Phong Lưu

chương 60: hứa hẹn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điêu khắc in ấn thời Đại Đường là khắc ngược trên gỗ, sau đó in ấn thành cữ, nhưng nếu sai một chữ, toàn bộ bản khắc đều bị phế, phải làm lại từ đầu, sư phụ điêu khắc phi thường khổ cực, vì vậy điêu khắc in ấn của Đại Đường hiện tại cũng là in ấn chết.

Bản tin ấn sống dường như là Tất Thăng tại thời Tống Triều phát minh ra, ha ha, lão Tất, thực sự xin lỗi rồi, ai kêu ngươi không đăng ký bản quyền, không có biện pháp, để kiếm tiền, lão tử chỉ có thể mượn phát minh của ngươi dùng một chút.

Đầu năm nay, chuyện bát quái mỗi ngày đều có, nhưng lại không có báo chí, hắc hắc, lại một cách kiếm tiền, muốn không phát tài cũng khó.

Cảm giác thắt lưng bị người khác đụng một chút, quay đầu vừa nhìn, là Lôi Mị với thần tình trách cứ.

Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, bản thân xác thực có điểm đắc ý vênh váo rồi, một nhà Vương lão bá thê thảm như vậy, cần phải an ủi mới đúng.

- Vương lão bá, thân thể lệnh lang còn rất suy yếu, không bằng như vậy đi, người theo chúng ta tới Trường An trước, chờ thân thể của lệnh lang tốt hơn rồi quyết định, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho Vương gia các ngươi!

Vương Lão Thực phịch một tiếng quỳ xuống:

- Đa tạ công tử tiểu thư!

Nhìn biểu tình kiên định cấp bách muốn báo ân của Vương Lão Thực, trong lòng Đường Tiểu Đông mừng rỡ, chuyện báo chí rơi vào người Vương Lão Thực rồi, phương pháp mượn tạm của Lão Tất kia, tin tưởng với đôi phụ tử trung thực có ân tất báo này, tuyệt đối sẽ không để lộ bên ngoài.

Lôi Mị ngay bên cạnh lại lấy khửu tay đẩy một chút, nhãn thần tràn đầy nhắc nhở nhìn hắn, cho dù nghĩ tới chuyện tốt gì thì cũng đừng quá mức đắc ý vênh váo, cần phải bận tâm tới cảm thụ của người khác một chút.

Trên mặt Đường Tiểu Đông méo lại thành mướp đắng, cảm giác nghẹn cười trong lòng quả thực con mẹ nó khó chịu.

Trong lúc vô ý đụng phải phụ tử Vương gia gặp vận rủi, thi chút ân huệ để bọn họ khăng khăng một mực báo đáp, vận khí thực sự tốt vô cùng, muốn không cười cũng khó a.

Thương thế trên người Vương Cường khá nghiêm trọng, không thể xóc nảy quá mức, huynh muội Thạch gia đều xuống ngựa, ngồi sang xe Kha Vân Tiên, Châu Nhi, Thạch Tiểu Tuệ lại muốn cưỡi một ngựa với Đường Tiểu Đông. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Tuy rằng nàng chỉ là một tiểu hài tử, nhưng từ nhỏ lớn lên tại tái ngoại, thuật cưỡi ngựa so với người vừa mới học cưỡi ngựa như Đường Tiểu Đông còn cao minh hơn rất nhiều.

Một đại nam nhân còn kém hơn một hài đồng, xấu hổ chết!

Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt tươi cười trêu ghẹo của mọi người, chỉ là thần tình của Ngả Cổ Lệ nhìn hắn có chút là lạ, thực sự khiến hắn buồn bực không chỗ phát tiết.

Bởi vì có thêm phụ tử Vương gia, mà Vương Cường lại bị thương, không thể xóc nảy, tốc độ đi đường càng thêm chậm chạp.

Sắp tới chạng vạng mới tới thành Thanh Châu, chọn một nhà nghỉ dừng chân, tắm rửa thay y phục, mời đại phu trị liệu bốc thuốc cho Vương Cường, không ít chuyện bận rộn.

Đường Điềm trời sinh hiếu động, đâu thể ngồi được, cơm nước cũng không ăn, nhanh chóng dẫn theo Thạch Tiểu Tuệ lên ra đường phố đi dạo.

Lúc này đã sắp tối, không còn ai họp chợ, hầu hết đã thu hàng trở về nhà, đường phố cũng vắng vẻ, có cái gì để nhìn?

Đường Tiểu Đông đối với tửu lượng của chính mình luôn luôn tự tin, thế nhưng so sánh với Thạch Sùng Vũ, quả thực rất hoảng sợ, dân tộc tái ngoại đặc biệt hào phóng, Thạch Sùng Vũ uống liền tám bát, mà chính mình mới chỉ năm bát, Đường Tiểu Đông nhanh chóng đỏ bừng mặt, da đầu tê dại, tiếp tục uống như vậy, khẳng định phải nằm úp sấp.

Hoàn hảo Lôi Mị giải vây đúng lúc, Đường Tiểu Đông mượn cơ hội rời đi, lên lầu nhìn thương thế của Vương Cường.

Kỳ thực, mặc dù Vương Cường bị chặt đứt một cánh tay, còn có chút nội thương, thế nhưng thương thế không tính quá nghiêm trọng, ăn vào thánh dược chữa thương của Lôi Mị, còn được nàng dùng nội lực đả thông kinh mạch, chỗ cụt tay đã băng bó kim sang dược, hơn nữa có đại phu bốc thuốc, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn.

Chỉ là đả kích liên tiếp khiến hắn rất bi phẫn, thống khổ, tuyệt vọng, vì vậy trong lòng sinh ý niệm muốn chết, hoàn hảo một lời hứa thay hắn báo thù của Đường Tiểu Đông để hắn dấy lên hi vọng sống.

Thân thể của Vương Cường vô cùng suy yếu, ăn chút cháo thịt liền chìm vào giấc ngủ, Đường Tiểu Đông và Vương Lão Thực ở một bên thấp giọng nói chuyện, tìm hiểu lý giải về điêu khắc in ấn Đại Đường hiện tại.

Đang khi nói chuyện, dưới lâu truyền tới tiếng động lớn ầm ĩ, hai người liền xuống dưới xem xét.

Dưới cửa tửu lâu không biết từ khi nào đã tụ tập một đám công tử ca quần áo sang trọng, diêm dúa, Đường Điềm tươi cười như hoa, hai tay chống nạnh, đứng giữa đoàn người.

Không cần nói cũng biết là đám sắc lang này thấy nàng thanh thuần động lòng người, sắc tâm nổi lên, một đường truy đuổi tới đây.

Tiểu nữu này trời sinh chính là phần tử e sợ thiên hạ không loạn, nụ cười trên mặt có bao nhiêu ngọt ngào, khi xuất thủ sẽ có bấy nhiêu nhẫn tâm, đám sắc lang này nhất định phải nếm mùi đau khổ rồi.

Đường Tiểu Đông cười khổ lắc đầu, ghé vào song cửa xem náo nhiệt, trong lúc vô ý quay đầu lại, thấy con mắt Vương Lão Thực trợn tròn, song quyền nắm chặt, toàn thân bắt đầu run rẩy, không khỏi ngẩn ra.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân Vương Lão Thực bi phẫn phát sinh sát khí, nhất định là tên ác bá gian nhục con dâu Tiểu Hoa của hắn, còn hãm hại một nhà của hắn có mặt trong đám sắc lang này.

- Là người này?

Vương Lão Thực run rẩy toàn thân, chỉ thẳng vòa một công tử ca mặc trường bào màu xanh, tay cầm chiết phiến mạ vàng, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chính là hắn, cho dù hắn hóa thành tro ta cũng nhớ thật kỹ.

Ghi nhớ dung mạo ba tên gia hỏa này, biểu tình trên mặt Đường Tiểu Đông nghiêm túc:

- Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, nếu như lão bá tin tưởng ta, vậy thì kiên trì chờ đợi một hai năm, ta nhất định sẽ bắt người này tới trước mặt lão bá, để mặc lão bá xử trí!

Một tiếng bịch vang lên, Vương Lão Thực quỳ xuống dập đầu:

- Đại ân đại đức của công tử, Vương gia ta suốt đời khó quên, hai tiện mệnh già trẻ Vương gia ta đều giao cho công tử.

Trong lòng Đường Tiểu Đông mừng rỡ, vội vàng nâng hắn dậy:

- Lão bá khách khí rồi, chúng ta nhìn Điềm Nhi giáo huấn đám người này như thế nào.

Dưới lầu đã bắt đầu đấu võ, Đường Điềm giống như mãnh hổ phát cuồng nhảy vào trong đàn dê béo, chỉ lướt qua một lượt đã khiến đám công tử ca lòe loẹt kia văng lên lên, rơi xuống mặt đấy, gào khóc thảm thiết không ngừng.

Chủ nhân bị người ta đánh, đám gia nô giống như cẩu nhật theo sau còn chưa kịp phản ứng lại, khi giật mình tỉnh táo thì đột nhiên rùng mình một cái, một tiểu mỹ nhân nhỏ nhắn thanh thuần động lòng người như vậy, khi đánh người còn độc ác tới nhiều so với lão hổ, cả đám luống cuống tay chân nâng chủ nhân d nhanh chóng cùng chủ tử chạy trối chết, bộ dáng chật vật kia khiến Đường Điềm cười khanh khách không thôi.

Nữ nhân thời điểm phát cuồng, nghìn vạn lần không nên chọc, đây chính là chân lý nghìn cổ không đổi.

Thấy điếm chủ với thần sắc hoảng sợ nói điều gì đó với Đường Điềm, khoái ý giải hận trên mặt Vương Lão Thực cũng chuyển thành thấp thỏm lo âu:

- Công tử…

Đường Tiểu Đông biết hắn muốn nói cái gì, mỉm cười:

- Yên tâm, chỉ là một thái thú Thanh Châu, ta còn chưa để vào mắt.

Tuy rằng chức vị Tráng Vũ tướng quân chỉ là hư ảo, thế nhưng dù sao cũng là quan tứ phẩm, so với thái thú trấn thủ một thành chỉ thấp hơn một cấp, chỉ bằng vào tầng quan hệ làm quan cùng triều này, chỉ là đánh con hắn một chút thì có thể gây khó dễ được gì?

Mà phía sau hắn còn có Lý Lâm Phủ chống lưng, người này là tướng gia quyền khuynh triều dã, chỉ cần một câu nói cũng đủ khiến người khác bị xét nhà diệt tộc, thái thú Thanh Châu có gan to bằng trời cũng không dám đắc tội với Lý Lâm Phủ.

Vương Lão Thực bán tin bán nghi, biểu tình trên mặt vẫn tràn ngập khẩn trương lo lắng.

Đường Điềm đánh người, cơn tức cũng trút đi, vấn đề ngứa tay ngứa chân cũng giải quyết rồi, hỉ hả trở lại gian phòng của chính mình nghỉ ngơi.

Không muốn điếm chủ thành thật phải thành người chịu tội thay, Đường Tiểu Đông an vị chờ trước cửa tửu lâu, điếm chủ thì đứng ngồi không yên trong quầy hàng, bộ dáng chau mày nhăn mặt.

Thái thú Thanh Châu La Viễn Minh La đại nhân chỉ có một nhi tử này, hắn luôn luôn coi như hòn ngọc quý trên tay, cưng triều có thừa, mà khách nhân đánh nhi tử bảo bối của hắn, sao hắn có thể từ bỏ ý đồ?

Quả đúng như hắn dự liệu, một đội quan binh hùng hổ ập tới, sắc mặt điếm chủ trắng bệnh, toàn thân phát run.

Không để ý tới đám người này, Đường Tiểu Đông trực tiếp lấy ra lệnh bài thân phận, đám quan binh kia lập tức bị dọa sợ mặt cắt không chút máu, nhanh chóng bỏ chạy.

Sau đó thái thú đại nhân đích thân tới, nhất thời thịnh tình không thể chối từ, lại đến thái thú phủ uống rượu nói chuyện một lượt, nha đầu thị thiếp bồi rượu lớn lên không tồi, đáng tiếc Thạch Sùng Vũ có mặt, hơn nữa cả ngày đi đường mệt mỏi, thân thể có chút mệt mỏi, lại bị đổ vào không ít rượu, say tới mức đi đứng không ổn, để Thạch Sùng Vũ đưa hắn trở về khách sạn nghỉ ngơi

Thái thú đại nhân đẩy vào lòng hắn năm trăm lượng bạc trắng, tiền tài bất nghĩa không thể không thu, chỉ có người ngốc mới có thể cự tuyệt.

Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Đường Tiểu Đông bị tiếng hét, tiếng đánh nhau kinh thiên động địa đánh tỉnh, giật mình nhảy dựng lên, thái dương đã cao ba con sào.

Trên đường cái, vô số quan binh vây quanh bốn đại hán, thuẫn sắt hộ thân, hợp lại thành một vòng tròn lớn, trường mâu chỉ thẳng, sau đó là đao phủ thủ, trên đỉnh tường nhà xung quanh là rất nhiều cung tiễn thủ đã lên dây cung.

Bốn vị đại hán bị bao vây hiển nhiên đã trải qua một trận ẩu đả không nhỏ, cả đám tóc tai bù xù, xiêm y trên người rách mướp, vết máu loang lổ, bị thương không nhẹ.

Bốn người lưng tựa lưng, tuy rằng sắc mặt trắng bệch không chút máu, nhưng lại để lộ ngoan kình không sợ chết.

Dưới chân bọn họ nằm hơn mười bộ thi thể quan binh, vũ khí gẫy nát không ít.

- Chiến Thiên Nhau, nếu không buông vũ khí khoanh tay chịu trói, bản quan hạ lệnh bắn cung!

Một gã quan quân ngồi trên ngựa phát sinh một thông điệp cuối cùng.

Hơn hai mươi cung thủ giương cung, mũi tên dưới ánh mặt trời tỏa hàn quang lạnh lẽo, trong không khí tràn ngập khí tức tử vong.

Tướng mạo của Chiến Thiên Nhai uy mãnh, thân hình cao lớn cường tráng, hai bao tay to lớn đều có màu đen, mà trên bao tay còn có tám mũi gai nhọn, bao khửu tay, cầu vai cũng có gai nhọn, nhìn gai nhọn toàn thân hắn, quả thực có thể dọa người nhát gan.

Hắn ha ha cười:

- Bốn huynh đệ lão tử ngày hôm nay gặp vận cứt chó, trúng phải bẫy của ngươi, chỉ là sống đủ rồi, hai mươi năm sau, bốn người lão tử vẫn là hảo hán, ha ha!

Ba huynh đệ của hắn cũng cười ha ha, hoàn toàn là biểu tình kiên nghị coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, hỏi Lôi Mị bên cạnh:

- Mị nhi, nàng cũng biết lai lịch của bọn họ?

Lôi Mị thở dài một tiếng:

- Chiến Thiên Nhai chính là nhân vật nhất lưu giang hồ đương đại, chỉ là thái độ làm người quá mức cuồng ngạo, đắc tội không ít đồng đạo, nhưng coi như không có chuyện xấu gì truyền ra ngoài, hắn xếp vào giữa chính và tà.

Xem ra thân thủ của Chiến Thiên Nhai không tồbiết Lôi Mị có thể đánh thắng hắn hay không?

- Mị nhi, nàng có nắm chắc thắng hắn?

Lôi Mị tự tin gật đầu:

- Nếu như bình thường, muốn thắng hắn nhất định phải tốn không ít sức lực, nhưng lúc này trên người hắn mang thương thế, nội lực tiêu hao không ít, hẳn là không có việc gì.

Vậy ok rồi!

Đường Tiểu Đông bước nhanh xuống lầu.

Lôi Mị theo sau nhắc nhở nói:

- Chiến Thiên Nhai kiệt ngạo bất tuân, người như vậy rất khó khống chế.

Đường Tiểu Đông mỉm cười:

- Ta tự có chủ trương.

Loại thảo mãn kiệt ngạo bất tuân giống như Chiến Thiên Nhai, đích xác rất khó để hắn thuần phục, chỉ là người như vậy cũng rất dễ xung động, chịu không nổi phép khích tướng, chỉ cần lấy mũ chụp chết hắn, không sợ hắn không nghe lời.

Trên lưng ngựa, vị quan quân kia lạnh giọng quát:

- Tốt, bản quan sẽ thành toàn cho các ngươi.

Hắn giơ trường kiếm lên, đang định hạ lệnh binh sĩ bắn cung, đột nhiên có một tiếng hét truyền tới.

- Triệu đại nhân xin chờ!

Đường Tiểu Đông nhanh chóng bước tới gần Triệu đại nhân, hắn giơ lệnh bài thân phận Tráng Vũ tướng quân ra, đám lính nào dám ngăn cản.

- Đường đại nhân…

Đêm qua uống rượu trong phủ cùng thái thú đại nhân, Triệu đại nhân cũng có mặt, hai người còn chúc nhau mấy tuần, tự nhiên nhận ra.

Đường Tiểu Đông mỉm cười:

- Triệu đại nhân, bản quan phụng lệnh tướng gia mời chào dị sĩ tài ba thiên hạ, Chiến Thiến Thai có thể coi như một người tài…

Lấy ra chiêu bài Lý Lâm Phủ, cho dù thái thú đại nhân có mặt cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, quan chức của vị Triệu đại nhân này còn kém hơn hắn mấy cấp, nào dám không đồng ý.

- Bốn người này rất hung hãn, Đường đại nhân phải suy nghĩ cẩn thận.

Triệu đại nhân không quên nhắc nhở.

Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Triệu đại nhân rất có bản lĩnh, ta nhất định sẽ nói tên của ngài trước mặt tướng gia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio