Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
”Tớ nhìn chồng tớ, siêu cấp hấp dẫn.”
Trì Tự: …
Mặt Trì Tự hướng ra ngoài cửa sổ ngắm quang cảnh, thấy Cố Ý yên lặng, vì vậy quay đầu nhìn cô.
Không nghĩ tới lần quay đầu này, lại đúng lúc nhìn thấy cô rơi giọt nước mắt.
Vẻ mặt anh đờ đẫn một chút, trái tim vô cùng hỗn loạn:
”Cậu sao vậy?”
Cố Ý lắc đầu, vùi mặt vào khuỷu tay.
Không được phép khóc, không được nói, không được hỏi. Nếu như không nhịn được hỏi anh, nhất định cô sẽ không kiềm chế được, sẽ ở trước mặt anh mà khóc lóc chảy nước mắt.
Có lẽ chính vì anh có ý tốt giấu diếm, ôn nhu vô lý, mới khiến cô càng kiềm chế, càng xót xa trong lòng.
Giọt nước mắt trong suốt vừa rồi, dường như chỉ là ảo giác của Trì Tự.
Cố Ý cho tới bây giờ đều tùy ý phóng khoáng, sao lại rơi nước mắt?
Nhưng cô thực sự khóc, nằm trên mặt bàn, bả vai cũng hơi run run.
Thông minh như Trì Tự, dần dần ý thức được nguyên nhân.
Trên tay anh còn một vài nốt đỏ chưa hết, cô chắc hẳn đã biết rồi.
Tiểu cô nương liều mạng kìm nén nước mắt, lấy mu bàn tay lau sạch sẽ khóe mắt, giương cao gò má.
Đuôi mắt đẹp đẽ ửng đỏ, trên gò má bên phải còn có óng ánh nước.
Trì Tự vốn thiếu kinh nghiệm ở chung với nữ sinh, lúc này càng giống cọc gỗ ngồi sững sờ không biết làm sao.
”Đừng khóc.” Anh hết sức nói nhẹ, ”Không có sao.”
”Thật xin lỗi…” Cố Ý cắn môi dưới, ”Cậu đánh tớ một trận đi.”
Trì Tự: ”…”
Cô thật là… cho dù lúc buồn, cũng không có một giây bình thường.
Trì Tự mở miệng: ”Hôm nay cậu tới tìm tôi, vì nói xin lỗi sao?”
Cố Ý lắc đầu.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi thẳng hơn một chút, cặp mắt đào hoa lệ mang ý cười:
”Hôm nay là sinh nhật tớ.”
Trong mắt thiếu niên thoáng lên một tia kinh ngạc.
Cố Ý điều chỉnh hô hấp, nhanh chóng đi ra từ trong vũn bùn bi thương:
”Ai tìm cậu nói xin lỗi chứ, tớ là tới kéo cậu cho tớ ăn sinh nhật.”
Vừa nói, cô còn nheo mắt nhìn anh một cái.
”Được.” Trì Tự đứng dậy rời chỗ, ”Cậu thích ăn bánh ngọt hương vị gì?”
”Cái loại ngọt đến ngán chết người, tớ thích nhất.”
Trì Tự nhướn mày: ”Cậu chờ nhé.”
Anh một mình đi về hướng lễ tân cửa hiệu, dừng ở phía trước tủ trưng bày bánh ngọt.
Tiệm đồ uống không có nhiều bánh ngọt, tất cả đều rất tinh xảo mà số lượng ít. Tủ trưng bày bên cạnh dán một tờ giấy, viết:
Cửa hàng có cung cấp bánh ngọt làm theo yêu cầu phục vụ.
Trì Tự hỏi nhân viên tiệm:
”Làm theo yêu cầu nhanh nhất là bao lâu?”
”Nếu bạn lấy bây giờ, thì hai mươi phút là đủ rồi. Nhưng mà xin lỗi, tiệm chúng tôi vẫn còn vài đơn đặt hàng hẹn trước…”
”Tôi có thể thêm tiền.” Giọng nói của Trì Tự bình tĩnh, lộ ra cảm giác áp bức, ”Bánh ngọt tấc đắt nhất, tôi tăng gấp đôi giá.”
Nhân viên tiệm ngớ ngẩn: ”Vậy…Được, chúng tôi lập tức làm cho bạn xong.” Trong cô ấy cực kỳ hâm mộ: Tiểu soái ca bây giờ tiêu xài trên cả hoang phí.
Không tới ba phút, Trì Tự đã trở về.
”Bánh ngọt đâu?” Cố Ý nhìn hai tay trống không của anh, ”Không có sao?”
Trì Tự ngồi xuống: ”Có, chừ một lát là có, uống đồ uống lạnh trước đi.”
Cố Ý cười híp mắt: ”Cảm ơn lão đại bao nuôi.”
Trì Tự sau khi nghe xong, vậy mà lại gật đầu.
Cô nhất thời mở cờ trong bụng.
Tổng kết bài học kinh nghiệm thất bại, rút ra kinh nghiệm thành công, Cố Ý phát hiện, chỉ cần thỏa mãn lòng tự tôn chủ nghĩa đàn ông kiêu hãnh kia của Trì lão đại, quan hệ của bọn họ có thể tiến gần một bước, gần một bước nữa…
Ước chừng hai mươi phút sau, bánh ngọt được đưa tới đúng giờ.
Bánh gato rừng cây anh đào um tùm sáu tấc bề ngoài phủ đầy mẩu socola vụn, bên trên ngọn núi nhỏ bằng kem được trang trí vài quả anh đào đóng hộp màu đỏ tím, tinh xảo rất khác biệt.
Trì Tự chỉ lướt nhanh qua, liền cảm thấy ngọt ngán răng.
Anh mở hộp nến ra, hỏi Cố Ý:
”Mấy cây?”
Cố Ý đưa ra đầu ngón tay, nụ cười ngây thơ: ”Tớ vẫn còn là em bé.”
Trì Tự nín cười thay cô cắm nến vào, lại dùng bật lửa đốt từng cây một.
Biểu tình của anh chăm chú, giống như đối đãi khi tiếp cận đề toán học vậy, đôi mắt đen sâu rũ thấp, trong mắt đầy ánh sao nhỏ vụn.
Cố Ý nhìn anh, lồng ngực liền không chịu được như nai con đi loạn.
Cắm hết nến, hai tay Trì Tự đặt tay lên bàn, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm:
”Được rồi, cầu nguyện đi.”
Cố Ý: ”Ca hát thì sao?”
Trì Tự tỉnh bơ: ”Không có.”
Không có thì không có, có thể cùng với anh ăn sinh nhật, cô đã vô cùng thỏa mãn.
Cố Ý đan chéo mười ngón tay, nhắm mắt lại. Lông mi rất dài của cô như cái quạt che đi hốc mắt, theo hô hấp run run nhẹ chậm, làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh Mặt trời trong suốt, cánh môi hồng nhạt nhẹ nhàng nhếch, an tĩnh khôn khéo như thế, giống như một con búp bê bằng sứ được chế tác tinh xảo.
Ước chừng mười mấy giây sau, búp bê sứ mở mắt ra.
Ánh sáng trong đôi mắt kia rực rỡ vô cùng, vào lúc nhìn quanh lại không giống với vẻ khôn khéo ngây thơ khỏanh khắc trước, ngược lại tăng thêm vài phần mê hoặc nữ tính.
Tiểu yêu tinh hướng Trì Tự chớp mắt vui vẻ: ”Cậu có thể ước nguyện.”
”Đây là sinh nhật cậu.”
”Tớ thế nhưng là thọ tinh, thọ tinh ra lệnh cậu ước nguyện đi.”
Trì Tự bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt lại, vẻn vẹn một giây liền mở ra: ”Ước xong rồi.”
Cố Ý vội vàng hỏi anh: ”Cậu ước gì?”
”Nói ra sẽ mất linh.”
”Nguyện vọng của thọ tinh không thể nói ra được, nhưng mà nhưng người khác thì có thể.”
Trì Tự dở khóc dở cười: ”Cậu đây là ngụy biện.”
”Cậu quản tớ sao, nói mau.”
Trì Tự ngả người ra sau lưng ghế, cân nhắc một lát, rốt cuộc mở miệng nói:
”Tôi hy vọng nguyện vọng của thọ tinh trở thành sự thật.”
Cố Ý ngơ ngẩn, ra sức nháy mắt.
Cô bây giờ muốn nói cho anh, rằng nguyện vọng của cô là sớm ngày bắt anh lại, nhốt anh vào phòng tối nhỏ ăn sạch dọn sạch không thừa mảnh xương nào.
”Ừ…” Trên gương mặt tươi cười của Cố thiên kim hiện lên hai vết đỏ ứng khả nghi, ”Cái đó…Chúng ta ăn bánh ngọt trước đi.”
Cô vô cùng không thuần thục chia đều bánh ngọt, vết cắt lồi lõm.
Nhớ tới Trì Tự không thích ăn ngọt, Cố Ý lưỡng lự một hồi, ngẩng đầu lên: ”Tớ có thể…ăn không hết.”
Trì Tự nhướn mày: ”Không có ý định chia cho tôi một chút sao?”
Cô đạt được ước muốn đem phần lớn đưa cho anh, trong lòng suy nghĩ: Bạn cùng phòng của Trì Tự không có lòng hảo tâm, lại dám gạt cô, nhìn Trì Tự nhà cô ăn rất vui vẻ mà.
Thiếu niên đối diện cứng nhắc mà nhai bánh ngọt, trong miệng ngọt trợt vô cùng, ngấy đến mức khiến tóc gáy đều dựng lên.
Mặc dù như vậy, nhưng anh lại chịu đựng độ ngấy mà nói dối lòng: ”Cũng không tệ lắm.”
Uống một hớp đồ uống lạnh, lại nhìn thấy khóe miệng Cố Ý dính một ít socola.
Trì Tự nhấc tay mình, đưa tới một tờ khăn giấy. Cố Ý lập tức hiểu ý, cầm điện thoại lên chụp một bức.
Sau khi để điện thoại xuống, trong mắt cô lóe lên một tia giảo hoạt, không nhận tờ giấy Trì Tự đưa.
”Nguyện vọng sinh nhật thứ nhất của tớ lập tức có thể thực hiện.” Hai tay cô chống mặt, xít lại gần chút, ”Xúc phân, tới đây, lau miệng cho mèo chủ tử của cậu đi.”
Trì Tự:…
Anh nhất định là nói chuyện quá dễ rồi, nên mới khiến con mèo điên này được cưng chiều đến mức làm càn như thế.
Cố Ý không khuất phục, gần như nửa người đều nhoài lên bàn:
”Mỹ nhân ngư, xúc phân cá, hôm nay là sinh nhật chủ tử cậu, có thể đừng cao lãnh không?”
”Không thể.”
”Mèo chủ tử khóc cho cậu xem nha?”
”…”
Trì Tự nhìn chằm chằm cô, lông mày nhíu lại một chút.
Cố Ý nhanh chóng trở lại chỗ cũ, từng lỗ chân lông trên người đều đang than thở.
Vẫn không được.
Đóa hoa cao lãnh này vẫn còn đong đưa trên đỉnh núi, vẫn không bỏ xuống cái dáng vẻ mê người cho cô gần gũi hơn.
Cố Ý nhụt chí mà rụt cổ, trực tiếp dùng mu bàn tay lau qua loa sạch vụn socola trên khóe miệng.
Cô giương mắt, giọng điệu ngang ngược nổi dậy:
”Tớ còn muốn quà sinh nhật.”
”Được, cậu chờ một chút.”
Trì Tự đứng thẳng dậy, không nói hai lời đi mua quà tặng cho cô.
Sau khi đẩy cửa kính ra khỏi tiệm đồ uống, anh liền thở phào nhẹ nhỏm.
Trái tim không theo quy luật mà đập, đầu óc cũng có chút loạn. Vừa rồi anh sở dĩ cau mày, không phải là bởi vì cô, mà là bởi vì sự kỳ lạ của bản thân.
Năm phút sau, Trì Tự xách một túi đồ trở lại.
Nói thật, Cố Ý không dám có một chút mong đợi gì đối với quà tặng của anh, mà sự thật cũng hoàn toàn như cô đoán.
Một bộ khoa học tự nhiên ” năm thi vào trường đại học năm mô phỏng” [], đặt trên bàn tựa như cục gạch, vỏ ngoài màu tím không có chút mỹ cảm nào. Cố Ý dường như có thể nghe được tiếng cười gằn không có ý tốt của sách.
[] năm thi vào trường đại học năm mô phỏng
Khóe miệng cô giật một cái, ngăn chặn con tim đang hết sức buồn rầu:
”Wa, tớ rất thích!”
Trì Tự: ”…”
Anh lần đầu tiên mua quà tặng cho nữ sinh, hoàn toàn không có kinh nghiệm, mặc dù dưới lầu có không ít cửa tiệm bán đồ trang sức và nghệ thuật, nhưng mà dựa vào bối cảnh xuất thân của Cố Ý, những thứ đó căn bản không lọt vào mắt cô, không bằng đưa cái thực tế hữu dụng đi.
Đợi sang năm, anh tích lũy được chút ít tiền rồi nghe ngóng thêm thông tin, có lẽ có thể đưa cho cô xa xỉ phẩm đúng ý cô.
Sau khi nhét no bụng, bọn họ sóng vai đi bộ trên con phố buôn bán gần nhà Trì Tự, Mặt trời đã ngã về phía tây, nhiệt độ hạ xuống, người trên đường phố dần dần nhiều lên.
”Trì Tự!”
Một tiếng kêu lên, xen lẫn với tiếng bước chân không xa phía trước truyền tới.
Trì Tự dừng bước, tiểu cô nương sau lưng cúi đầu đi bộ, không để ý liền đụng lưng anh.
Cô cắn răng chịu đựng lui một bước, Trì Tự vội vàng xoay người đỡ cô.
”Ô, chúng tôi cho rằng cậu có chuyện gấp gì, hóa ra là ở cùng chị dâu nhỏ sao?”
Phía trước có một số nam sinh to lớn đi tới, trong đó có hai người mặc quần áo bóng rổ, phía sau còn có một cô gái chậm rãi đi theo.
Nữ sinh ngước mắt nhìn thấy Trì Tự, ánh mắt thoáng cái lại rơi lên người Cố Ý, ấn đường nhíu lại.
Hôm nay cô đặc biệt mang trái cây đến sân bóng để xem nam sinh đánh bóng, chỉ vì thấy Trì Tự, nhưng anh hết lần này tới lần khác đều có chuyện không thể đến, cho đến khi sắp tới giờ hẹn chơi bóng mới gửi tin nhắn cho một tên nam sinh trong đó. Trì Tự từ trước đến nay nói là làm, bọn họ còn tưởng rằng anh thực sự gặp phải chuyện gấp không đi được.
Một tiếng ”chị dâu nhỏ” gọi tới tâm khảm của cô rồi, cô trộm vui mừng, rũ mắt làm bộ dáng thẹn thùng.
”Đừng nói bậy.” Trì Tự trừng anh một cái, ”Đây là bạn học cấp ba của tôi.”
”Không phải chị dâu nhỏ à…” Các nam sinh chợt cảm thấy nhàm chán, nhưng khi bọn họ quan sát Cố Ý từ trên xuống, lại lập tức nảy sinh hứng thú.
Một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, không phải chị dâu nhỏ là tốt nhất.
Có người đề nghị: ”Mọi người đều ăn cơm rồi, không bằng cùng đi dạo bờ sông Dương một chút?”
Một nam sinh vỗ vỗ bả vai của nữ sinh phía sau kia: ”Nguyễn Tinh, cậu đi không?”
Nguyễn Tinh do dự, ánh mắt lướt qua mọi người rơi trên mặt Trì Tự.
Trì Tự đang muốn từ chối, lại bị mèo điên nhỏ thọt sau lưng:
”Đi mà đi mà, tớ muốn đi.”
Chỉ cần có thể ở cùng Trì Tự, cô cầu còn không được.
Trì Tự cúi đầu: ”Cậu còn không biết bọn họ.”
Cố Ý kéo tóc: ”Nhưng tớ biết cậu mà.”
Trì Tự ngậm miệng không nói, không có cách nào phản bác.
Mấy giây sau, anh chỉ có thể thỏa hiệp, ”Đi thôi, bây giờ vẫn còn có thể thấy Mặt trời lặn.”
Chừng mười người uy nghi từ chỗ ấy xuất phát, từ ngoài cửa tiểu khu đi vào một con đường tắt, quẹo hai khúc cua, rất nhanh đến đại lộ vùng ven sông.
Hai người nữ sinh tự nhiên trở thành đối tượng xoay quanh của tám trong số chín nam sinh, trong đó Cố Ý nổi bật hơn.
”Cậu tên là Cố Ý? Tên thật là dễ nghe, làm sao lại chạy đến Dung Châu học vậy?”
Cố Ý cười: ”Ông nội bà nội ở Dung Châu, ba mẹ không rảnh trông coi tớ.”
”Cậu với Trì Tự là bạn học cùng lớp sao?”
”Không phải.”
Các nam sinh thuận miệng lảm nhảm vài vấn đề, cuối cùng cũng có người hỏi câu muốn hỏi nhất:
”Cậu xinh đẹp như vậy, chắc chắn có bạn trài rồi phải không?”
Cặp mắt đào hoa của Cố Ý cong lên giống như một tiểu hồ ly:
”Không có đâu, bây giờ áp lực học rất lớn, tớ nào có cái tâm tư đó chứ.”
Lời này vừa nói ra, một đám nam sinh lập tức vui mừng, bao gồm cả Nguyễn Tinh không xa không gần đi bên cạnh, nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Duy chỉ có Trì Tự đi bên phải phía sau Cố Ý nghe xong, trên mặt không có chút biểu cảm, đôi chân dài cũng bước chậm lại.
Anh nghiêng nửa khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt sâu thẳm hướng về phía nước sông cuộn trào mãnh liệt xa xa.
Không lâu sau, Trì Tự nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai người phía trước cách nửa mét.
Trang phục của Cố Ý luôn đẹp và thời thượng, bộ quần áo hôm nay vốn là không hề cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng mà bây giờ…
Anh rất khó chịu, tại sao con gái lại rất thích mặc áo thủng một mảnh thiếu một mảnh, tiết kiệm tiền vải sao?
Tay áo lá sen màu hồng nhạt của Cố Ý ở vị trí bả vai thiếu hai mảnh vải [], để lộ bả vai trắng ra bên ngoài, sáng chói mắt.
[] Đây là loại áo mà Trì Tự miêu tả.
Ở bên đường không xa, một nhánh cây vân sam chưa được tỉa chìa ra giữa đường, lúc Cố Ý đi qua, nam sinh bên cạnh cô vô cùng ”thân sĩ” ôm vai cô kéo sang phía bên cạnh, bàn tay chết tiệt kề sát lên vai trần của cô.
Đáng chết.
Vẻ mặt Trì Tự hơi nghiêm túc, giả vờ thờ ơ nói:
”Cố Ý, đến đây.”
Cố Ý nghe vậy, vui vẻ rạo rực lui về phía sau: ”Làm gì vậy?”
Trì Tự tìm chuyện để nói: ”Cậu còn muốn ăn sao?”
Cô không đói đụng, nhưng miệng lại nói: ”Muốn chứ, đợi lát nữa cậu dẫn tớ đi ăn chút gì đi.”
Vừa nói, Cố Ý vừa gắng gượng chen vào giữa Trì Tự và nữ sinh bên cạnh anh.
Nguyễn Tinh bất đắc dĩ đi ra bên ngoài một bước, trong lòng không vui.
Cô đè nén đố kị, tỏ ra điềm đạm thân thiện với Cố Ý: ”Mọi người chúng tôi đều là hàng xóm, nhà cậu ở đâu vậy?”
Cố Ý nhướn mày, trả lời trái ngược bằng giọng điệu vô cùng ngang ngược kiêu ngạo:
”Nói cho cậu cậu cũng không biết.”
Nguyễn Tinh hít sâu một hơi, lại hỏi: ”Vậy trước kia cậu học bậc tiểu học ở đâu?”
Cố Ý cúi đầu vuốt ve ngón tay: ”Đã nói rồi, nói cho cậu cậu cũng không biết.”
”Cậu…” Nguyễn Tinh thực sự không kiềm được, ”Cậu sao cậu lại như vậy!”
Cố Ý ngẩng mặt lên, ánh mắt ngây thơ vô tội, rõ ràng muốn khiến người khác tức chết.
Nguyễn Tinh: ”Trì Tự, vị bạn học này của cậu…”
”Trì Tự, tớ mệt quá.” Cố Ý cắt ngang lời cô ấy, làm hình dáng đáng thương, ”Cặp sách thật là nặng, cậu mua quà tặng cho tới nhiều quá…”
Nguyễn Tinh dường như trở nên phát cáu.
Trì Tự rũ mắt nhìn cô, ánh mắt trong veo như suối nhỏ, tiếp đó rơi lên chiếc túi nhỏ mà cô đang mang.
Anh không chút nghĩ ngợi nói: ”Để tôi mang.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay tháo túi đeo của Cố Ý xuống, sau đó kéo quai túi mang một bên vai.
Trong lòng Cố Ý vô cùng đắc ý, nhưng ngoài mặt còn đang diễn trò, bóp bóp bả vai một chút rồi gõ gõ bả vai mỏi nhừ một chút.
Thấm thoát trôi đi, bầu trời đã bị nhuộm thành màu đỏ tím rực rỡ tươi đẹp, một chút màu cam gần rìa đám mây, giống như thánh quang rộng khắp, quanh quẩn ở Tây Thiên rất xa.
Vầng Mặt trời đã sớm kề sát đường chân trời, trầm xuống gần nửa bóng người. Mặt nước sông trong veo óng ánh, bóng Mặt trời bị kéo dài, theo dòng sông khuấy động gần như biến ảo.
Mọi người không hẹn mà cùng dừng bước, ngắm nhìn trời chiều xa xa.
Cố Ý giơ điện thoại lên, hướng về phía ánh sáng gần đường chân trời chụp một tấm hình, di chuyển ống kính xuống, lại chụp cảnh nước sông lóng lánh.
Đối mặt với cảnh đẹp như vậy, Trì Tự cong môi cười, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái nhỏ hưng phấn bên cạnh, ai ngờ vừa vặn hướng về phía ống kính của cô di chuyển tới.
”Răng rắc” một tiếng.
Trì Tự sững sốt, Cố Ý cũng sững sốt.
Cô chỉ muốn len lét chụp một tấm bên mặt anh, không nghĩ tới anh lại vừa vặn quay qua, còn hướng về phía ống kính mỉm cười nở rộ tuấn tú đến mất hồn như thế.
Lưu, lưu.
Trì Tự lúc này mới hậu tri hậu giác [] cầm điện thoại của cô:
[] Hậu tri hậu giác là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
”Đưa tôi.”
Cố Ý ra sức thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, có thể do chênh lệch sức lực quá xa, điện thoại di động không di chuyển chút nào.
Cô hung dữ ngẩng mặt, giống như một con mèo phát cáu:
”Hôm nay là ai nói hy vọng nguyện vọng của thọ tinh sẽ trở thành sự thật chứ?”
Giằng co vài giây, Trì Tự rốt cuộc buông tay ra.
Thật phục cô.
Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô, anh lại không cứng rắn nổi.
Thừa dịp Trì Tự quay mặt chỗ khác, Cố Ý mở tấm hình kia ra, phóng to, phóng to nữa…
”Cậu nhìn gì đấy?” Nguyễn Tinh lại gần, giọng nói không lạnh không nóng.
Cố Ý không muốn để cho người khác thấy tấm hình chụp sự đẹp trai của Trì Tự, vì vậy nhanh như chớp đổi tấm hình khác.
Đây là tấm hình của một nam thần tượng đang hot, ngôi sao nam trần truồng, màu da mật ong và cơ bụng tám múi vô cùng khỏe đẹp.
Cố Ý phóng lớn tấm hình lên, phóng lớn nữa, dừng tại hình ảnh cơ bụng của ngôi sao nam:
”Tớ nhìn chồng tớ, siêu cấp hấp dẫn.”
Trì Tự: …
Cô rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?