Phong Lưu

chương 70: đạo trang lệ nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hắn… Hắn chính là Đường công tử Lôi Châu, đã vài lần cứu giúp Hàn Yên…

Hoắc Hàn Yên giống như kẻ trộm cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi, mấy từ cuối cùng gần như không nghe thấy.

Hai mỹ nhân chấn động toàn thân, con mắt sinh quang, nhìn tới mức Đường Tiểu Đông cảm thấy rất không tự nhiên. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Kháo, mỹ nữ trước mặt, có cái gì phải sợ? Lão tử cũng không phải là gà mờ chưa từng chạm qua nữ nhân.

Hắn ha ha cười, ôm quyền nói:

- Nhất thời bị tiếng đàn như thanh âm tự nhiên của Hàn Yên cô nương mê hoặc, quên mất tất cả, tại hạ là người thô lỗ, thỉnh các cô nương không lấy làm phiền lòng, ha ha.

Tiếng Hàn Yên cô nương kia khiến Hoắc Hàn Yên chấn động toàn thân, má ngọc ửng hồng, nhanh chóng liếc mắt nhìn sang hai người ngồi bên cạnh, cũng may lực chú ý của các nàng đều đặt người Đường Tiểu Đông.

Nữ nhân mặc trang phục đạo nhân mỉm cười, rất tự nhiên nói:

- Hiện tại Đại Đường có ai không biết đại danh của Đường công tử? Không cần khách khí, mời ngồi.

Ngửi đầy mùi vị chua thối của rượu trên người, Đường Tiểu Đông lúng túng nói:

- Toàn thân tại hạ đầy mùi rượu, sợ rằng khiến ba vị giai nhân đều phải chạy trốn…

Ba người nghe câu này đều che miệng cười nhẹ, nữ nhân mặc đạo trang khẽ cười nói:

- Vậy cũng được, Đường công tử say rượu không về, chỉ sợ người nhà sốt ruột từ lâu, trước tiên từ cửa sau về nhà.

Kháo, thẳng thắn như vậy? Không thể nào, ngay cả bữa sáng cũng không mời ăn?

Khéo quá hóa vụng, trong lòng Đường Tiểu Đông biết tiếp tục lần khần sẽ chỉ làm các nàng khinh thường, đành phải ôm quyền nói:

- Cáo từ.

Thật sâu liếc mắt nhìn Hoắc Hàn Yên, nhanh chóng rời đi.

Trừ làn thu ba mờ ám trong mắt Hoắc Hàn Yên, trong đôi con mắt xinh đẹp của hai người còn lại đều lộ thần sắc hiếu kỳ.

Ra khỏi cửa sau, bên ngoài có mấy binh sĩ thủ hộ, còn có mấy chiếc xe ngựa xa hoa, xa phu vừa nhìn thấy hắn, cấp bách bước lên vén rèm, cung kính nói:

- Mời công tử lên xe.

Bỏ đi phiền phức tấn kiến Lý Lâm Phủ, Đường Tiểu Đông không chút khách khí bước lên xe, nói phương hướng, sau đó hai tay ôm đầu, lười biếng nằm xuống.

Bỗng nhiên vỗ đầu, nghĩ ra được thiếu nữ mặc y phục màu đỏ vừa rồi chính là giả công tử nữ mặc nam trang tại Túy Tiên Lâu trước kia, là mỹ nhân trời sinh bại hoại, cùng một loại hình với Đường Điềm.

Trong lòng bỗng nhiên vừa động, tiểu nữu kia sẽ không phải là nữ nhi của Lý Lâm Phủ sao?

Hắn xoa xoa hai gò má, đối với mỹ nhân mặc đạo trang kia có chút hiếu kỳ, rõ ràng mặc đạo trang, nhưng lại trang điểm son phấn, trong đó ẩn lộ chút màu tiên diễm, rốt cuộc là cái quỷ gì đây?

Đầu óc chuyển động cực nhanh, thế nhưng hầu như tất cả các kiến thức lịch sử đều đã trả lại hết cho lão sư rồi, không có một chút ấn tượng.

Gặp mặt Hoắc Hàn Yên, tất cả buồn bực không vui trong lòng phảng phất như đều biến mất, để có thể sớm ngày được nàng từ trong ma trảo của lão sắc lang Lý Lâm Phủ ra ngoài, hắn phải nhanh chóng phát triển thế lực của chính mình hơn nữa.

Muốn hỗn tại Trường An, cũng không thể không giao tiếp với Lý Lâm Phủ, hiện tại hắn bận tới đầu óc choáng váng, trước tiên phải giải quyết vấn đề phương diện tài chính khởi động các kế hoạch không đủ, còn có vấn đề đến trường của huynh muội Thạch gia cũng phải nhanh chóng giải quyết.

Trở lại Túy Tiên Lâu, thấy khuôn mặt mọi người đều tiều tụy, mắt có tơ máu, không khỏi hoảng sợ:

- Các ngươi… Đêm qua không ngủ?

Kha Vân Tiên nở nụ cười khổ:

- Tướng công không về, chúng ta…

Tần Thiên Bảo giữ vẻ mặt cầu xin:

- Ta rất muốn ngủ, chỉ là… Chỉ là…

Biểu tình thống khổ bất đắc dĩ của hắn không cần đoán cũng biết được, Đường Tiểu Đông một đêm không về, không phải là Kha Vân Tiên và Châu nhi bảo hắn ra bên ngoài tìm người mới lạ.

Nhưng không thấy hình bóng Lôi Mị, Đường Tiểu Đông nhíu mày.

Kha Vân Tiên tinh ý phát hiện, phát sinh một tiếng thở dài yếu ớt:

- Mị nhi ra ngoài tìm kiếm tướng công một đêm, hừng đông mới trở về, không nghỉ ngơi lại ra đi, nói là nhờ bằng hữu hỗ trợ tìm kiếm.

Toát mồ hôi.

Trong lòng chảy dòng nước ấm áp, Đường Tiểu Đông áy náy xin lỗi mọi người:

- Xin lỗi.

- Mệt muốn chết, ta lên lầu nghỉ ngơi trước…

Tần Thiên Bảo ngáp dài một cái, bước lên lầu.

Dỗ dành Kha Vân Tiên và Châu nhi lên lầu nghỉ ngơi, thoải mái tắm rửa một cái, thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, phân phó vài câu với phu phụ Thạch Sùng Vũ, sau đó bước thẳng tới Đường phủ.

Đường lục thúc ở Trường An nhiều năm, quan hệ rộng rãi, chuyện của huynh muội Thạch gia phải nhờ vào hắn rồi, còn có Ngọc Nhược Vân kia, lục thúc và nàng đều là chính phó minh chủ thương minh, khẳng định có giao tình, hắn muốn thông qua con đường của Đường lục thúc lý giải một chút về tình huống của Ngọc Nhược Vân, thuận tiện giới thiệu làm quen cho hắn.

Tài chính không đủ, mà hắn không thể tiếp tục chơi trò bán nội y giống như ở Lôi Châu, không bằng tìm người khác hợp tác, hiển nhiên thiếu không ít, nhưng tránh được rất nhiều phiền phức.

Hắn đã điều tra qua, sinh ý y phục may mặc vải vóc tại Trường An là do bốn nhà lớn lũng đoan, Ngọc gia chính là một nhà trong đó, sản phẩm thiết kế may mặc của các nàng phần nhiều là nhằm vào nữ nhân hài tử, vì vậy phi thường thích hợp làm đối tượng hợp tác của Đường Tiểu Đông.

Đi tới Đường phủ, thấy Đường lục thúc, Đường Nhu Đường Điềm đều rất tiều tụy, mắt có tơ máu, không khỏi càng hoảng sợ.

Ma ba người nhìn thấy hắn xuất hiện, đầu tiên là biểu tình kinh ngạc, sau đó Đường Điềm phát sinh một tiếng hoan hô kinh hỉ, nhào vào lòng hắn:

- Biểu ca, đêm qua huynh đi đâu nha? Làm hại người ta đi tìm suốt đêm, người ta lo lắng gần chết…

Tuy nói là biểu muội, thế nhưng loại cảm giác tiêu hồn ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng này để Đường Tiểu Đông nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt kỳ quái, mà biểu tình kỳ quái trên mặt Đường lục thúc và Đường Nhu biểu muội lại càng khiến hắn bất an và kỳ lạ thật sâu.

Tựa hồ cảm giác được cái gì, Đường Điềm bỗng nhiên buông tay lui lại, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy mây đỏ, thần thái xấu hổ, bất an liếc mắt nhìn ba người, nhanh chóng chạy vào trong nội đường như trối chết.

Đường lục thúc và Đường Điềm với thần tình cổ quái nhìn hắn, làn thu ba giống như sương mù của Đường Nhu không chỉ để lộ hiếu kỳ nồng đậm, còn có một loại thần tình kỳ quái khó dùng từ ngữ miêu tả.

Tiếng òn ọt đột nhiên truyền ra, biểu tình hai người ngẩn ngơ, Đường lục thúc há miệng cười ha ha, tuy rằng Đường Nhu đang mân mê cái miệng nhỏ nhắn mê người, nhưng trong đôi môi đỏ mọng lúc này vẫn không nhịn được phát ra tiếng cười nho nhỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio