phá được thành mà thôi.

Bao nhiêu binh lính chỉ vây một mình Thủ Nhĩ thành, căn bản không thể xảy ra chuyện xấu, có chỉ là làm cách nào nắm chắc thắng lợi.

Nhưng bên phía Tô Định Viễn suất lĩnh liên quan bắc thượng đón đnh ba mươi vạn Uy khấu, chuyện xấu không nhỏ, giao chiến với Uy khấu, còn phải phòng ngừa Cao Lệ đánh lén, toàn bộ phải nhờ vào lão tướng quân bày mưu tính kế rồi.

Liên quân một mình thâm nhập, tuyến tiếp vận dài dằng dặc, công tác hậu cần quan trọng vô cùng, nếu như bị Cao Lệ hoặc Uy khấu cắt đoạn, đại quân cạn lương, trực tiếp ảnh hưởng tới sĩ khí toàn quân.

Hạm đội Uy Hải phân ra hơn phân nửa chiến hạm thủ lực theo bắc thượng, nắm bắt thời cơ chiến đấu, nhất cử đánh tan hạm đội Uy khấu, tranh thủ nắm quyền trên biển và chặt đứt tuyến vận tải của Uy khấu, phối hợp với liên quân của Tô lão tướng quân.

Thời cơ đã có, nắm chắc thời gian, ngày mai định kế hoạch đánh hoàng đô Cao Lệ, Ngũ Thiên Chiếu rời đi, để chiến tướng thủ hạ số một Mã Viễn Phúc phụ trách chỉ huy hạm đội bắc thượng.

Trọng trách của hạm đội Uy Hải cũng không nhẹ, Mã Viễn Phúc mặt dày mày dạn bám chân Đường Tiểu Đông, để Đường Tiểu Đông phải nôn ra mười mai hỏa tiễn trong ba mươi mai còn sót lại, Tô Định Viễn cũng cấu của hắn mấy mười mai. Truyện Sắc Hiệp -

Hạm đội Uy Hải bắc thượng hiện sở hữu ba mươi chiến thuyền ngũ nha cự vô phách, chiến hạm hải cốt loại trung năm mươi chiến, hai mươi mai hỏa tiễn, ba mươi chiến cảm tử thuyền, thực lực tăng cường, nếu như Mã Viễn Phúc chỉ huy thỏa đáng, có thể đánh tan được hạm đội Uy khấu hay không, cái này cần phải xem bản lĩnh của hắn rồi.

Tống biệt lão tướng quân, toàn quân bắt đầu công việc lu bù, sẵn sàng cho ngày mai đánh Thủ Nhĩ Thành.

Trời còn chưa sáng, đại quân đã rời khỏi thành, chạy thẳng tới hoàng đô Thủ Nhĩ thành, trong Thiên Diệp thành có lưu lại hai vạn quân coi giữ, hạm đội bắc thượng của Mã Viễn Phúc cũng giương buồm xuất phát.

Tới buổi trưa, Đường Tiểu Đông suất lĩnh đại quân tới thành Thủ Nhĩ, bao vây bốn cửa thành.

Đường quân vây thành ngay cả một câu cũng không nó mắng trận các loại đều giảm bớt, trực tiếp dùng máy bắn đá oanh kích tường thành Thủ Nhĩ, đồng thời xây dựng cơ sở tạm thời.

Đường quân hành quân đường dài, binh sĩ mệt mỏi, không thích hợp cường công lập tức, vì vậy chỉ dùng máy bắn đá tập trung oanh kích.

Từng hòn đá lớn không bắn vào trong thành, toàn bộ đều tập trung vào tường thành, khiến đá vụn văng tung tóe, hỏa tinh bắn khắp nơi.

Cao Lệ binh chạy trốn được từ Thiên Diệp thành cho rằng Đường quân lại dùng kế cũ, vội vã đào địa đạo trong thành, đoạn tuyệt đánh lén.

Đại quân nghỉ ngơi, ngày mai cường công, hiện tại bảo tồn thể lực, hơn mười máy bắn đá thay phiên nhau oanh kích.

Ngày hôm sau, bầu trời mới dần dần chuyển sáng, hơn mười máy bắn đá vừa lúc tổn hại toàn bộ.

Đường quân phóng ra rất nhiều cự thạch, lại có một số cực nhỏ bắn vào trong thành, hoặc đập vào tường, Cao Lệ binh trên đầu tường lười biếng nhìn trời sáng. Mười đại pháo thần uy vô địch được đẩy tới, toàn bộ chỉnh lý nhắm bắn cẩn thận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio