Tới Kiếm Lư chối từ khiêu chiến
Xuống hỏa tuyền kỳ ngộ hỏa linh
Mặc dù đã trải qua hai mươi năm nhưng khung cảnh ở tiểu cốc Kiếm Lư cũng không có thay đổi gì quá lớn, chỉ có khác một điều là số lượng đệ tử của Thượng Tam Viện đến đây để rèn luyện kiếm khí đã tăng gấp đôi so với lúc trước.
Nguyên nhân của việc này chính là trong khoảng thời gian hai mươi năm qua, có khá nhiều đệ tử Thượng Tam Viện liên tục quay về sau khi đã chấp hành xong nhiệm vụ ở Ngũ Hành Giới, về cơ bản thì thực lực của đám người này đều là Trúc Cơ trung kỳ thậm chí có người còn có tu vi hậu kỳ nữa, hơn nữa tất cả đều có lực chiến rất mạnh, chẳng hạn như tên Nhận Vô Song vừa đánh bại Chu Vũ, hắn cũng là một trong những số đó, nghe nói hắn đã tôi luyện ở Ngũ Hành Giới suốt ba mươi năm trời.
Mà theo từng nhóm đệ tử của Thượng Tam Viện trở về, đoạn thời gian kế tiếp chính là lúc những để tử mới mới tiến cấp như Phong Nhược cũng bắt đầu rục rịch đến Ngũ Hành Giới để chấp hành nhiệm vụ.
Phong Nhược nhanh chóng tìm cho mình một vị trí bên cạnh Hỏa Linh tuyền rồi khoanh chân ngồi xuống, sau đó ý niệm khẽ động lập tức thanh Mị Ảnh kiếm đằng sau lưng liền hóa thành một làn khói nhẹ chui vào bên trong Hỏa Linh tuyền.
"Ha ha..., kiếm tốt, kiếm ý thật tốt, vị sư đệ của Kiếm Tâm Viện kia... có muốn luận bàn với ta hay không?"
Bỗng một thanh âm hào sảng vang lên trong động quật, thanh âm này vang vọng giống như núi gầm sóng thét, chấn cho màng nhỉ ngươi nghe bị rung động không thôi.
Lời vừa nói ra, lập tức có mấy người cười lớn ủng hộ theo.
Phong Nhược nhìn về nơi phát ra âm thanh đó thì thấy ở phía xa xa có một nam tử thoạt nhìn cỡ ba mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn, trên hai gò má mọc những sợi râu cứng ngắc, trông bộ dáng hắn cực kỳ thô lỗ, trên mặt nam tử ấy mang theo nét cười mỉm đang nhìn chăm chăm vào mình, không ngờ thực lực của vị đại hán này đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, còn ở bên cạnh hắn cũng có hơn mười tên đệ tử Thượng Tam Viện có thực lực bất phàm đứng vây quanh.
Khi nhìn thấy người này, trong lòng Phong Nhược không khỏi hiện lên chút kinh ngạc, bởi vì hắn không nhận ra vị nam tử kia là ai, ắt hẳn bọn họ chính là những đệ tử Thượng Tam Viện vừa mới quay trở về từ Ngũ Hành Giới.
"Thật có lỗi, hiện tại ta không rảnh" Phong Nhược hờ hững đáp lại, thoạt nhìn thì cảm thấy vị nam tử có bộ râu cằm nham nhở này có vẻ tục tằn thô lỗ nhưng trên gương mặt của hắn không hề có vẻ cao ngạo hay ác ý, có lẽ hắn muốn luận bàn với Phong Nhược cũng bởi vì lúc nãy hắn thấy động tác ném kiếm của Phong Nhược rất thuần thục cho nên mới thích thú muốn luận bàn.
"Ha ha, không sao, để khi nào sư đệ rỗi rãi chúng ta luận bàn sau cũng được, không thể ngờ sau ba mươi năm ta trở lại, trong Thượng Tam Viện lại xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, thật là thống khoái" Câu nói của Phong Nhược không làm nam tử kia phật lòng chút nào mà còn cười to nói oang oang, sau đó lại khoanh chân ngồi xuống tại chỗ mà kiên nhẫn chờ đợi.
Phong Nhược cũng không để ý đến bọn họ nữa mà tập trung thao túng Mị Ảnh kiếm bay xuống dưới Hỏa Linh tuyền thăm dò, hiện tại Mị Ảnh kiếm của hắn đã dùng trung phẩm Ngũ Hành thạch thuộc tính kim để tinh luyện qua, vì thế không còn sợ hỏa diễm tinh thuần bên trong Hỏa Linh tuyền ảnh hưởng nữa, nhưng dù vậy muốn xuống được độ sâu hai trăm trượng cũng không hề đơn giản chút nào.
Bởi mỗi lần xuống sâu thêm một chút là áp lực lại tăng lên cực lớn, từ đó có thể thấy ở độ sâu hai trăm trượng ắt hẳn phải chịu áp lực to lớn đến mức nào.
Hiện tại Phong Nhược cũng đã lĩnh ngộ được vô ảnh kiếm ý, đồng thời pháp lực cũng rất tinh thuần, vậy mà lúc hạ xuống hơn một trăm trượng cũng đã cảm thấy có chút ăn không tiêu.
Mà nếu cứ dựa theo tình huống này, e rằng chỉ khi hắn đạt tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể khống chế được Mị Ảnh kiếm hạ xuống độ sâu hai trăm trượng, nhưng Phong Nhược mơ hồ cảm thấy nếu như hắn đợi đến tu vi hậu kỳ mới làm thì chẳng khác nào khảo nghiệm thứ nhất đã thất bại hoàn toàn.
Bởi vì thanh âm trong ngọc giản màu đen kia chỉ nói tới nội dung của khảo nghiệm đầu tiên, còn về phần nội dung của tám khảo hạch còn lại thì vẫn chưa được tiết lộ, cho nên Phong Nhược suy đoán rằng không chừng chín đợt khảo nghiệm này có liên quan chặt chẽ tới nhau, cứ một khâu lại nối tiếp khâu khác, nếu như trong giai đoạn ấy mà có một chỗ sai lầm chỉ chẳng khác nào cả quá trình đều thất bại.
Tính đi tính lại thì thấy tình huống này có khả năng xảy ra rất lớn, dù sao Cửu Tuyệt lão nhân hẳn là người cực kì cẩn thận, hãy nhìn cái cách lão phòng ngừa đám đệ tử của mình tu luyện Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận là thấy, hoặc nhìn cách hắn tỉ mỉ gieo hạt cũng có thể thấy hắn muốn truyền nhân của mình phải là người vô cùng hoàn mỹ.
Vì thế Phong Nhược muốn nhận được truyền thừa Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận thì nhất định hắn phải liều một phen mới được.
Sau khi dùng rất nhiều biện pháp, nhưng Phong Nhược vẫn không thể nào hạ xuống sâu hơn nữa, bởi vì nếu xuống tiếp bên dưới thì chắc chắn liên hệ giữa hắn và Mị Ảnh kiếm sẽ bị cắt đứt.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Phong Nhược quyết định mạo hiểm một phen xem sao, lập tức hắn đem toàn bộ ý niệm của mình nhập vào bên trong thanh Mị Ảnh kiếm. Thì ra cái gọi là xuất khiếu chính là như vậy, tuy làm như thế sẽ bổ sung được điểm yếu của Mị Ảnh kiếm nhưng nhục thể của hắn lại mất sạch đi ý thức, nếu như lúc này mà có kẻ nào đó âm mưu không tốt thì chỉ cần đụng nhẹ một cái cũng có thể phá hủy thân thể của hắn ngay.
Hơn nữa nơi này lại là tiểu cốc Kiếm Lư chính là nơi mà các đệ tử của Thượng Tam Viện rèn luyện kiếm ý, vì thế hầu như lúc nào mà chẳng có người, do đó chẳng có cách nào khả dĩ để đề phòng cả, cho dù thực hiện trong mấy ngày Hỏa Linh tuyền suy giảm cũng chẳng thể được an toàn, trừ khi có thể phong bế toàn bộ tiểu cốc Kiếm Lư mà thôi, thế nhưng liệu Phong Nhược có được tư cách đó hay không?
Rốt cuộc hắn đành phải mạo hiểm một lần, trong đầu thầm nhủ... chắc không có vấn đề gì đâu, dù sao lúc này xung quanh có tới mấy trăm người mà. Trước mắt nhiều người như vậy, cho dù có kẻ nào định làm điều bất lợi cho mình, cũng cũng chẳng dám công khai động thủ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận một phen Phong Nhược dứt khoát quyết định, sau đó hắn triệu hồi Mị Ảnh kiếm lên lơ lửng phía trên Hỏa Linh tuyền, rồi cẩn thận từng li từng tí đem ý niệm của mình chui vào trong Mị Ảnh kiếm.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Phong Nhược làm như vậy, khi trước lúc mới bắt đầu tiến vào Khô Mộc Hải, hắn cũng đã dung nhập toàn bộ ý niệm của mình vào trong thanh đoản đao Ánh Nguyệt đấy thôi, lúc đó thiếu chút nữa đã bị vong hồn cắn nuốt sạch sẽ rồi.
Tuy nhiên hiện nay thanh Mị Ảnh kiếm đã hoàn toàn thần phục ý chí của Phong Nhược, vì thế chắc chắn nó sẽ không gây bất lợi cho Phong Nhược.
Mất khoảng thời gian uống chừng một chén trà, Phong Nhược mới hoàn thành dung nhập toàn bộ ý niệm của mình vào trong Mị Ảnh kiếm, chỉ trong chớp mắt bỗng hắn thấy trước mắt mình là cả một biển lửa mênh mang bất tận, nhìn xuyên qua biển lửa đang cháy hừng hực đó có thể thấy bóng dáng của mình và mọi người đang khoanh chân ngồi yên.
"Hắc... ! Quả nhiên là trò này rất thú vị".
Tuy Phong Nhược nói như vậy nhưng trong nội tâm cũng không hề dám chủ quan, hiện tại hắn đang làm cái chuyện mà tu tiên giới gọi là Xuất khiếu di hồn, cũng là thần thông mà bất cứ người tu đạo nào cũng nên biết.
Bởi vì hầu như tất cả người tu đạo đều tu luyện công pháp chú trọng bên trong cơ thể, vì ngoại trừ có tác dụng cường tráng cơ thể bên ngoài còn có thể làm thần hồn của mình mạnh mẽ hơn, đây cũng chính là lí do mà thần hồn của người tu đạo mạnh hơn người bình thường, nếu phàm nhân mà vài ngày đêm không ngủ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí là chết ấy chứ, còn người tu đạo mấy tháng hay mấy năm không ngủ thì tinh thần vẫn cứ tỉnh táo vô cùng.
Nhưng dù vậy cũng chẳng ai dám tùy tiện xuất khiếu, bởi vì sau khi thần hồn mất đi khả năng bảo vệ cơ thể, lại trải qua sương gió của đất trời, xuyên qua ánh nắng gắt gao của mặt trời với lạnh lẽo của bóng đêm, tất cả những yếu tố đó đều có thể làm cho thần hồn bị thương tổn, đấy là còn chưa nói tới tia sấm sét trên cao nữa đấy, nếu chẳng may ngay lúc xui rủi bỗng nhiên bị thiên lôi giáng một búa xuống đầu thì hởi ơi rồi.
Cũng chính vì như vậy, tuy mỗi người tu đạo đều có năng lực xuất khiếu, nhưng trong tu tiên giới cũng có rất nhiều cách nhìn về loại thần thông này, nghe nói chỉ khi nào tu vi đạt tới Linh Anh kỳ khi đó mới có khả năng bảo vệ thần hồn để sử dụng thần thông này.
Từ đó có thể thấy hành vi của Phong Nhược nguy hiểm đến mức độ nào.
Sau khi xem xét kĩ tình hình xung quanh, ý niệm của Phong Nhược điều khiểnthanh Mị Ảnh kiếm từ từ hạ xuống phía dưới Hỏa Linh tuyền, bởi vì lúc này hắn đang trong trạng thái điều khiển ý niệm cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng xung quanh, biển lửa đang hừng hực cháy, bên trong có vô số thanh kiếm khí, phải đến khi hạ xuống độ sâu năm mươi trượng thì số lượng những kiếm khí khác mới dần thưa thớt đi..., từ đó có thể thấy khoảng cách giữa Phong Nhược và những người kia chênh lệch lớn đến mức nào.
Càng xuống sâu Phong Nhược liền phát hiện ra biển lửa càng rộng lớn, ngay lối vào trên Hỏa Linh tuyền có phạm vi chừng mười trượng, nhưng khi xuống sâu trăm trượng thì phạm vi đã mở rộng ra cả ngàn trượng.
Tình huống này làm cho Phong Nhược cảm thấy hết sức đau đầu, bởi vì phạm vi càng rộng thì hắn càng khó tìm, lúc này hắn còn có thể dựa vào mấy thanh kiếm khí xung quanh để xác định phương hướng, nếu như xâm nhập xuống sâu hơn nữa thì chưa biết chừng hắn sẽ bị lạc đường mất, lên nhớ rằng lúc này hắn không giống với những người kia, những người ấy còn có ý niệm ở bên ngoài để điều khiển và định hướng, còn hắn thì sao?!?!... tất cả ý niệm của hắn đều đã dung nhập vào trong Mị Ảnh kiếm, một khi bị lạc đường trong biển lửa này thì rất có khả năng hắn sẽ trở thanh cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi.
Bất đắc dĩ Phong Nhược đành phải đi tìm vách của Hỏa Linh tuyền, rồi đánh dấu lên đó một kí hiệu, sau đó mới bắt đầu tìm đường đi xuống.
Khi hạ xuống độ sâu chừng một trăm bốn mươi trượng thì Phong Nhược cảm thấy có chút bất ổn, bởi vì chỗ này hỏa diễm hung hãn hơn bên trên một chút, mặc dù hắn có Mị Ảnh kiếm ngăn cản bớt sức nóng nhưng bên trong ý niệm vẫn cảm thấy nóng bức không thôi.
Sau khi phát giác ra tình huống này Phong Nhược lập tức nhanh chóng bỏ chạy lên trên, bởi vì nếu thứ bị đốt không phải là ý niệm mà là thân thể thì hắn còn có thể nhẫn nại chịu đựng, thế nhưng thứ bị đốt lại là ý niệm thì làm sao hắn có thể ráng chịu đựng được cơ chứ ? Cứ nhẫn nại với chịu đựng đến lúc nó đốt trụi lủi thì chẳng còn gì tồn tại nữa à.
"Không xong rồi, phải làm gì bây giờ ?"
Trong lúc Phong Nhược vẫn còn đang nghĩ cách thì bỗng cách đó không xa bên trong khe dung nham chợt xuất hiện một ngọn lửa vô cùng quỷ dị, sở dĩ nói ngọn lửa này cổ quái là vì nó hoàn toàn khác những ngọn lửa xung quanh, hơn nữa khi nó vừa xuất hiện xung quanh giống y như một hòn đá vừa vất xuống nước, khiến nước dạt ra. Ngọn hỏa diễm này cũng vậy, nó giống như cục đá kia, những nơi mà nó đi qua tất cả hỏa diễm xung quanh đều dạt sang hai bên.
Hơn nữa màu sắc ngọn hỏa diễm này đậm hơn đám hỏa diễm xung quanh một chút, hơn nữa nó còn rất sinh động, có bộ dáng rất hoạt bát.
Trong nhất thời, lòng hiếu kỳ của Phong Nhược liền nổi lên, không nhịn được mà nhìn nó chằm chằm, càng nhìn hắn lại càng cảm thấy ngọn lửa này có linh trí không tệ.
Nhưng cho dù có suy nghĩ chán chê hắn vẫn không thể hiểu được tại sao ở đây lại hiện hữu một thứ như ngọn lửa này cơ chứ? Chẳng lẽ nó là linh thú sao?
Trong lúc hắn còn đang tự hỏi thì đoàn hỏa diễm kia bỗng chạy về hướng Mị Ảnh kiếm, trong khi Phong Nhược còn chưa kịp phản ứng, thì "Vèo..." một một cái, đoàn hỏa diễm đó đã chui tọt vào bên trong Mị Ảnh kiếm rồi.
Sau đó Phong Nhược cảm thấy một cổ lực lượng khổng lồ xuất hiện bên trong Mị Ảnh kiếm, kế tiếp nó dễ dàng đoạt mất quyền luôn khống chế Mị Ảnh kiếm.
Biến cố xảy ra đột ngột làm cho Phong Nhược sợ đến mức hồn vía bay tận lên mây, phải biết rằng hiện tại ý niệm của hắn nhờ có Mị Ảnh kiếm bảo vệ mới được bình yên, nếu không có Mị Ảnh kiếm chắc chắn ý niệm của hắn sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ chẳng còn chút gì.
Thế nhưng Phong Nhược cũng cũng chẳng có cách nào để đối phó cả, bởi vì toàn bộ pháp lực của hắn đều nằm bên trong thân thể, sở dĩ lúc nãy hắn có thể điều khiển Mị Ảnh kiếm hoàn toàn là dựa vào kiếm ý ngưng kết lúc trước mà thôi, vì thế về cơ bản là hắn không có khả năng tranh đoạt với ngọn hỏa diễm kia được.
Cho nên Phong Nhược cũng chỉ còn cách trơ mắt nhìn Mị Ảnh kiếm nằm dưới sự khống chế của đoàn hỏa diễm bay lên hạ xuống, lúc lách qua trái lúc lượn qua phải, trông hài hước vô cùng.
"Phen này thì ta chết chắc rồi !"
Phong Nhược tuyệt vọng suy nghĩ.